Ít ngày nữa Tô Đán Xa và đoàn gia quyến tới kinh thành, người vui sướng không gì hơn là Lại Vân Yên, biết được Ngụy Cẩn Hoằng qua hai ngày nữa sẽ dẫn nàng đi bái phỏng Tô gia, nàng nhìn Ngụy Cẩn Hoằng thấy thuận mắt không ít, hai ngay nay đều phá lệ khảng khái hào phóng không nói chuyện chèn ép hắn.
Không nghe nàng châm chọc hắn, Ngụy Cẩn Hoằng về nội viện, một mảnh tĩnh lặng không tiếng động.
Ngẫu nhiên liếc nhìn Lại Vân Yên, nàng cũng nhìn lại hắn, liền cho hắn một nụ cười sáng lạng.
Nàng không chút nào che dấu biểu hiện hào phóng, nhắc nhở hắn nếu muốn nàng có sắc mặt tốt, vậy thì hãy làm chuyện vừa ý nàng đi.
Trừ điều này ra, còn những chuyện khác, người đã từng nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn dường như đã cách mấy đời.
**
Đối với Tô thất cô nương Tô Minh Phù, Lại Vân Yên lần đầu gặp nàng trưởng tẩu tương lai không biết phải đưa lễ gì mới tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng còn lưỡng lự, ngay ngày này nhõng nhẽo nói với Ngụy mẫu muốn đi cửa hàng vải chọn vài thướt, xem trong kinh có loại vải nào mới mẻ, để làm quà gặp mặt cho Tô cô nương.
“Ngươi không phải có đồ tốt đó sao?” Ngụy mẫu nghe vậy liền hỏi.
Trong tay tức phụ của bà ta, mặc dù là tơ tằm hay lụa hiếm có cũng có vài thướt.
"Trong tay ta những cái đó..." Lại Vân Yên tới gần Ngụy mẫu nhỏ giọng nói: "Chính bản thân ta còn luyến tiếc sử dụng, mặc dù kia là tơ lụa tơ tằm, ta đều nghĩ chờ đến khi vào hạ, may cho ngài một bộ thường phục, may cho phu quân một bộ mặc thường ngày, người trong nhà đều có quần áo mặc, bất quá..."
Nói đến tận đây nàng liền dừng lại, Ngụy mẫu nở nụ cười: “Ngươi a, làm sao tâm nhãn nhỏ như vậy?”
“Nương.” Lại Vân Yên không thuận theo mà kêu lên: “Hài nhi cũng chỉ nghĩ rằng, chỉ là qua nhìn xem một vài, cũng không phải chính thức chào hỏi, này lễ gặp mặt bình thường một chút cũng được.”
"Được, được, được, bình thường là được.” Ngụy mẫu cười chụp tay nàng: “Đi đi.”
Lại Vân Yên cười thầm, mặt ngoài lại là thẹn thùng ngã đầu lên vai Ngụy mẫu, nói: “Vẫn là nương đối với ta tốt nhất.”
Ngụy mẫu chỉ cười không nói, nói trong lòng nàng biết nghĩ cho Ngụy gia, bà ta cũng có chút vừa lòng.
Ngày đó buổi chiều, Lại Vân Yên liền ngồi kiệu của Ngụy phủ đi đến một cửa hàng của một phu nhân trong kinh chọn mấy thướt vải, đồng thời cũng đem năm ngàn lượng ngân phiếu và một phong thơ giao ra ngoài, giao cho người khác đi làm việc.
Nàng còn chọn cho Ngụy mẫu tám thướt vải, Ngụy mẫu thấy nàng đi nhanh về nhanh, còn không quên bảo nàng chọn thêm một chút hãy trở về, đến bữa cơm tối, còn gắp cho Lại Vân Yên hai đũa đồ ăn, khiến Lại Vân Yên bật cười không thôi.
Nàng đi rồi, Cát bà bà đem vải vóc đi cất, trở về cùng bà ta cười đến không khép miệng được nói: “Đều là vải vóc lưu hành nhất trong kinh hiện nay, có năm thướt vải là các nương nương trong cùng cũng đang dùng, nô tài nghe nói phải một lượng bạc tử một thước đấy.”
Cát bà bà vươn năm căn ngón tay ở trước mặt Ngụy mẫu quơ quơ, Ngụy mẫu bật cười nói: “Nhìn sắc mặt ngươi kìa.”
Cát bà bà cười phúc eo nói: “Cũng là tức phụ của ngài, như vậy nhớ thương ngài.”
“Này có là gì.” Ngụy mẫu không cho là đúng nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng không nghĩ, nàng ta là gả cho người thế nào.”
Nhớ tới đại công tử được hoàng thượng trọng dụng, Cát bà bà liền gật đầu thở dài: "Vâng, đều là người có phúc khí cả."
Ngụy mẫu hơi hếch hếch khóe miệng, lấy khăn nhẹ chậm khóe miệng.
**
Trong lòng Ngụy mẫu có ý đồ gì, Lại Vân Yên đã quá minh bạch.
Ngụy phủ phú quý, có gần ngàn mảnh đất phong, ruộng tốt vô số, nhưng phú quý này là của Ngụy gia, không phải của Thôi gia.
Thôi gia trước kia cũng là đại gia tộc, nhưng từ khi Thôi gia lão thái gia cũng chính là tổ phụ của Ngụy mẫu tạ thế, Thôi gia chưa đến mười năm đã bị bài trừ khỏi chín đại gia tộc, bị Khi gia thay thế.
Ngụy mẫu cũng do tổ phụ gả cho Ngụy gia, vì vậy vẫn luôn nhớ thương nhà mẹ đẻ, Thôi gia vô dụng mấy năm nay, bà ta cũng không thiếu giúp đỡ, đệ đệ Thôi Bình Lâm của bà ta ở chuẩn bắc làm việc mấy năm nay cũng do Ngụy gia giúp cho chức vụ cả.
Nhưng Ngụy mẫu rốt cuộc cũng là tức phụ Ngụy gia, không có khả năng đem toàn bộ Ngụy gia cấp cho Thôi gia, bà ta cũng không có lá gan đó, nên sau khi nàng gả vào, liền trở thành con dê béo trong mắt Ngụy mẫu, bà ta muốn bòn rút của nàng để đem về cho Thôi gia.
Lấy bạc của nhà mẹ đẻ nàng đem về cho nhà mẹ đẻ bà ta, Lại Vân Yên đời trước dở khóc dở cười, ngại vì tình cảm nên cũng cho Ngụy mẫu không ít ngân lượng.
Chỉ là sư tử ăn uống không hảo uy, Ngụy mẫu cảm thấy nàng gả cho nhi tử bà ta là đã chiếm tiện nghi lớn, ý định muốn nàng đem hết của hồi môn giao cho bà ta mới được.
Lại Vân Yên còn từng châm chọc nghĩ tới, nàng và Ngụy Cẩn Hoằng hoà hợp mấy năm, thật đúng như là đang bao dưỡng vịt với giá trên trời, cho Ngụy mẫu phí bao dưỡng xa xỉ, cuối cùng tú bà còn lật mặt với nàng, muốn nuốt trọn ân khách là nàng, đuổi ân khách ra cửa.
Đương nhiên, lời này nàng cũng phải ngẫm lại, trăm triệu lần không dám nói ra miệng.
Loại lời nói ác độc bậc này, nàng cũng chỉ dám tiêu khiển với bản thân.
Bất quá hiện tại nàng cũng có ý để Thôi mẫu và Thôi gia chiếm tiện nghi, bằng không nàng làm sao dỗ được bà ta xuất môn làm việc.
Đêm nay Ngụy Cẩn Hoằng về viện, Lại Vân Yên đang tựa lưng vào giường đọc sách như mọi ngày, thấy hắn vào gian trong, nha hoàn cũng không theo vào, liền đứng dậy giả mù sa mưa thỉnh an cũng miễn.
“Ngày mai sau giờ Thìn ra cửa.” Ngụy Cẩn Hoằng sau khi ngồi xuống, nói một câu như vậy.
"Vâng ạ.” Lại Vân Yên nghe vậy, ngẩng đầu cười.
Nhân lúc muốn gặp mặt Tô gia thất cô nương, lại biết được hôn sự lần này của huynh trưởng nàng sẽ không bị hủy bỏ, trong đó Ngụy Cẩn Hoằng ắt có giúp đỡ hỗ trợ, nàng mấy ngày nay muốn nói cái gì cũng không đi nói với Ngụy Cẩn Hoằng, miễn cho lời nói ra khỏi miệng trở thành ác ngôn, k1ch thích Ngụy Cẩn Hoằng đổi ý.
Chờ Tô gia cô nương gả cho huynh trưởng nàng xong xuôi, đến lúc đó lại nói sau.
Nói đến tẩu tử đời trước của nàng không phải quá kém, nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng không yếu, nhưng nàng kia hành sự thủ đoạn cùng nhà mẹ đẻ nàng ta giống nhau, Hộ bộ thượng thư cũng nhân lúc thanh danh huynh trưởng nàng đi xuống cùng huynh trưởng nàng nháo một phen, tuy nói sau này bên thông gia không cản đường nhưng cũng không giúp sức gì.
Mà ở trong triều đình phức tạp, lợi ích đan chéo, không có trợ lực đằng sau khó khăn cỡ nào? Đời trước hai huynh muội bọn họ hết sức xuất bạc mới mở ra một con đường có thể đi, dựa thế giúp cho huynh trưởng nàng trong trận kết đảng chi tranh xoay người, trong đó có bao nhiêu mạo hiểm gian nan, Lại Vân Yên bây giờ nhớ tới lòng còn sợ hãi.
Đời này nếu chỉ có một chút khả năng thay đổi, Lại Vân Yên không muốn đi trên con đường kia nữa.
“Ngươi hôm nay ra cửa?” Ngụy Cẩn Hoằng lúc này lại hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy.” Lại Vân Yên cười.
"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng lại cúi đầu.
Hắn không hề nói gì, Lại Vân Yên cũng không chủ động kiếm chuyện, mỉm cười nhìn hắn rồi rũ mắt xuống, tiếp tục đọc sách.
**
Ngày này sau khi dùng cơm với Ngụy mẫu xong, Lại Vân Yên cùng Ngụy Cẩn Hoằng ngồi trên xe ngựa.
Nàng chỉ biết Tô gia thất cô nương khuê danh gọi là Tô Minh Phù, những cái khác một mực không biết, lên xe ngồi một lúc, Lại Vân Yên ngắm ngắm Ngụy Cẩn Hoằng nãy giờ vẫn luôn rũ mắt tĩnh tọa.
Nàng vừa nhìn, Ngụy Cẩn Hoằng liền mở bừng mắt, nhìn về phía nàng.
Lại Vân Yên nở nụ cười, cười nói: “Thiếp vừa lúc muốn tìm ngài trò chuyện.”
"Nói đi.” Ngụy Cẩn Hoằng vươn ngón tay thon dài, nhẹ phất vạt áo trước.
Thấy hắn cho nàng hỏi thăm, Lại Vân Yên khóe miệng ý cười càng sâu: “Ngài và Tô đại nhân lúc này cũng hẳn là hơi có chút giao tình đúng không?”
Tô đại nhân sau này là cận thần bên cạnh Nguyên Thần đế, hiện nay có giao tình với hắn cũng dễ hiểu, bằng không đời trước bọn họ năm lần bảy lượt cũng không lật đổ được họ Ngụy này.
Bây giờ Nguyên Thần đế vẫn đang là tiểu nhi tử của Quý phi nương nương, đứng hàng thứ sáu, thường ngày theo hoàng huynh ra vào Hàn Lâm Viện, mà Hàn Lâm Viện là nơi Ngụy Cẩn Hoằng hàng ngày ra vào, Lại Vân Yên thân là nử tử mỗi ngày ở Ngụy gia, cho dù biết chuyện sau này nhưng không có cách thi triển tay chân, mà Ngụy Cẩn Hoằng người cũng biết rõ diễn biến sau này thuận lợi xoay chuyển hơn nàng rất nhiều.
Lại Vân Yên tưởng tượng này đó, càng không dám thiếu cảnh giác, cho nên hiện nay nói mấy câu khách sáo, đều phải nhìn xem thái độ ngoài mặt của Ngụy Cẩn Hoằng mới dám nói.
“Có một chút.” Ngụy Cẩn Hoằng đạm mạt nói.
“Thiếp chỉ biết thất cô nương khuê danh gọi là Minh Phù, là do mẫu thân vì huynh trưởng định ra cửa hôn nhân này, thiếp lớn như vậy, còn chưa có gặp qua nàng ấy một lần.”
“Tô đại nhân ở Hoài Nam làm quan mười mấy năm nay, sẽ không lưu lại kinh thành quá lâu.” Ngụy Cẩn Hoằng không chút để ý trả lời.
“Không biết lần này gần nhất, Tô đại nhân sẽ ở lại bao lâu?” Lại Vân Yên cười nói, chớp mắt nhìn hắn.
Ngụy Cẩn Hoằng nửa rũ mắt, biểu tình ôn hòa trầm tĩnh, ngồi ở kia thật là thần thái tuấn nhã đỉnh đạc như tùng như bách, Lại Vân Yên nhìn bộ dạng hù người của hắn, trong lòng đúng là vừa buồn cười vừa tức giận.
Hắn diễn quá tốt, một khi diễn chính là diễn một đời, không mấy người không nói hắn quân tử, hại huynh trưởng nàng bị đem ra so sánh với hắn, lại thêm một muội muội là nàng bị hưu ra ngoài, không biết bao nhiêu ngươi chọc cột sống nói mát nhiều ít.
Bất quá hắn có thể diễn thì như thế nào? Nàng để cho hắn diễn, nàng cũng chống mắt xem khi hắn bị đánh gãy hàm răng cũng phải nuốt máu vào, một chút khổ cũng không thể nói.
"Chờ Hoàng Thượng điều nhiệm, tức sẽ đi.”
"À.” Kia đó là Tô Đán Xa lần này không lưu lại trong kinh.
Lại Vân Yên thu mắt, gục đầu xuống nhìn khăn trong tay.
“Sẽ lưu một đoạn thời gian đúng không?” Lại Vân Yên nhìn khăn ảm đạm nói, bên miệng có nhợt nhạt ý cười.
“"Ừ, nửa năm có lẽ.”
Hiện nay tháng tư, Tô cô nương tháng sáu cập kê, như vậy Tô đại nhân có thể kịp nhìn tiểu nữ nhi thành hôn?
“Thật đa tạ Ngụy đại nhân.” Lại Vân Yên nâng mặt hướng Ngụy Cẩn Hoằng cười, lần này cười còn có điểm chân thành.
Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu, tiện đà không nói.
Lại Vân Yên thấy hắn lại rũ xuống mắt tĩnh tọa, liền đem dự định hỏi thăm về Tô Minh Phù gác lại.
Thôi, gặp mặt liền biết được nàng ta là người thế nào, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, có thể từ Ngụy Cẩn Hoằng trong miệng biết được nhiều như vậy lời nói, cũng là không dễ dàng.
Ngụy đại nhân quay đầu, không chừng còn muốn đòi lại cái gì đấy.