Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 28: Ngủ cùng tôi, gả cho tôi



Lúc này, Cổ cô nương đang nhìn chằm chằm vào con vịt nướng trên bàn thèm nhỏ dãi, bụng kêu òng ọc, nước miếng tứa ra trong miệng, cô hung hăng nuốt xuống.

Mang theo nụ cười thỏa mãn, cô vươn tay, hung hăng vồ lấy con vịt nướng.

“Xoẹt…” Ngón tay cô rơi vào khoảng không, con vịt nướng màu vàng ươm đứng bên cạnh cái đĩa, vỗ vỗ cái cánh mập ú, nhìn cô cười khanh khách.

Tiếng cười kia sao lại giống tiếng Chân Lãng như vậy.

“Nha đầu, có đói không a…” Vịt nướng biết nói chuyện nha, “Có muốn ăn gì không?”

Đói? Cô đương nhiên là đói, thứ cô muốn ăn, chính là nó!

Vịt nướng khanh khách cười, cô còn cảm nhận được cơn rung nhè nhẹ.

Vì sao, nó cười thì cứ cười, nhưng sao phải cười giống cái tên kia như thế? Đáng ghét!!!

Vịt nướng vẫy cánh, mang theo tiếng cười, vỗ cánh bay đi, rời khỏi tầm nhìn của cô.

Không được đi!

Nó là của cô, cô còn chưa no bụng nha!

“Đừng chạy!” Cô cố gắng chụp lấy, dùng sức nắm lấy cái chân con vịt nướng, sống chết ôm vào lòng.

Vịt nướng phát ra một tiếng rên rỉ khó kìm nén, lùi về sau tránh né, cô cười rất vui vẻ, liều mạng nắm chặt, hướng về phía cái cắn một miếng thật mạnh.

“Hừ…” Vịt nướng lại bực bội rên lên một tiếng, vỗ vào cánh tay đang nắm chân nó, lùi lùi lại.

“Của tôi!” Cô nắm thật chặt, dùng sức lực như đang liều chết tỉ thí.

“Của cô, của cô, hai mươi năm trước đã là của cô, hai mươi năm sau vẫn là của cô, nhưng nếu cô còn không buông tay, sau này có muốn cũng không còn.” Vịt nướng dường như bất lực thở dài, không vùng vẫy nữa.

(Há há há…. Trò này nguy hiểm, có ai đoán được là bạn Thược nắm cái gì chưa?)

Hai mươi năm? Hai mươi năm cái gì?

Thần trí dần dần trở về, vịt nướng như đang mờ đi trước mắt, Cổ Thược cảm thấy dưới má là một luồng nhiệt rất thoải mái, còn phập phồng từng trận.

Cái này là cái gì?

Cô chuyển động, lúc này mới phát hiện hai chân mình hình như đang quấn lấy cái gì đó, cũng ấm áp, giống như là…

Giống như sắt được nhung bao bọc, trong cảm giác mềm mại cũng có cứng rắn như cơ bắp, cô chuyển động chân xác định cảm giác cả mình, chà chà, lại thoải mái leo lên, quấn thật chặt.

Trán được lòng bàn tay ấm áp phủ lên, “Quả nhiên là sốt đến hỏng đầu rồi, nha đầu, dậy uống thuốc.”

Giọng nói này sao lại có chút quen thuộc? Người nào đó mơ mơ màng màng nghĩ, thật giống như giọng nói Chân Lãng.

Chân Lãng?

Sao chổi?

Mạnh mẽ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ làm cô lại phải nhắm mắt lại thật nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã thấy rõ, trên đỉnh đầu mình, gương mặt hàm chứa nụ cười, không phải ai khác chính là Chân Lãng!

Tất cả buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, cô mở mắt ra lần nữa, người đột nhiên lùi về sau, “Anh, sao anh lại ở trên giường tôi?”

Vẻ mặt Chân Lãng bỗng nhiên nhíu lại một chút, ánh mắt hướng xuống dưới, ho nhẹ, “Hiện tai là cô vào phòng tôi, lên giường của tôi, ngủ cùng tôi…”

Cô vào phòng hắn? Lên giường của hắn? Ngủ cùng hắn?

Nửa tỉnh nửa mê nhìn bốn phía một chút, giống như, giống như thật sự không phải giường của mình.

Ký ức từng giọt từng giọt trở về, cuối cùng cô cũng nhớ lại sự hỗn loạn ngày hôm qua, hình như mình gõ cửa phòng Chân Lãng, lên giường Chân Lãng, sau đó…

Cô không nhó rõ.

Lùi lùi lại, lúc này mới phát hiện thứ hai chân mình đang quấn chặt, hình như là chân Chân Lãng.

Người dưới chăn cẩn thận xê dịch, cười cười nhấc cái chân đang quấn lấy Chân Lãng ra, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, yên lặng lùi vào trong chăn.

“Nha đầu. Tay cô.” Chân Lãng không nặng không nhẹ nhắc nhở.

Tay cô?

Người nào đó khó hiểu giơ tay trái lên nhìn một chút, làm gì có gì nha?

Đang muốn giơ tay phải, cô đột nhiên phát hiện tay phải mình dường như đang nắm cái gì đó…

Cái này là cái gì? Gần như trên người Chân Lãng không có chỗ nào cô không quen thuôc, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy nha.

(Yên tâm, những ngày về sau chỗ đó sẽ là chỗ quen thuộc nhất với bạn, bạn nhỏ ạ. Hớ hớ hớ.)

Choáng váng vì chưa ăn cơm cộng thêm bị bệnh làm phản ứng của cô không chỉ chậm hơn nửa nhịp mà đầu óc còn nghĩ không thông, bàn tay cũng không nhàn rỗi, tiếp tục siết chặt, lại siết chặt, kéo một cái, túm một cái.

Cổ tay đột nhiên bị đè lại, trong mắt Chân Lãng bóng tối lắng đọng, “Nha đầu, đừng động đậy.”

Mu bàn tay dính trên chân hắn, lúc này nàng mới phản ứng lại, chỗ bàn tay mình đang đặt, dường như ở giữa hai chân hắn.

(Sâu: Thô bỉ, quá thô bỉ rồi. =]]~)

(Hàn: *Liếc mắt* cô muốn thô bỉ như người ta cũng ko được đấy)

Hít một hơi thật dài, cô liên tục nới lỏng bàn tay, không chút nghĩ ngợi tung mình nhảy khỏi giường.

Nhưng dường như cô đã quên sốt suốt một đêm xương cốt còn đau nhức, toàn thân không chút sức lực để nhấc chân, lần này coi như xong, mạnh mẽ nhảy xuống quên mất mình còn quấn chăn, vì thế lập tức lăn lốc lốc, nằm úp sấp trên mặt đất.

Cái gì mà long tinh hổ mãnh, cái gì mà linh động tránh thoát, ở chỗ này đều trở thành chó chết.

(tinh túy của rồng, mạnh mẽ của hổ)

May mà thảm đủ dày, may mà cô còn quấn chăn, ngoại trừ người càng ê ẩm ra thì không có xây xát gì.

Một đôi tay lớn túm cô về giường, thuận tay kéo lại cái chăn cho cô, Chân Lãng nghiêng nửa người, bàn tay dính trên mặt cô, “Còn đang sốt, nhảy nhót cái gì?”

“Tôi…” Cô nuốt nước miếng, tiếng nói ấp úng, khàn khàn, cô dùng sức nuốt một ngụm, ánh mắt đảo khắp nơi.

Chân Lãng rút tay về, đứng dậy xuống khỏi giường, “Cô nằm yên, đừng náo loạn, tôi đi lấy nước cho cô uống.”

Cô yên lặng nhìn hắn đứng dậy, không muốn nói sự mát mẻ từ bàn tay hắn đối với cô thoải mái khó nói thành lời, thậm chí cô có chút không muốn hắn rời đi.

Ánh mắt không tự chủ mà di chuyển theo từng động tác của hắn, cho đến khi hắn vào phòng tắm, ánh mắt của cô còn dừng trên bức tường bên cạnh, dường như muốn xuyên qua bức tường kia để nhìn vào.

Nằm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hiểu —- mình ngã bệnh.

Hơn hai mươi năm, gần như cô không biết uống thuốc là cái gì, nhưng hôm qua vừa rơi xuống nước, hôm nay đã bị cảm; chẳng những bị cảm mà còn nóng sốt; chẳng những nóng sốt mà còn sốt đến bốn mươi độ.

Khi hắn mang theo mùi thơm sau khi tắm rửa buổi sáng xuất hiện trước mặt cô, trong tay cầm một cốc nước ấm, hắn ngồi xuống cạnh giường, cánh tay đỡ sau đầu cô, nâng con người bé nhỏ còn đang xụi lơ này lên, “Uống hết cốc nước này đi.”

Dựa vào tay hắn, cô uống từng ngụm, con hổ bệnh sau khi thu hồi móng vuốt giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, ngoại trừ đôi mắt to linh động vẫn không nhịn được mà đảo loạn lên thì có thể tìm được một chút vẻ nghe lời.

Áo tắm của hắn vì động tác nghiêng người về trước mà lộn xộn mở rộng, lộ ra một khoảng ngực đẹp mắt, Cổ Thược chợt liếc mắt, nhìn trên lồng ngực rắn chắc hai dấu răng lớn.

Vết răng này, dường như có chút quen thuộc nha…

Được rồi, là vô cùng quen thuộc…

Nàng chợt nhớ tới mùi vị miếng thịt vịt trong mơ kia, thật sự rất ngon, rất ngon. Cả cái chân vịt kia, cũng rất được…

Xì xì, nghĩ đi đâu vậy.

Chân Lãng nhìn vẻ mặt của cô, thuận theo mắt cô nhìn xuống ngực mình, cười cười kéo áo tắm lại cẩn thận: “Mùi vị có được không?”

Cô đang thoát xác, ngớ ngẩn gật gật đầu.

Không đúng…

Cô lại mạnh mẽ lắc đầu, đầu càng choáng hơn.

“Nha đầu, có đói không?”

Gật đầu.

“Có muốn ăn gì hay không?”

Tiếp tục gật đầu.

“Tôi đi mua cháo trứng muối thịt nạc cho cô ăn có được không?”

Gật đầu, lại gật đầu.

“Tôi hầu hạ cô tốt như thế, dứt khoát gả cho tôi, để tôi hầu hạ cô cả đời có được không?”

Thuận tiện gật đầu, tiếp tục gật đầu, vẫn là gật đầu.

Sao?

(Hàn: Hắc hắc, chính thức sập bẫy.)

Người nào đó một lúc lâu mới phản ứng lại ngẩng đầu, vì choáng váng nên trong mắt tất cả đều xoay xoay, cố gắng nhìn cho rõ người đối diện, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt vì cười mà cong lên, như những đóa hoa đào.

“A…” Cô há miệng, vẫn đang tiêu hóa những lời hắn vừa nói.

Hắn hỏi mình có đói hay không, hắn hỏi mình có muốn ăn gì hay không, hắn hỏi mình có muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc hay không, cón tiếp theo thì sao? Hắn hỏi mình có muốn gả cho hắn hay không?

Cô nghẹn lời, bỗng nhiên vươn tay, nắm má người phía trước thật mạnh, dùng sức nhéo.

Nóng, không phải nằm mơ.

“Khụ khụ, thú y, là tôi bệnh sinh ra ảo giác hay là anh cũng phát sốt rồi?”

“Đều không phải.” Hắn lấy một cái khăn mặt lạnh áp lên mặt cô, “Tôi hỏi một lần nữa, cô có đói không?”

Gật đầu.

“Có muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc không?”

Tiếp tục gật đầu.

“Có muốn tôi đi mua hay không?”

Lại tiếp tục gật đầu.

“Có muốn tôi mua cả đời hay không?”

Dùng sức gật đầu.

Ơ…

Khóe môi bị nhẹ nhàng hôn một cái, “Cái này coi như cô đồng ý, chờ hết bệnh chúng ta đi mua nhẫn, coi như đính hôn.”

Đính hôn?

Hắn và cô?

Sự thảm thương nổi rõ lên mặt Cổ Thược, “Sao chổi, anh muốn khắc chết tôi để kết thúc chiến tranh hai mươi năm, tôi có thể hiểu được, cần gì phải lấy cớ là đính hôn?”

Mới một ngày cô đã bị khắc đến bị bệnh, chỉ sợ chưa đến mười ngày, hồn cô sẽ có thể bay đến tận trời, tìm lão Diêm Vương đánh cờ nha.

“Tôi đi mua cháo cho cô, ăn cháo xong phải uống thuốc, sau đó ngủ một giấc.” Hắn xoa xoa đầu cô, bên môi cô trộm hôn một cái nữa, rồi thay quần áo ra cửa.

Cô nhìn thấy nụ cười Chân Lãng chưa từng biến mất, còn vô cùng đắc ý.

Hắn, nhất đinh sau này muốn khắc chết cô, từ nay thoát khỏi sự truy đánh của cô nên mới vui vẻ chăng?

Cổ Thược bận rộn choáng váng bò xuống, cầm điện thoại trên bàn nhanh chóng bấm số của Phương Thanh Quỳ, “Thanh Thanh, cứu mạng…”

“Sao?” Người bên kia đáp lời mà không có một chút quan tâm. Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng bấm máy tính.

“Chân Lãng, hắn, hắn, hắn muốn đính hôn với tớ.” Vẻ mặt Cổ Thược rất tang thương, cầu cứu đối phương.

“?” Phía đối diện bỗng nhiên yên lặng, “Chân Lãng muốn đính hôn với cậu? Vậy nhớ kỹ phải nói với anh ta, phải sang tên tất cả bất động sản của anh ta, cổ phiếu, thẻ ngân hàng cũng phải chuyển hết sang tên cậu mới được đồng ý, tớ giúp cậu tính toán tài sản của anh ta…”

“Thanh Thanh!” Cổ Thược dùng sức ngắt tiếng nói hưng phấn của đối phương, “Gả cho hắn tớ sẽ chết.”

“Đương nhiên chết!” Phương Thanh Quỳ nghiêm túc trả lời, “Cậu sẽ giàu chết!”

“Thanh Thanh…”

“Nhớ kỹ nha, anh ta không đồng ý chuyển giao tài sản, cậu không được đồng ý gả, ít nhất cũng phải được chín mươi phần trăm, tám mươi phần trăm cũng được…”

“Nhưng…” Cô giật điện thoại lên, run run đứng trên mặt đất, “Hình như tớ đã đồng ý rồi.”

“Cái gì?” Giọng nói đối diện cũng lên cao thêm một quãng tám, “Cái gì cũng chưa đưa mà cậu đã đồng ý?”

“Hình như vậy!”

“Vậy cậu có thể đi chết đi.” Phương Thanh Quỳ không chút tình nghĩa vứt lại một câu, “Cho dù cậu không chết, về đây tớ cũng sẽ bóp chết cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.