Oan Gia Hai Mặt

Chương 41: 41: Ngô Thiệu




Ngô An Nguyên ngồi trên giường bệnh quan sát sắc mặt của Âu Tĩnh Kỳ, mày anh hơi cau lại khi thấy vẻ mặt khó coi của bạn thân, chờ mãi vẫn không thấy mở miệng anh đành lên tiếng hỏi: “Tĩnh Kỳ! Có chuyện gì à? Sao cậu lại nhìn tớ chằm chằm vậy?”
“An Nguyên! Cậu có biết chuyện chú của cậu vào sòng bạc của tớ và Như Ân chơi đến mức thiếu nợ mỗi bên gần cả triệu đô không hả? Thiếu nợ không trả còn náo loạn cả sòng bạc, sau khi điều tra biết đó là chú của cậu, thuộc hạ đã báo cho tớ và Như Ân biết hỏi nên xử lý như thế nào đấy.” Âu Tĩnh Kỳ trả lời với gương mặt không mang chút cảm xúc nào, anh thừa biết rõ chú của Ngô An Nguyên là người mê cờ bạc, nhưng trước giờ chưa từng dám bén mảng đến sòng bạc của Dạ gia và Bạch gia để chơi, bây giờ dám đến còn thiếu nợ làm loạn, nếu không phải vì ông ta là chú của Ngô An Nguyên thì có lẽ ông ta bây giờ chỉ còn là cái xác.

truyen bac chien
“Cậu nói gì cơ? Chú của tớ dám đến sòng bạc của hai người à? Còn thiếu nợ mỗi bên gần cả triệu đô?” Ngô An Nguyên nghe xong suýt nữa thì té khỏi giường bệnh, hai mắt mở to thiếu điều muốn rớt ra ngoài.

Anh cảm thấy người chú Ngô Thiệu này của mình quá là gan rồi, chơi đâu không chơi lại dám mò tới Dạ gia và Bạch gia, lần này e là không ai cứu nổi ông nữa.

Mặt Lục Như Ân lạnh như băng, đôi mắt không chút gợn sóng lên tiếng: “Anh yên tâm, chúng tôi đến đây không phải để đòi nợ anh đâu, chỉ muốn báo cho anh biết thôi, điều đáng nói ở đây là chú của anh nói số nợ này sẽ do anh và gia đình anh trả đấy.”
Ngô An Nguyên giật nảy, hoảng hốt đứng bật dậy, mặc dù nhà của anh giàu có nhưng cũng không thể vung tay một cái có mấy triệu đô trả nợ cho Ngô Thiệu được, nếu như bọn họ giúp trả hết thì ông ta vẫn sẽ đi cờ bạc, gây nợ khắp nơi rồi bắt Ngô gia trả nữa thôi.

Đã có nhiều lần như thế rồi, lần này anh cùng gia đình anh kiên quyết không trả nữa.

Âu Tĩnh Kỳ đặt tay lên vai của Ngô An Nguyên, nói: “Cậu bình tĩnh một chút, yên tâm đi người nào nợ thì người đó trả, sẽ không liên quan gì đến cậu và gia đình của cậu đâu, ngoài chuyện này còn có một chuyện quan trọng khác nữa.

An Nguyên! Cậu có biết người chú này của cậu có liên quan đến One không?”
Ngô An Nguyên chết đứng khi nghe chú của mình có liên quan đến One, xưa này Ngô gia chưa bao giờ dính dáng gì đến hắc đạo, làm sao Ngô Thiệu lại có thể liên quan đến One? Điều kinh khủng hơn chính là One hiện tại là kẻ thù không đội trời trung với Dạ Tử Môn và Bạch gia, Ngô Thiệu làm thế chả khác nào tự tìm đường chết, không những thế còn liên lụy đến cả Ngô gia.

Ngô An Nguyên sa sầm mặt mày, cảm thấy hít thở không thông nữa rồi: “Chuyện này tớ sẽ nói cho gia đình tớ biết, tớ dám chắc sau khi ba mẹ tớ nghe xong thì sẽ ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Ngô Thiệu, Ngô gia tuyệt đối không thể bị hủy trong tay của Ngô Thiệu được.”
Âu Tĩnh Kỳ day day hai bên thái dương, thở mạnh một hơi: “Dạ Tử Môn và Bạch gia sẽ không làm gì ảnh hưởng đến cả Ngô gia đâu, Ngô Thiệu sẽ tự gánh chịu mọi chuyện đã gây ra, điều tớ cùng mọi người lo lắng chính là hiện tại One đã kéo Ngô gia vào chuyện trong hắc đạo, cả Ngô gia rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc tràn ngập sự căng thẳng, ngột ngạt.

Đột nhiên có tiếng chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại của Lục Như Ân, ngay tức khắc đã phá tan bầu không khí ấy, mở điện thoại ra xem, sắc mặt của Lục Như Ân càng trở nên lạnh lẽo, đáng sợ tựa như có thể đóng băng những người xung quanh, những ngón tay trắng trẻo, thon dài xinh đẹp siết chặt điện thoại, Bùi Gia Linh đã gửi tin nhắn kèm theo đó là một tấm ảnh một bó hoa hồng khá lớn bảo rằng có người đưa đến nhờ gửi lại cho cô, còn có một tấm thiệp nhỏ ‘gửi tặng thiên thần bé nhỏ của tôi’, Lục Như Ân vừa nhìn đã biết người gửi là ai, cô không nhịn được mà chửi thề: “Mẹ nó, lại dám tiếp tục đùa với bà đây à? Tốt nhất là đừng có xuất hiện, cứ trốn chui trốn nhủi ở một xó xỉnh hôi thối nào đó đi, đừng để bà đây bắt được.”
Âu Tĩnh Kỳ cùng Lý Thanh Trí, Bùi Chi Nhật và Ngô An Nguyên nhích lại gần, muốn biết ai gửi tin nhắn mà có thể khiến cho Lục Như Ân tức giận, trở nên đáng sợ như thế.

Âu Tĩnh Kỳ hơi híp mắt lại, nghi hoặc khi nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp, chậm rãi đọc thành tiếng: “Gửi tặng thiên thần bé nhỏ của tôi?” Anh quay sang nhìn bạn gái của mình, hai mày cau lại hỏi: “Ân Ân! Gia Linh gửi như thế là sao? Có người tặng hoa cho em? Còn gọi em là thiên thần bé nhỏ?”
“Là One, cách gọi cùng chữ viết này chỉ có thể là hắn, lần trước khi Dạ Tử Môn cùng Bạch gia hợp tác tiêu diệt Thái gia, hắn cũng xuất hiện còn đánh lừa được em đi theo hắn sau đó để lại một tờ giấy ghi chú cũng gọi em như thế.” Lục Như Ân vừa nói vừa hận không thể băm nát gã One ra thành tương.
“One?” Âu Tĩnh Kỳ nhíu chặt đôi mày hơn nữa dường như muốn dính vào nhau, lại một lần nữa One nhắm vào Lục Như Ân, anh thầm mắng trong lòng, thật muốn nhanh chóng bắt được One, tính hết cả thù cũ lẫn thù mới.
Lý Thanh Trí đưa Ngô An Nguyên cùng Bùi Chi Nhật quay về nhà và trường, Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân đi thẳng đến Dạ Tử Môn.

Dạ Tử Môn
Âu Tĩnh Kỳ vừa bước vào đã hỏi Dạ Khải Hiên về tin tức của One: “Khải Hiên! Có tin tức gì của One chưa?” Thấy Dạ Khải Hiên lắc lắc đầu, anh nghi hoặc hỏi tiếp: “Ngay cả chú Black cũng không điều tra ra được gì luôn sao?”
“Không, một chút cũng không, chúng ta điều tra ra One là người đứng đầu của bang Hắc Xà và quá khứ của hắn là đã nhiều lắm rồi.

Hắn ở đâu? Bang Hắc Xà ở chỗ nào chúng ta không thể nào tra ra được.” Dạ Khải Hiên lại tiếp tục lắc đầu, gương mặt đầy sự bất lực, mọi thứ lại bắt đầu giậm chân tại chỗ.
Lục Như Ân siết chặt hai bàn tay của mình lại, tức không chịu nổi, không lẽ phải ngồi chờ hành động tiếp theo của One sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.