Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 13: Lần đầu xem mặt của Cổ Thược 1



Trong Studio “Hoa hướng dương màu vàng” từ trước đến nay luôn luôn dùng thái độ tốt nhất để phục vụ, thỉnh thoảng truyền ra từng trận khóc thét thảm thiết.

“Oa, đau quá oa, không cần túm tóc tớ…”

“Ai nha, đừng có xé da mặt tớ…”

“Này, cậu bôi lên lông mi của tớ cái gì vậy…”

Chân Lãng cúi đầu lật quyển sách trên tay, hoàn toàn không bị những thanh âm đáng sợ kia quấy rầy, mà người trong phòng hai tay nắm cái bàn thật chặt, vẻ mặt tỏ vẻ rất chí khí xả thân, vẫn lay lắt chút hơi tàn giãy dụa, “Cậu không cần bôi lông mi tớ thành chân ruồi, cậu không cần bôi má tớ thành má người chết, cậu không cần bôi mắt tớ thành đen như mắt yêu quái…”

Vẻ mặt ưu nhã của Phương Thanh Quỳ trong tiếng khóc thét của cô cuối cùng đã biến thành hung ác, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, “Kỹ thuật của tớ kém vậy sao? Còn rống thêm một tiếng nữa tớ sẽ bôi cậu thành geisha Nhật Bản!”

Cổ Thược cuối cùng cũng không dám rống to lên nữa, chỉ rì rầm tỏ vẻ bất mãn, tùy ý để phấn quét đến quét đi trên mặt, hoàn toàn không tự nhiên, lại không dám mảy may cử động.

Cô ấy là một thùng thuốc nổ, Phương Thanh Quỳ nổi danh tính tình tốt, nhưng tất cả nhân viên của “Hoa hướng dương màu vàng” đều biết, Cổ đại nhiếp ảnh gia không sợ trời không sợ đất của bọn họ, một mình đối diện với lão bản nương lại không dám khua môi múa mép trừng mắt, nguyên nhân trong đó đến nay còn chưa rõ.

Phương Thanh Quỳ thoải mái ngâm nga hát, Cổ Thược trước mặt là một vẻ anh dũng hy sinh vì nghĩa, vẻ mặt bi tráng nghiêm trang, không dám nhìn chính mình trong gương.

Trên mặt bị phấn làm cho ngứa ngứa, trên lông mi chuốt mascara làm cho cô cảm thấy đôi mắt nặng nề vô cùng, Cổ Thược rón ra rón rén bước từng bước, ngừng lại một lúc lâu rồi mới lại nhẹ nhàng nhón nhón đầu ngón chân, đầu ngẩng thẳng băng, cổ không dám động một cái.

“Cậu làm gì vậy?” Phương Thanh Quỳ quay đầu ra từ trong đống quần áo, thấy động tác của cô bạn tốt như ăn trộm, mắt mở to, ném cho cô một vẻ mặt không còn cách nào khác.

Nghiêm mặt, Cổ Thược rất nhẹ rất nhẹ phun ra một câu, “Tớ sợ phấn rớt!” (*phụt* nghe cũng có lý nhở =))))))))

Một bộ quần áo hung hăng đáp lên mặt cô, “Mặc kệ cái mặt phấn của cậu, nhanh lên, thay quần áo ngay cho tớ.”

Cầm bộ quần áo mỏng manh trong tay, Cổ Thược tâm không cam tình không nguyện bước vào phòng thay đồ, trên mặt Phương Thanh Quỳ lộ ra nụ cười quái dị, cầm lấy máy ảnh Cổ Thược vừa tiện tay vứt một bên.

Quả nhiên, không bao lâu phòng thay đồ truyền ra một tiếng kêu kì quái, cửa phòng thay đồ bị mở ra, Cổ Thược che ngực, “Cái này mặc thế nào a.”

Phương Thanh Quỳ nhàn nhạt mở miệng, “Cởi sạch ra rồi mặc xuyên qua.” (cái này là cách mặc chung cho tất cả các loại quần áo nha)

“Ơ!” Câu trả lời ngu ngơ, Phương Thanh Quỳ túm lấy bộ quần áo, “Tớ giúp cậu.”

Không nghi ngờ gì, Cổ Thược lập tức giống tượng gỗ mặc người ta bố trí, tùy ý Phương Thanh Quỳ loay hoay.

“Như vậy được không?” Cổ Thược sờ sờ cặp đùi lạnh lạnh của mình, nhìn vạt áo chỉ vừa che đến mông, lại sờ sờ vào khoảng không trên đầu vai, phía sau lưng lại một mảnh lạnh lạnh, “Phía sau lộ nhiều như vậy, không cẩn thận tụt xuống thì làm sao bây giờ?”

“Cậu không đánh nhau thì sẽ không tụt được.” Phương Thanh Quỳ tức giận trả lời, sửa sang lại bộ tóc xoăn giả trên đầu Cổ Thược, xách ra một đôi giày cao gót mảnh nhỏ, “Đi vào.”

“Đi cái này?” Đôi mắt to hình hạnh nhân của Cổ Thược chớp chớp hàng mi dài lại càng thêm vẻ xinh đẹp, vô tội xuyên qua giày cao gót, “Tớ chưa đi bao giờ!”

“Đi nhiều sẽ quen.” Phương Thanh Quỳ kiên quyết làm Cổ Thược không dám nói nhiều, rầu rĩ đi vào, lung la lung lay bước bước đầu tiên.

Dãy đá lóe sáng trên hai gót chân thanh mảnh, giày cao gót tạo cho đôi chân nhỏ một vòng cung hoàn mỹ, váy bó sát người khó khăn lắm mới che được cặp đùi đầy phong tình, ôm lấy cái mông cong nhỏ, vòng eo thon nhỏ được bó chặt, phong cảnh trên đầu vai tuyết trắng trượt quanh co xuống xương quai xanh để lộ hô hấp hồi hộp của chủ nhân. Lọn tóc gợn sóng rơi trước ngực, như ẩn như hiện che chắn lồng ngực phập phồng. Đôi mắt to mờ ảo lấp lánh nỗi bất an, môi đỏ mọng hé mở, đôi mi thanh tú nhíu lại.

“Bingo!” Phương Thanh Quỳ hoan hô một tiếng, “Tớ đã nói cậu là một mỹ nhân, cuối cùng tớ cũng nhìn thấy dáng vẻ sau khi trang điểm của cậu, thật tốt quá…”

Mỹ nữ thanh thoát chậm rãi đi xuống cầu thang, ngón tay trượt theo lan can màu trắng, trong thanh lịch còn lộ vẻ đoan trang, làm cho cảnh đẹp ý vui, đi về phía người đàn ông đẹp trai dưới ánh đèn mờ mờ, sau đó…

“Ai nha…”

Trong một tiếng kêu đau, dưới chân mỹ nữ lảo đảo nhảy hai bậc thang, một người quấn quýt ngã xuống cầu thang, may mà thân thủ không tệ, hai tay giang ra, lưu loát lộn mèo đỡ cho má cô khỏi phải nguy hiểm hôn đất, bóng người vẻ vang tiếp đất. (Thật biết cách sát phong cảnh nha)

Nhưng hình như cô đã quên, dưới chân đang đi lúc này, không phải giày đế mềm thoải mái quen thuộc, mà là giày cao gót mười phân, trong nháy mắt bóng người tiếp đất, cô lại hung hăng bước về phía trước hai bước, hai tay vươn về trước, thẳng tắp ngã vào —— quần tây của Chân Lãng.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Phương Thanh Quỳ còn chưa kịp kêu một tiếng, nhanh đến nỗi Chân Lãng còn chưa kịp vươn ra, mỹ nữ đã anh dũng lẫy lừng ngã xuống.

Ngón tay Chân Lãng đặt bên quần, loáng thoáng còn có thể cảm nhận được chất liệu mềm mại khẽ lay động, Cổ Thược che ngực, vẻ mặt thống khổ nằm úp sấp, chỉ có thế bất khuất ngẩng cao đầu, “Chết tiệt, lớn đầu như vậy rồi mà còn có thể té thảm như vậy!”

Khóe miệng Chân Lãng kéo dài, kéo dài, cuối cùng không nhịn được cười ha hả, tiếng cười thu hút lan tỏa trong phòng.

Anh cúi đầu nhìn đôi giày cao gót lóe sáng trên đùi, đưa tay nhấc lên, gót giày sớm đã nút ra, thân giày thê thàm, sau mấy cái lắc lắc, rốt cuộc cách cách một tiếng, mỗi thứ một nơi rơi xuống đất.

“Mười cm!” Anh sợ hãi than, đưa đôi giày đã bị hủy hoại tới trước mặt Cổ Thược, “Cô đã một mét bảy ba, lại thêm mười cm nữa, đến một mét tám ba, đi cái này đi xem mặt, nhỡ đối phương không cao như thế thì làm sao bây giờ?”

Cổ Thược tức tối, cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Chân Lãng.

Trên sàn trải thảm, sự tự vệ nhạy cảm của cô cũng không làm cô ngã đau, nhưng lần này, lòng tự trọng của cô bị ngã quá đau, bởi vì ở ngay trước mặt Chân Lãng.

“Ái khanh không cần đại lễ như vậy, bình thân!” Chân Lãng vươn tay, lại bị Cổ Thược hung hăng hất đi, vặn vẹo cái mông bò dậy.

“Cẩn thận sau lưng cô.” Một câu lành lạnh từ phía sau, làm cho động tác đứng lên của Cổ Thược nhất thời đông cứng lại, hai tay gắt gao kẹp chặt nách, sống chết không dám nhúc nhích.

Ngay khi cô đang rụt rè, đoan trang, cao nhã muốn chậm rãi đứng lên, lại một tiếng nói nhàn nhạt lại truyền tới, “Tóc của cô bị lệch.”

Rốt cục không nhịn được nữa, không quan tâm cái gì xấu hổ, cái gì mất mặt, cô nhảy người lên, một tay chống hông, một tay chỉ vào chóp mũi Chân Lãng, “Anh là cái đồ sao chổi, câm miệng ngay cho tôi!!!”

Nụ cười nhàn nhạt lơ lửng trên khóe môi, Chân Lãng nhè nhẹ gật đầu một cái, quả nhiên là không thèm nói nữa.

Nắm tóc giả bị lệch, hung hăng xê dịch, cô quơ lấy đôi dép của Phương Thanh Quỳ ở bên bàn, sải bước hướng ra cửa.

Mới đi được hai bước, cảm giác được chất liệu tơ mịn trên đầu vai, Cổ Thược cúi đầu nhìn, áo choàng thanh lịch mềm mịn rủ xuống khuỷu tay, che được hơn phân nửa phần lưng và đầu vai lộ ra ngoài, cuối cũng cũng để cho cô có thể thả lỏng hai cánh tay.

Không khỏi nhẹ nhàng thở hắt ra, liếc sang bên nhìn Chân Lãng cách cô nửa bước chân đằng sau, Cổ Thược không khỏi bước nhanh chân, gặp hắn đúng là xúi quẩy, đây là tôn chỉ mà cô luôn tôn thờ.

Bóng dáng như gần như xa phía sau luôn mang đến cho cô áp lực rất lớn, cô túm lấy áo choàng, tư thế hùng hồn không sợ chết bước vào quán cà phê trước mặt.

Thời gian cơm tối, trong quán cà phê hỗn hợp đủ các loại mùi, dạ dày Cổ Thược nhất thời phát ra tiếng kêu lớn, cô bóp bụng, nhấc lên một nụ cười giả tạo, nhìn về phía cái bàn đã hẹn trước.

Bên bàn, đã có một người đàn ông ngồi từ lâu, ngón tay buồn chán gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt không kiên nhẫn, thỉnh thoàng còn nhìn đồng hồ đeo tay. (Không có lòng kiên nhẫn ~> loại)

Ngay khi anh ta định đứng lên chuẩn bị rời đi, Cổ Thược ngăn lại, “Xin hỏi anh là…”

Là cái gì? Hắn họ gì nhỉ? Chết tiệt, cô lại quên rồi.

“Là tôi, là tôi!” Trong mắt người kia ánh lên một tia cảm thán kinh diễm, không ngừng gật đầu, “Cô có lẽ là Cổ tiểu thư.”

Trong khi khách sáo gật đầu, Cổ Thược đã tương đối đánh giá đối phương một lần.

Chiều cao, bình thường, không cao ngất như Chân Lãng.

Tướng mạo, phổ thông, không anh tuấn như Chân Lãng.

Khí chất, tầm thường, không ưu nhã như Chân Lãng.

Toàn thân, bình thường không thể bình thường hơn, không suất khí như Chân Lãng có thể liếc mắt một cái là nhận ra ngay dù trong đám đông.

Chết tiệt, cô so sánh người ta với sao chổi làm cái gì? (Há há há….)

Quên đi, ai bảo đàn ông cô đã từng gặp qua nhiều năm như thế, chỉ có anh ta để lại ấn tượng nhất, chẳng cách nào so sánh được.

Dù có so sánh thế nào đi nữa, chỉ cần không phải là sao chổi làm cô gặp toàn xui xẻo, vậy là được!

Ép chính mình lộ ra nụ cười rụt rè, Cổ Thược cười ngồi xuống ghế, khóe mắt bỗng nhiên liếc đến một bóng đen cao ngất ngồi xuống phía trước mình.

Nụ cười thiếu chút nữa không khống chế được mà biến thành rống giận, hắn ta chờ thì cứ chờ, tới gần như thế làm cái gì?

Khóe mắt co giật, cô nỗ lực bảo trì phong độ trong khi đang cảnh cáo đối phương cách xa xa mình ra một chút, người kia lại cúi đầu nhìn menu, căn bản là không cảm nhận được tiểu vũ trụ đang âm u của cô.

“Cổ tiểu thư, cô có lẽ còn chưa ăn cơm tối, có cần gọi chút gì không?” Người đàn ông đối diện có vẻ thập phần ân cần, liên tục đẩy menu tới trước mặt cô.

Cổ Thược nhìn thực đơn, trong đầu biến ảo đủ các loại thức ăn tươi đẹp, luân phiên nhau bay qua trước mắt.

Mỳ Ý, cơm rang hải sản, bít tết thịt bò chín bảy phần, rồi lại bánh bao tôm, đây phải gọi là hoàn mỹ trong hoàn mỹ.

“Nhớ kỹ, cậu đi xem mắt không được ăn gì, không được để cho người ta biết hình tượng nhét đồ ăn đáng sợ của cậu như thế nào, chỉ được uống nước cho tớ, uống nước!!!”

Hình ảnh Phương Thanh Quỳ chống nạnh nhướng mày trước khi đi trong nháy mắt bay qua, ánh mắt vui vẻ sung sướng của Cổ Thược dần dần trầm xuống, hạnh phúc phát tán ra nhất thời bay lên trời.

“Tôi… uống nước.” Hai chữ cuối cùng, nói ra cực kỳ bi thương.

“Như vậy sao được!” Người đàn ông hào phóng cầm menu qua, “Cô không cần khách khí với tôi, bữa cơm hôm nay tôi mời.”

Ánh mắt người đàn ông lướt qua menu, lật qua một trang lại một trang, thẳng cho đến trang cuối cùng, rồi lại từ trang cuối lật một trang lại một trang, đến trang đầu tiên một lần nữa.

Mà ánh mắt Cổ Thược, lúc này lại một lần nữa thất thần, bay đến trên bàn một góc bốn lăm độ phía trước, sương khói mờ mịt, mùi thơm từng trận truyền đến, chính là những thứ vừa mới hiện lên trong đầu cô.

Mỳ Ý, cơm rang hải sản, bít tết thịt bò

Nhìn tỉ lệ này, đảm bảo là chín bảy phần như quen thuộc!

Còn có hai cái bánh bao tôm.

Cô nhếch mép, một người gọi nhiều như vậy, ăn hết được sao?

Hắn cố ý, nhất định là cố ý!

Sát khí, từ phía sau bốc lên, lao thẳng tới người kia.

Người nào đó ưu nhã cầm dao ăn, trượt lên trượt xuống trên tảng thịt bò, cắt ra một miếng nhỏ, thẳng tắp đưa vào miệng.

Cổ Thược tươi sống nuốt xuống một ngụm nước miếng lớn, ai oán thương hại miếng thịt bò càng lúc càng nhỏ đi, biến mất ngay trước mắt.

Bên tai, cuối cùng cũng truyền đến giọng nói của người đàn ông “hào phóng”, “Cho tôi một đĩa khoai chiên, hai cốc nước đá! Như vậy đã.” (hào phóng đừng hỏi =)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.