Oan Gia Hai Mặt

Chương 11: 11: Nghi Ngờ




Âu gia
Âu Tĩnh Kỳ nằm trên giường nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, trong lòng có chút kinh sợ với màn ra tay tàn nhẫn, dứt khoát và vô cùng nhanh của Angel, khả năng dùng dao của Angel đúng thật là danh bất hư truyền.

Âu Tĩnh Kỳ vẫn còn lấn cấn chuyện Angel xuất hiện giúp đỡ Lục Đình Quân, nhưng nghĩ mãi anh vẫn không nghĩ ra nó bất hợp lý chỗ nào.
Không chỉ riêng chuyện của Angel mà anh còn cảm thấy người ra tay bắn Lục Đình Quân không phải là gã chó điên Jackson, Âu Tĩnh Kỳ từng gặp qua tên Jackson một lần, Jackson là một người rất đô con, cao lớn hơn rất nhiều so với người bịt mặt bắn Lục Đình Quân, ánh mắt của người bịt mặt đó sắc lạnh, tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Phía sau Thái gia còn có một băng đảng khác còn ghê gớm hơn cả Jackson nữa sao?
Lục gia
Lục Như Ân ngồi ở ngoài ban công, một tay cầm ly rượu vang, tay còn lại chơi đùa với con dao nhỏ, nhớ lại dáng vẻ đánh nhau, đấu súng của Âu Tĩnh Kỳ khóe môi của cô hơi nhếch lên đầy thích thú, cứ tưởng anh chỉ là quân sư của Dạ Khải Hiên thật không ngờ thân thủ của anh cũng không tệ.


Càng nghĩ Lục Như Ân càng cảm thấy hứng thú với người được xem là oan gia của mình, có vẻ Âu Tĩnh Kỳ không nhạt nhẽo như cô đã nghĩ.

Lục Như Ân uống cạn ly rượu trên tay, nụ cười trên môi trở nên ma mị, hưng phấn, thầm nghĩ trong đầu: “Có nên bắt đầu chuyến đi săn của mình không nhỉ?”
Sáng hôm sau, Bùi Chi Nhật xin phép chị gái của mình đi đến trung tâm thương mại mua ít quần áo, Lục Như Ân bảo tài xế đưa anh đi không những thế còn cử thêm một hai vệ sĩ đi theo cho an toàn nhưng anh đã từ chối, anh không muốn gây chú ý quá nhiều.
Đến trung tâm thương mại, Bùi Chi Nhật bắt đầu mua cho mình kha khá quần áo, giày dép, đang tung tăng ngó nhìn khắp nơi thì anh bất chợt dừng lại, gương mặt trở nên méo mó khi bắt gặp Ngô An Nguyên, anh mím môi thầm chửi lòng: “Mẹ nó! Hôm nay ra ngoài không xem ngày hay đạp phải phân chó mà lại gặp thằng cha này vậy chứ?”
Bùi Chi Nhật xoay người vội vàng rời đi, tuyệt đối không thể để anh ta nhìn thấy anh được nhưng chân vừa nhấc lên chưa kịp đặt xuống thì đằng sau truyền đến giọng nói: “Này nhóc! Này!”
Bùi Chi Nhật giả vờ không nghe thấy co giò bỏ chạy, nhưng anh thật sự chạy không được nhanh, từ trước đến giờ anh toàn rớt môn chạy, chưa chạy được bao nhiêu đã bị Ngô An Nguyên túm lấy cổ áo lôi lại.

Bùi Chi Nhật rụt cổ lại, đẩy mạnh Ngô An Nguyên ra, hít thật sâu lấy bình tĩnh, hất mặt hỏi: “Anh muốn làm gì hả? Tôi nói cho anh biết nơi này là chốn đông người, anh mà làm gì tôi thì tôi sẽ hét lên đấy.”
“Bình tĩnh lại đi! Tôi không làm gì cậu cả.” Ngô An Nguyên lắc đầu cất giọng nói.
“Nếu như anh lại muốn hỏi chuyện liên quan đến cái người tên Angel gì đó thì tôi nói rồi, tôi không biết người đó là ai cả.” Bùi Chi Nhật trừng trừng hai mắt nói, nếu như anh ta dám tra hỏi anh về chuyện của Angel thì anh sẽ cắn chết anh ta ngay lập tức.
Ngô An Nguyên cười nhẹ chậm rãi đáp: “Không! Tôi sẽ không hỏi nhóc về chuyện của Angel nữa, tôi không còn hứng thú với chuyện này.” Ban đầu anh muốn giúp bạn thân của mình tra hỏi nhưng tối qua Âu Tĩnh Kỳ gọi điện bảo không cần phải tìm hiểu hay gì nữa, Ngô An Nguyên tất nhiên là đồng ý ngay, chỉ cần nhớ đến cảnh tượng Angel giết người là anh lại rùng mình sợ hãi, anh vẫn còn muốn sống tới lúc cưới vợ sinh con.
Bùi Chi Nhật hơi híp mắt lại nhìn Ngô An Nguyên bằng cặp mắt nghi hoặc.

Ngô An Nguyên biết cậu nhóc trước mặt của mình vẫn chưa tin, anh thở dài tiếp tục nói: “Tôi nói thật, tôi chỉ là muốn xin lỗi về chuyện hôm trước, dọa cậu rồi.


Như vầy đi, tôi mời cậu ăn gà rán xem như là lời xin lỗi.”
Bùi Chi Nhật bĩu môi, hừ một tiếng: “Anh nghĩ mấy cái đùi gà rán ấy có thể dụ dỗ được tôi sao? Tôi nghĩ sao vậy hả?”
“Thêm pizza, mỳ ý, ok chứ?” Ngô An Nguyên nhướng mày đáp, anh đã thêm đồ ăn rồi không biết cậu nhóc trước mặt anh có đồng ý không đây?
“Đi thôi.” Bùi Chi Nhật hất mặt cất bước đi đến khu bán đồ ăn, anh không phải là người dễ bị dụ dỗ bởi đồ ăn đâu, chỉ là anh muốn ủng hộ cho chủ cửa hàng gà rán thôi hơn nữa có người mời, không tốn đồng bạc nào cơ mà, dại gì mà không ăn.
Ngô An Nguyên ngồi đối diện với Bùi Chi Nhật, nhìn thấy đồ ăn được nhân viên lần lượt mang đến, anh há hốc miệng, đôi mắt mở to hết cỡ, không nhịn được mà thốt lên: “Này! Cậu là truyền nhân của nữ chủ nhân Dạ gia sao? Cậu thật sự ăn hết đống đồ ăn này luôn sao?”
Bùi Chi Nhật chỉ gật đầu không đáp lại, bây giờ trong đầu của anh toàn đồ ăn thôi, mặc kệ người trước mặt, anh bắt đầu cầm một cái đùi gà rán đưa vào miệng.

Ngô An Nguyên khẽ bật cười, tay chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu nhóc có chút đáng yêu ở đối diện, bất chợt anh nhận ra bản thân chưa biết tên của cậu nhóc dữ dằn bèn hỏi: “Phải rồi, tới giờ tôi vẫn chưa biết tên của nhóc, nhóc tên gì thế?”
Bùi Chi Nhật nuốt miếng thịt gà xuống rồi trả lời: “Tôi tên Alex.” Đừng thấy anh đang đắm chìm vào đồ ăn mà dụ dỗ anh nói tên thật rồi điều tra, anh không có ngu đâu.
Ngô An Nguyên gật gù, cười nhẹ tự giới thiệu bản thân: “Còn tôi tên là Ngô An Nguyên, tôi thấy giữa tôi và cậu rất có duyên với nhau, chúng ta hãy làm bạn với nhau nha.”

Khiếp! Duyên con mẹ gì? Duyên âm thì đúng hơn, ám khắp mọi nơi, Bùi Chi Nhật thật sự rất muốn nói ra những gì mà mình mới vừa nghĩ trong đầu, nhưng anh phải học theo chị Như Ân của mình, cái gì cũng phải nhẹ nhàng, hòa nhã, sang chảnh, anh cười nở một nụ cười giả tạo, khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn.
- -------------------------------------------------------
Dạ Tử Môn
Âu Tĩnh Kỳ thấy Dạ Khải Hiên đi đến ngồi xuống bên cạnh thì ngay lập tức hỏi: “Sao rồi? Dì Nhã Băng nói thế nào? Dì ấy có biết Angel không?”
“Không! Dì ấy nói là trước giờ chỉ nghe tên thôi, dì ấy càng không biết chuyện con trai mình có thể liên lạc được với Angel.

Bây giờ có hai khả năng xảy ra, một là đúng như những gì Đình Quân đã nói với chúng ta, hai là Đình Quân cố tình giấu chúng ta mọi chuyện, nếu là như thế thì Angel rất có thể là trợ thủ bí mật của em ấy.” Dạ Khải Hiên lắc đầu trả lời.
Âu Tĩnh Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy khả năng thứ hai xảy ra cao hơn, xem ra anh phải cho người thử Lục Đình Quân, chứng thực mọi chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.