Động, lại động, rồi lại động; lui người ra, tay khua
khua, cuộn chăn…
“Rầm!”
“A….”
Người úp mặt trên đất mở đôi mắt mông lung, xoa xoa
cái đầu đau đớn, hạ giọng rên rỉ.
Đây đã là lần thứ năm trong ngày hôm nay rơi xuống,
thêm tám lần của đêm hôm qua, tổng cộng đã là mười ba lần, trên đầu gần như chỗ
nào cũng u lên một cục.
Cô xoa xoa đầu, ôm chăn lại một lần nữa ngã lên sofa,
trong cơn buồn ngủ cô cố gắng hẹn hò với Chu Công lần nữa.
Nhưng ước chừng chưa tới mười phút, một màn bi thảm
lại tái diễn lần nữa —- người nào đó rất không yên phận lật người một cái thật
mạnh, nền nhà lại truyền tới một tiếng kêu bực bội.
Lần này, cô đơn giản là không bò dậy nữa, mơ mơ màng
màng giật lấy chăn, đem tất cả chăn thu xuống dưới, hai chân quấn quanh một
vòng, cuộn thành một vòng ngủ tiếp.
Một bàn tay to đẩy đầu vai của cô, “Nha đầu, lên trên
ngủ.”
“Không cần…” Người nào đó bị cơn buồn ngủ nhấn chìm mà
vô thức ú ớ. “Lên rồi lại rơi xuống, ở đây thoải mái hơn.”
Chân Lãng bất đắc dĩ thở dài, “Lên giường ngủ.”
“Ừ.” Giọng nói lười biếng của Cổ Thược kháng cự lại,
ngón tay vẫy vẫy, muốn đuổi đi tiếng ong ong bên tai, “Không muốn động đậy.”
Hai tay ôm người đang cuộn tròn cái chăn, Chân Lãng
nâng Cổ Thược đã cuộn tròn như tôm lên, hướng về phía phòng ngủ.
Vừa chạm đến giường mềm mại, Cổ Thược thoải mái thở
ra, trên chiếc gối còn lưu giữ hơi thở nam tính, chăn đệm còn lưu lại độ ấm,
hai chân cô buông ra, tự động vùi vào chăn, thoải mái được hương vị của anh bao
phủ.
Chân Lãng lặng lẽ ra khỏi phòng, một lúc sau đã trở
về, trong tay có một cốc cà phê thơm nồng, anh dựa vào đầu giường ngồi xuống,
uống cà phê, nhẹ nhàng lật quyển sách trong tay, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn
người đã ngủ say bên cạnh, một lúc lâu cũng chưa lật được một trang sách.
Trong lúc ngủ mơ màng, cô khụt khịt mũi, mùi thơm nồng
làm bụng cô phát ra những tiếng kêu rất rõ ràng, thần trí dần dần khôi phục, cô
mở hé ra đôi mắt mơ ngủ, vô thức nhìn về phía phát ra mùi thơm.
Ánh mặt trời chiếu lên một bên mặt của Chân Lãng, hắt
ra những mảng sáng tối, ánh sáng đảo qua, cô thậm chí có thể nhìn thấy lông mi
anh khẽ động, những tia sáng màu nâu nhè nhẹ, loáng thoáng còn xen kẽ mấy tia
sáng yếu ớt. Sống mũi cao thẳng, khóe miệng cong cong, thật giống như một pho
tượng tĩnh lặng.
Ngay trong khoảnh khắc cô đang ngây ngẩn, pho tượng
kia bỗng nhiên quay mặt sang, khẽ mỉm cười với cô, “Đói không?”
Không hỏi tỉnh chưa, chỉ hỏi đói không, đúng là hiểu
rất rõ a…
Cổ Thược yên lặng ngồi dậy, ôm chăn lắc lắc đầu, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào cái cốc trong tay Chân Lãng, vẻ mặt khát vọng.
“Chưa ăn sáng, không được uống cà phê.” Chân Lãng
không chút lưu tình đâm nát khát vọng của cô.
Bĩu bĩu môi, cô xì một tiếng, “Anh cũng chưa ăn sáng
mà uống cà phê đấy thôi.”
Kẹt xỉ thì kẹt xỉ đi, lại còn lấy cớ!
Chân Lãng cười cười, không tranh luận với cô nữa, đưa
cái cốc đến trước mặt cô, “Uống xong rửa mặt đi, chúng ta đi mua đồ.”
Vuốt ve cốc cà phê, Cổ Thược vui rạo rực uống một hớp
lớn, cho đến khi cái chẳng còn bao nhiêu mới trả về trong tay Chân Lãng, đầy
sức sống chạy vào phòng rửa mặt.
Chân Lãng cầm cái cốc, nhìn bóng dáng hoạt bát biến
mất trong ánh mắt, nghe trong phòng rửa mặt truyền tới một loạt tiếng vang mới
đưa cốc cà phê lên miệng, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng.
Cổ Thược đẩy xe mua sắm, một chân còn dẫm trên kệ sau
của xe, một chân đẩy đẩy trên mặt đất, xe cứ lướt rồi lại lướt về phía trước,
cô ở trong siêu thị đùa nghịch quên cả trời đất, thỉnh thoảng còn kéo thứ gì đó
đặt vào xe.
Chân Lãng khoanh tay, từ từ nhàn nhã đi phía sau, ánh
lướt qua, dừng lại trên dãy đồ dùng hàng ngày.
“Em quen dùng loại bông tắm nào?” Anh rất dịu dàng
hỏi.
“Bọt biển.”
Thế là trong xe lại nhiều hơn một miếng bọt biển.
“Em thích dùng loại khăn lau nào?” Anh vẫn tiếp tục
dịu dàng hỏi, giống như đang kiểm tra một loạt mặt hàng.
“Lớn.”
Trong xe lại nhiều hơn một cái khăn lau cỡ lớn.
“Em thích dùng bột giặt hay nước giặt?” Anh cười nhẹ
nhàng, trong tay cầm hai cái túi, giọng nói rõ ràng dễ nghe.
“Nước giặt.”
Thế là, trong giỏ xe lại nhiều hơn một túi nước giặt
nặng nề.
Cho tới lúc này, người nào đó cuối cùng cũng phản ứng
lại, “Vì sao anh đều hỏi tôi thích dùng cái gì?”
Lại đặt vào một cái khăn rửa bát, Chân Lãng vỗ vỗ tay,
“Bởi vì đều là em làm việc, tôi không đành lòng, ít nhất cũng phải để em mua
những thứ hài lòng, thuận tay.”
Một câu nói, vẻ mặt Cổ Thược suy sụp, mãnh liệt trừng
mắt nhìn anh, bực bội hừ một tiếng.
“Không muốn cũng không sao, tôi báo với dì Cổ, chuyển
ra ngoài.” Chân Lãng lắc lắc dụng cụ đánh giầy trong tay, “Dù sao tôi cũng
không quen để người khác phục vụ.”
Giật lấy dụng cụ đánh giầy trong tay anh ném vào xe,
Cổ Thược cắn chặt răng, “Tôi rất quen hầu hạ anh, hầu hạ anh đến chết.”
“Vậy thật là hạnh phúc, nếu em hầu hạ tôi thoải mái,
tối nay tôi sẽ cân nhắc nhường giường cho em.” Anh ha ha cười một tiếng, xem
nhẹ lời nguyền rủa của cô, chọn mấy món ăn sạch.
Cô cũng biết anh muốn hành hạ cô, tổn thương cô, nhìn
cô phát điên, nếu không vì sao lại liều chết tới ở cùng một phòng với cô, không
phải là đợi cô có khuyết điểm rồi cười nhạo cô thì là gì nữa?
Cổ Thược tức giận phồng má, chợt thấy trên giá một
loạt bia lon, cười hắc hắc nhấc lên bỏ vào xe, “Chân Lãng, để chúc mừng chúng
ta ở chung một lần nữa, hôm nay không phải nên mở tiệc sao?”
“Được.” Anh cầm thịt lên, giống như không nhìn thấy
động tác của cô.
Cô mong chờ nhìn anh, “Nếu là tôi chào mừng anh, vậy
cách thức chúc mừng tôi quyết định, thế nào?” Dường như sợ đối phương phản đối,
cô vội vã thêm một câu, “Tôi khẳng định không dám làm gì đâu, anh sẽ kiện với
mẹ già của tôi.”
Chân Lãng suy nghĩ, cầm lấy đồ ăn trước mặt, không lên
tiếng, “Tùy ý.”
Cô đẩy xe, cười như mèo.
“Thú ý, sao anh biết địa chỉ nhà tôi?”
Mới một tối cô đã ngã đến mức thắt lưng xương sống đều
đau, cuộc sống sau này phải trải qua thế nào a, cho nên cô nhất định phải nghĩ
biện pháp làm Chân Lãng không những chủ động bỏ đi mà còn không dám kiện cáo
với mẹ già đại nhân.
“Tôi tới “Golden Sunflower”, thấy tờ giấy em để trên
bàn.” Trong mắt Chân Lãng thoáng qua nụ cười, không nói đến là tờ giấy này anh
phải dùng đến mấy trăm tệ Phương Thanh Quỳ mới “vô tình” để anh nhìn thấy.
“Tôi muốn ăn thịt luộc, chân giò hầm tương, thịt bò
nấu nấm.” Tay cô quơ quơ trước mặt Chân Lãng, thừa dịp đối hương không để ý lại
thả một chai rượu nho vào xe.
Khi thanh toán, Cổ Thược đẩy xe phóng đi, “Để tôi, để
tôi…”
Khi Chân Lãng đưa tay muốn cầm túi đồ, Cổ Thược nhiệt
tình giật lấy, “Để tôi, để tôi…”
Hôm nay Cổ Thược ăn mặc rất đẹp, Chân Lãng thuận tay
vứt chiếc quần lên đầu giường, cô cũng không nghĩ nhiều, xỏ vào rồi ra khỏi
cửa.
Bên ngoài một siêu thị lớn như vậy, người ta sẽ thấy
một gã đàn ông đẹp trai hai tay nhàn hạ, bên cạnh là một cô bé đi theo, trên
vai vắt vẻo một chiếc túi, trong tay còn mang theo hai cái túi lớn, lắc lư đi
tới.
Tình hình này làm vô số đàn ông con trai bên cạnh bóp
cổ tay thở dài, không ngừng nuối tiếc.
Khi Chân Lãng bê chân giò màu hồng ra khỏi nhà bếp,
nghênh đón là ly thủy tinh trong suốt, bên trong còn có rượu màu hồng khẽ phát
sáng, và cả một nụ cười càng thêm sáng rực, “Chân Lãng, để chúc mừng cuộc sống
ở chung mới của chúng ta, cạn chén.”
Dường như không cho anh cơ hội ngồi xuống, cô nâng cốc
nhét vào lòng bàn tay đối phương, nhanh chóng chạm một cái rồi hung hăng đưa
lên miệng.
Chân Lãng thâm thúy cười, Cổ Thược lau lau miệng,
“Ngày mai anh được nghỉ, ngày kia không có phẫu thuật, vì vậy uống một chút
cũng không sao, hơn nữa tôi chọn rượu nhẹ, có thể uống.”
Trong khi do dự, rượu đã bị đổ vào miệng, còn chưa kịp
để xuống, cô lại bay nhanh đưa đến hai ly, “Vì hai mươi năm quen biết của chúng
ta, cạn chén.”
…
“Vì tôi hầu hạ anh thật tốt, cạn chén.”
…
“Vì duyên phận, tiểu học, trung học, phổ thông, đại
học của chúng ta, cạn chén.”
…
“Vì ông bà tổ tiên vĩ đại của chúng ta, cạn chén!”
…
“Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, cạn chen!!”
…
“Có phải em muốn chuốc say tôi?” Ánh mắt Chân Lãng
sáng ngời, “Rồi lại giống hồi đại học, chụp hình uy hiếp tôi?”
Tay Cổ Thược run lên, rượu trong ly suýt chút nữa sánh
ra ngoài, khô khốc cười, “Cùng một chuyện sao có thể lừa được người ta hai
lần?”
Chân Lãng từ chối cho ý kiến, Cổ Thược nấc lên một cái
đầy mùi rượu, trên má nhàn nhạt hồng, lại nhấc ly rượu trong tay lên, “Vì những
món ăn thịnh soạn ngày hôm nay của anh, cạn chén!!!”
Cổ họng chuyển động, chai rượu màu hồng nháy mắt đã
thấy đáy, Chân Lãng nhíu mắt, lắc nhẹ đầu, ngón tay day day trán.
Nhìn thấy động tác này của anh, Cổ Thược nở hoa trong
lòng.
Cô biết rõ Chân Lãng không thắng được tửu lượng của
cô, huống hồ bị cô mãnh liệt rót một lúc như thế, nhìn cái bình đã thấy đáy, Cổ
Thược rút ra hai lon bia, “Rượu mừng đã uống xong, chúng ta chuyển sang cái
này.”
Ánh mắt Chân Lãng có chút mờ mịt, giữ trán, “Không
uống nữa, đầu có chút choáng váng.”
“Uống đi.” Cổ Thược cọ cọ bên cạnh anh, cố ý cản anh
gắp thức ăn, “Đã để lạnh, tỉnh đầu óc.”
Chân Lãng rực rỡ cười một tiếng, nụ cười thả lỏng tùy
ý cô chưa bao giờ thấy, “Em tiếp rượu tôi sẽ uống.”
Tiếp, đương nhiên tiếp.
Cô đưa rượu đến bên môi anh, “Tôi tiếp, anh uống.”
Không biết có phải do say hay không, vẻ mặt anh mang
theo vài phần trẻ con, lắc lắc đầu, chỉ chỉ cô, “Em uống cho tôi xem.”
Mắt thấy việc lớn sắp thành, cô ngẩng đầu uống một
ngụm, vừa mới cúi đầu xuống, Chân Lãng đột nhiên tiến đến, nặng nề hôn lên môi
cô.
Trong khi cô còn đang ngạc nhiên, anh thuận lợi mở môi
cô ra, đem số rượu cô còn chưa kịp nuốt xuống mút vào trong miệng mình, cô thậm
chí còn nghe thấy tiếng rượu được nuốt xuống.
Còn anh, vẫn lưu luyến không chịu dời đi, đầu lưỡi lại
một lần nữa lướt qua không gian của cô, liếm đi tất cả mùi vị của cô, làm cho
mùi rượu của hai người cùng giao hòa.
“A…” Trong nháy mắt này, cô giống như bị mùi rượu vọt
lên não, ngơ ngẩn ngạc nhiên, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng bay lượn, nhẹ đến mức
không có trọng lượng, toàn thân chỉ có một ý thức, chính là lưỡi anh rất linh
động, môi anh rất ấm áp, động tác của anh rất bá đạo, lại rất nhẹ nhàng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng được rời đi,
còn Chân Lãng đã tựa vào vai cô, hô hấp đều đều.
Ba hồn bảy vía bay lượn trên không trung một lúc lâu
thật lâu mới từ từ trở về, Cổ Thược đẩy đẩy Chân Lãng bên cạnh, “Này, dậy tiếp
tục uống.”
Người kia rất nặng, nặng đến mức sắp đè lên cô, Chân
Lãng dựa vào người cô, mặc kệ cô xô đẩy thế nào cũng không có chút phản ứng.
Mắt Cổ Thược sáng rực lên, khóe môi lộ ra nụ cười mỉm
tà ác, một tay nắm bên xương sườn Chân Lãng, dừng sức nâng anh lên.
Ai nói cùng một chuyện không thể làn hai lần? Chỉ cần
có thể thành công là được.
Cô đỡ Chân Lãng, thật vất vả mới lê tới giường, vất
người đang ngủ say như heo lên, bóng người đẹp trai nằm ngửa trên giường, giống
như hoàng tử đang ngủ trong truyện cổ tích của trẻ con.
Công chúa tà ác đưa móng vuốt ác quỷ túm lấy cổ áo
hoàng tử, khí trời tháng năm, quần áo cũng chỉ có một lớp, cô dường như chẳng
tốn bao nhiêu sức lực cởi quần áo anh ra.
Quần áo lộn xộn vất sang bên cạnh, lộ ra da thịt trắng
trẻo bên trong, bờ vai dày rộng, làn da căng mịn, trong mùi rượu thơm nồng nồng
càng tỏa ra cảm giác tuấn lãng.
Tay Cổ Thược không ngừng nghỉ, rất nhanh kéo thắt lưng
của Chân Lãng xuống.
Cô nắm có chút khó khăn, không cẩn thận cả người nằm
lên trước ngực Chân Lãng, hơi thở đàn ông hòa trộn với mùi rượu, so với mùi
nước hoa còn hấp dẫn hơn.
Ngón tay cô chọc chọc ngực anh, cảm nhận làn da ôn hòa
dưới tay, có một loại cảm giác kì diệu rất khác lạ.
Lại xoa xoa, vừa xoa, ngón tay nàng vừa lướt qua vòm
ngực, vòng qua hai điểm hồng, lướt xuống thắt lưng.
Dưới thắt lưng, bên trên cặp mông đã bị cô tháo thắt
lưng, làm cho tay cô không khỏi ngừng lại, ánh mắt tò mò liếc nhìn.
(*đỏ mặt ~ ing. Đoạn này có nói giảm nói
tránh rùi, bạn Thược nhà ta thật là sắc nữ trong sắc nữ. *đỏ mặt ~ ing.)
Nhiều năm như vậy, ấn tượng của cô với anh cũng chỉ là
bé trai hai mươi năm trước đã lớn hơn một chút, vẫn mềm mại như nước, hôm nay
lại phát hiện hoàn thoàn không phải như vậy. Hồi đại hoc, cô cũng vội vàng, bên
cạnh còn có Lâm Tử Thần cũng say không còn biết gì, cô căn bản không có thời
gian để tử tế cảm nhận, hôm nay lại không có người nào khác.
Kéo lấy quần anh, dùng một sức lực rất lớn cô mới giật
quần dài ra, trên tấm khăn trải giường hoa lá, toàn thân hoàng tử hiển hiện
trước mắt cô, chỉ còn một điểm che dấu cuối cùng.
Đôi mắt cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm điểm che dấu cuối
cùng này, cảm thấy trong ký ức khác rất nhiều, cái kia giống như một đống cứt
trâu, cô trừng lớn hai mắt, rồi lại trừng lớn hai mắt.
Ngón tay từ từ vươn ra, chọc chọc, cảm giác nói không
nên lời, cô tò mò vạch quần của anh lên.
Nhìn, hay không nhìn?
Khua dũng khí, cô lặng lẽ quay đầu, đang muốn nhìn rõ
ràng.
“Em có chụp hay không?” Giọng nói thản nhiên bên tai.
A, chụp hình!
Cô bỗng nhiên tỉnh lại nhảy loạn lên, chạy khắp phòng
muốn tìm máy ảnh của mình, nhưng vừa mới dọn nhà mới, quá nhiều thứ không biết
đã nhét vào góc nào, cô nhất thời không tìm được.
“Trong hộp trên hành lang.” Giọng nói kia lại lần nữa
thản nhiên nhắc nhở cô, “Thiết bị hôm qua em xem xong đều để đó.”
“A!” Người nào đó vội vàng chạy ra hành lang, móc ra
máy ảnh yêu nhất của mình, vui rạo rực ôm trở về, người vừa nằm ngửa trên
giường đã tựa nửa người vào đầu giường, quần áo vắt trên tay, ánh mắt tỉnh táo,
“Cần tôi tạo tư thế nào, tôi sẽ phối hợp tốt.”
…
… …
“A!” Người nào đó làm chuyện xấu cuối cùng cũng nhận
ra sự thật mình bị bắt quả tang, giấu máy ảnh sau lưng, cấp tốc phóng đi.
Hắn, hắn không say?
Chuyện này, chuyện này sao có thể?
(Edit chương này thật là nguy hiểm, không thị sắc, sắc tức không, có lẽ
Hàn Hàn đã lưu máu mũi mà ngất ở nơi nào đó rồi mới không đáp ứng lệnh triệu
tập, may mà bạn Sâu mới chỉ bịt mũi chứ chưa ngất, định lực sắc nữ của bạn còn
đủ mạnh, nam mô a di đà phật, tổ tiên phù hộ)