Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 160



160.


'Rầm rầm rầm!'


Đã gần cuối giờ Hợi rồi, người trong Liên Hoa Ổ phần lớn đã ngáy đều, cánh cửa ở khu nghỉ ngơi của môn sinh chẳng hiểu sao lại bị người ta đập ầm ầm. Lục sư đệ vô cùng chật vật chui ra khỏi ổ chăn ấm, tay chân lạnh cóng, tâm không cam tình không nguyện mà đứng lên ra ngoài:


"Ai đấy! Nửa đêm nửa hôm không định để người khác ngủ à..."


Vừa mở cửa ra thì thấy Ngụy Vô Tiện, Lục sư đệ trong nháy mắt ngẩn cả người:


"Đại... sư huynh?"


Nét mặt của Ngụy Vô Tiện rõ ràng là có gì đó sai sai, tóc tai lộn xộn hơi thở gấp gáp, giống như vừa bôn ba đường dài trong gió lớn một phen, toàn thân kích động không thôi, chẳng khác nào sau lưng có ma quỷ đang lùa theo:


"Ta có việc muốn hỏi đệ."


Lục sư đệ nghi ngờ hỏi:


"Đại sư huynh, nửa đêm huynh không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, quay về Liên Hoa Ổ làm gì thế?"


Ngụy Vô Tiện vốn định hỏi cậu chuyện gì đó lập tức nghẹn họng, trợn mắt hỏi:


"Tại sao ta lại phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?"


Lục sư đệ nghe vậy cũng sửng sốt theo hắn. Củ cải nhỏ vốn mệt muốn chết đi được, bị người ta đánh thức đã rất tâm không cam tình không nguyện rồi, lúc này chỉ im lặng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.


Ngụy Vô Tiện: "...?"


Khuôn mặt nhỏ non nớt đầy vẻ hoang mang muốn nói lại thôi, cân nhắc một lát sau đó bỗng nhiên nâng tay lên. Vốn là muốn ra vẻ từng trải mà vỗ vỗ vai Ngụy Vô Tiện, nhưng bởi vì quá là lùn không với tới, cuối cùng chỉ có thể tự tìm cho mình một bậc thang mà bước xuống, vỗ vỗ lên cánh tay hắn.


"Đại sư huynh, nghe đệ khuyên một câu. Phu thê vốn là nhất thể, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không cần bỗng dưng ngộ thương những người không liên quan." Cậu thở dài: "Đến giờ cần phải đi ngủ rồi, nếu không sáng mai chẳng dậy nổi mà luyện kiếm mất."


Ngụy Vô Tiện: "???"


Lục sư đệ nhìn nhìn phía sau hắn, không thấy Lam Vong Cơ đâu, càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, càng thêm bất đắc dĩ:


"Huynh nhìn huynh xem, cáu kỉnh quay về Liên Hoa Ổ cũng không nói với cô gia một tiếng, đệ nhìn không nổi nữa."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lục sư đệ "chậc" một tiếng, nói tiếp:


"Tính tình cô gia tốt như vậy, đối xử với huynh cũng tốt, huynh nhường nhịn người ta một chút không được sao? Cũng đâu phải là trẻ con... Úi!"
"A a a a a a a a a a a!" Khuôn mặt cố ra vẻ nghiêm túc của củ cải nhỏ trong phút chốc sụp đổ hoàn toàn, gào lên thảm thiết: "Đau đau đau đau...! Đại sư huynh đau quá đi mất!!!"


"Cô gia cái gì?!" Ngụy Vô Tiện dùng cả hai tay véo lấy má cậu rồi kéo sang hai bên, tức đến mức bật cười: "Cáu kỉnh cái gì? Đệ đang nói nói lung tung cái quỷ gì thế hả?!"


Trong lòng hắn vốn còn đang hoảng sợ, vừa tỉnh ngủ thì phát hiện khuôn mặt say giấc của Lam Vong Cơ ngay bên cạnh, lại không thể cãi lại những chứng cớ chứng minh từng chuyện Lam Vong Cơ nói ra, thân thể còn không chịu nghe theo sự khống chế của mình, vừa bị y đụng chạm một chút đã mềm nhũn, vừa nãy suýt chút nữa còn ghé lại gần hôn đối phương. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đã thấy sợ, nếu như lúc ấy không mạnh mẽ túm lấy thần trí lôi về, đoán chừng bản thân sẽ thực sự không hiểu gì cả mà hôn người ta rồi. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng đau đầu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra nổi tiền căn hậu quả, trong đầu toàn là bản thân uống say đến giường ai ngủ loạn thì không đến, lại lăn lên giường Lam Vong Cơ mà ngủ thì có chết không cơ chứ! Cuối cùng vừa hoảng hốt lại vừa tức giận, lập tức chạy trốn. Bây giờ vất vả lắm mới túm được Lục sư đệ luôn biết cách làm người khác vui vẻ nhất lại hỏi một chút xem có biết chuyện gì đang xảy ra không, ai ngờ đối phương vừa mở miệng đã mồm mép tép nhảy đòi khuyên bảo mình này kia, cho nên đã tức càng thêm tức.


Lục sư đệ thấy hắn thả lỏng tay thì vội vàng xoa xoa khuôn mặt đau đớn của mình, khóe mắt rưng rưng, vô cùng ấm ức, nhanh mồm nhanh miệng nói:


"Đại sư huynh đệ sai rồi... Huynh, phu thê nhà huynh cãi nhau cũng đừng có trút giận lên người đệ chứ!"


Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, cố gắng giả vờ như không nghe thấy ba chữ quái lạ mà tiểu tử kia lặp đi lặp lại, hiếm khi nghiêm túc hỏi:


"Ta đây hỏi đệ..."


Nói chung là ồn ào một hồi gây ra động tĩnh quá lớn, mấy gian phòng bên cạnh cũng lập tức sáng đèn, đám sư đệ còn lại còn đang ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài tựa vào cửa nhìn hai người họ:


"Có chuyện gì đấy hả, muộn thế này rồi còn không định cho ai ngủ sao."


Đến khi đụng phải ánh mắt của Ngụy Vô Tiện, tất cả mọi người đều im lặng. Lục sư đệ xoa xoa khuôn mặt đã đỏ ửng của mình, tủi thân ấm ức đứng yên tại chỗ. Lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người phá vỡ sự im lặng. Ngũ sư đệ dè dặt hỏi:


"Đại sư huynh... Đã muộn thế này rồi huynh còn về Vân Mộng, là cãi nhau với cô gia sao?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Tam sư đệ nhào lên phía trước vội vàng bịt miệng Ngũ sư đệ lại, nói:


"Không không không không, không cãi nhau. Đại sư huynh huynh đừng nghe bọn chúng nói bừa!"


Cậu ghé sát đầu vào tai Ngũ sư đệ đang vùng vẫy muốn thoát, nhỏ giọng nói:


"Phu thê nhà người ta cãi nhau, đệ ra xem náo nhiệt làm cái gì! Không thấy Lục sư đệ thảm như vậy sao!"


Ngụy Vô Tiện ngoài cười nhưng trong không cười:


"Ta nghe thấy rồi đấy."


Tam sư đệ: "..."


Tam sư đệ xoa xoa tay ra vẻ tươi cười hớn hở nói:


"Đại sư huynh đây là đến lại mặt sao?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


"Đủ rồi." Ngụy Vô Tiện không thể nhịn nổi nữa, đưa tay lên day day huyệt Thái dương, vô cùng đau đầu: "Nói nhiều như vậy, đến cùng cô gia trong miệng các đệ là ai? Ai đó giải thích rõ cho ta nghe một chút."


Mấy thiếu niên lập tức hai mắt sáng ngời, ngay ngắn chỉnh tề dựng thẳng đầu lên đứng nghiêm nói:


"Cô gia!!!"


Ngụy Vô Tiện tưởng bọn họ vẫn chưa hiểu lời hắn nói, lặp lại lần nữa:


"Ta là nói..."


"Ừm."


Mùi đàn hương quen thuộc lặng yên không một tiếng động mà áp sát, sau đó dừng lại sau lưng Ngụy Vô Tiện. Rõ ràng người kia cũng giống hắn vội vàng ngự kiếm đến đây, quanh thân vẫn còn bao trùm khí tức thanh lãnh cũng cái lạnh của đêm khuya, thanh âm thu kiếm vào vỏ cũng nhẹ tới mức gần như không nghe thấy. Cả người Ngụy Vô Tiện cứng đờ. So với những thiếu niên khác, ấn tượng của Lục sư đệ đối với Lam Vong Cơ còn tốt hơn vài phần, quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện:


"Đại sư huynh, đừng có chơi trò giả vờ mất trí nhớ nữa, cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu, chỉ cô gia mới đủ kiên nhẫn mà chơi cùng huynh thôi. Huynh vào cửa Lam gia cũng đã hơn một tháng, mấy ngày trước lúc trở về còn thân mật như keo như sơn... Hơn nữa chính huynh bảo bọn đệ gọi Lam nhị công tử là "cô gia" còn gì, sao lại trách bọn đệ."


"Ta bảo các ngươi gọi y là "cô gia" khi nào?" Ngụy Vô Tiện thấy tiểu tử này đổi trắng thay đen, dáng vẻ thấy ai có tiền chính là cha không trượt đi đâu được, ngừng lại một chút, ngạc nhiên vặc lại: "Không đúng... Ai giả vờ mất trí nhớ kia?!"


Lam Vong Cơ gật đầu:


"Hắn không giả vờ mất trí nhớ."


"Chậc, cô gia huynh đến lúc này còn nói giúp đại sư huynh được, đệ nhìn không nổi nữa." Tam sư đệ tiếp lời: "Mau quay về ngủ đi, đừng làm loạn nữa. Bọn đệ không giống với Đại sư huynh, về sau còn phải tự dựa vào bản lĩnh đến kiếm vợ. Cô gia huynh xem..." Cậu rùng mình một cái, lui lại trốn sau lưng mấy sư đệ còn lại, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh sao huynh lại trừng mắt với đệ?"


"Đệ..." Ngụy Vô Tiện vẻ mặt khiếp sợ mà chỉ chỉ vào chính mình, rồi lại chỉ chỉ vào Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh: "Đến cùng là các đệ đang giúp ai hả?!"


Mấy sư đệ im lặng trong chốc lát, sau đó đồng thanh nói:


"Ai có lý thì bọn đệ giúp người đó."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện kinh hoàng đến mức không thể kinh hoàng hơn nữa rồi.


"Các đệ..."


Hắn còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau lưng, vừa quay đầu lại đã thấy Giang Yếm Ly và Giang Trừng cũng vì nghe được tiếng ồn ào mà đến. Ngụy Vô Tiện vừa thấy Giang Trừng đã vội vàng la lên:


"Sư muội, lăn lại đây!"


Giang Trừng ngay lập tức dừng chân:


"Ngươi cái tên này..."


Giang Trừng tỏ vẻ ghét bỏ cái người đang trừng mắt nhìn mình, cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, nén giận nói:


"Gọi ai là sư muội đấy?! Quá nửa đêm rồi còn ồn ào muốn chết, gả đến Lam gia cũng gần hai tháng rồi, bây giờ đêm hôm lại quay về đây làm ầm làm ĩ, định không cho ai ngủ đấy hả!"


Nói chung là để trả thù hai chữ "sư muội", chữ "gả" được Giang Trừng nhấn nhá đặc biệt nặng nề rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện: "..."


Giang Yếm Ly cũng có chút lo lắng, bước lên phía trước gọi:


"A Tiện..."


Trong chốc lát Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng ấm ức, bước đến bên cạnh Giang Yếm Ly, nói:


"Sư tỷ, Lam Trạm y..."


Giang Yếm Ly dịu dàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán hắn, nghe hắn nói như vậy thì vô cùng đau lòng.


"Đừng buồn nữa, có phải là đệ với Lam nhị công tử cãi nhau không?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật, không thể nói được bất cứ điều gì, bị một câu lại một câu chặn ngang họng, suýt chút nữa uất nghẹn đến thở không nổi. Chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt bức bối như có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng vô cùng nóng, hai mắt nghẹn ngào đỏ cả lên. Bỗng nhiên một bàn tay mang theo tầng chai mỏng nắm lấy tay hắn, Ngụy Vô Tiện ngẩn cả người. Dường như có ai đó thở dài một tiếng, mùi đàn hương bên cạnh ghé lại gần hơn, chẳng khác nào một dòng suối mát mẻ dập tắt ngọn lửa đang đốt cháy trái tim hắn, trong chốc lát bình ổn tất cả mọi xao động dưới đáy lòng Ngụy Vô Tiện:


"Đừng sợ, ta hiểu mà."


Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại có tác dụng hơn hàng ngàn hàng vạn câu trấn an, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lòng buồn bực cáu kỉnh của Ngụy Vô Tiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.