Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 184: Đố anh đuổi được em



Cả ngày hôm đó, Hàn Thiếu Vy làm gì cũng thấy bực bội.

Thật tức chết mà, tự dưng chẳng thân chẳng thiết gì chạy vèo sang nhà hắn tận tình chăm sóc, sau đó mới biết hóa ra là điên cuồng vì gái! Thừa thãi, biết thế cô ở nhà ngủ một giấc cho rồi!

Tức chết cô rồi tức chết cô rồi!

Hàn Thiếu Vy lăn qua lăn lại, chiếc giường chất đầy đồ ăn vặt buổi sáng vừa mua, điện thoại để gọn gàng một góc.

Ringgg ring...

Điện thoại reo, Hàn Thiếu Vy giật mình, theo phản xạ liền cầm lên định nghe. Nhưng may mà lần này tay cô không nhanh hơn não, đã kịp nhìn thấy tên người gọi: A Hạn.

Sợ Lâm Dương sẽ không thích cô giao lưu với những người đàn ông xấu xa nên cô lưu số của hắn dưới tên của A Hạn.

Gì chứ, gọi cho tôi làm gì, còn không lo dỗ dành vợ sắp cưới đi, cô ta nổi giận rồi kìa!

Tức thật!

Tút...

Hàn Thiếu Vy vứt điện thoại xuống đuôi giường, nằm ôm chăn, nhắm mắt ngủ.

Ở nhà Dương Hàn Phong...

- Sao cô ấy không nghe điện thoại nhỉ? - Dương Hàn Phong vừa tỉnh dậy đã nghe chuyện Hàn Thiếu Vy đã chăm sóc hắn cả buổi sáng, kích động không chịu nổi liền muốn gọi cho cô.

- Chú Foong, vừa nãy mụ phù thủy xấu xa đã đến đây đó, thật đáng ghét! - A Hạn nổi cáu.

- A Hạn, sao con lại nói cô xinh đẹp của con là mụ phù thủy thế, thật hư nha! - Dương Hàn Phong lắc đầu trách móc.

- Không có! Sau khi cô xinh đẹp về, phù thủy đã đến, còn nói chuyện rất lớn tiếng nữa! - A Hạn ủy khuất nói.

Dương Hàn Phong nhìn lên Hạo Thiên, thấy anh có vẻ tức giận, cảm thấy có chuyện gì không lành:

- A Hạn đang nói đến ai thế?

- Là Mạch Hân Chi, vừa nãy cô ta có đến đây làm loạn, lúc đó tao đang nói chuyện điện thoại với Vy Khánh. Chắc là em ấy hiểu lầm rồi!

- Cái gì? - Dương Hàn Phong nhíu mày. - Cô ta nói những gì?

Huỳnh Lệ Anh tức giận nhớ lại:

- Anh không biết đâu, không hiểu số Vy Khánh sao mà toàn gặp phải loại người mặt dày không biết xấu hổ. Năm đó hết Hà My con bé họ hàng xa nhà anh, rồi đến Hồ Hoàng Yến. Cứ tưởng...- Huỳnh Lệ Anh nói hăng quá suýt nữa lại lôi mấy chuyện trước kia ra, chỉ sợ càng nói càng giận. - Thôi bỏ đi. Bảy năm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Mạch Hân Chi. Em ở ngoài cuộc mà còn thấy tức thay!

Hạo Thiên cà khịa:

- Năm đó người ghét Vy Khánh nhất không phải là em à...

- Nhưng em có liêm sỉ, cũng kịp thời dừng lại rồi, quên đi được không hả? - Huỳnh Lệ Anh đối với những chuyện năm đó đã hối hận lắm rồi, haizz, sao cô lại là con người như thế không biết.

- Vậy rốt cuộc cô ta đã nói những gì? - Dương Hàn Phong cáu lên.

- Anh tức giận cái gì chứ! Có phải Mạch Hân Chi đã về nhà anh rồi đúng không?

- Tối qua. - Dương Hàn Phong day day trán.

- Cái gì? - Cả nhóm bốn người cùng đồng thanh hét lên. - Anh thật sự làm chuyện đấy à?

Dương Hàn Phong cứ tưởng “chuyện đó” mà bọn họ nói là chuyện cầm súng suýt giết chết Mạch Hân Chi, nên đã thừa nhận:

- Ừ.

- Anh có bị điên không thế? - Huỳnh Lệ Anh quát vào mặt hắn.

- Em nghe anh nói, sau đó bố anh đã phát hiện, anh đã kịp thời dừng lại rồi. Hơi khó chịu đã đến Bar, về hơi khuya, ướt sương nên mới bị cảm.

- Vậy mà...vậy mà Vy Khánh khi nghe tin anh sốt cao liền lo lắng mà chạy đến đây chăm sóc cho anh. Hóa ra là anh điên cuồng vì phụ nữ! Đánh chết anh! Đánh chết anh!

Mỗi câu “đánh chết anh” Huỳnh Lệ Anh lại lấy một cái gối ném vào mặt hắn. Dương Hàn Phong ngơ ra, chẳng hiểu gì, tự dưng lại bị đánh oan.

- Huỳnh Lệ Anh! Cái gì vậy? Cái gì mà điên cuồng vì phụ nữ? Em điên à? - Dương Hàn Phong tránh được một cái gối to đùng liền hét lên.

- Anh mở miệng ra là nói chỉ yêu một mình Vy Khánh, thế mà đêm qua còn dẫn gái về nhà, ân ân ái ái, bị phát hiện không thỏa mãn được mới uống đến say khướt. Thật uổng công Vy Khánh cả buổi sáng vất vả chăm sóc cho anh, tôi thấy mà tôi tức, đồ tha hóa!

Dương Hàn Phong đơ ra, hoàn toàn không hiểu Huỳnh Lệ Anh đang nói đến cái gì, đưa mắt nhìn lên mọi người, họ đều nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.

- Gì thế? Anh chẳng hiểu em đang nói cái gì cả? Cái gì mà dẫn gái về nhà...rồi còn...ân ái? Anh thừa nhận tối qua Mạch Hân Chi có đến nhà, nhưng là bố anh dẫn cô ta về. Có chút bực bội nên đã lên phòng, không ngờ cô ta lại theo lên, không kiềm chế được nên đã rút súng định giết cô ta. Bố anh đã phát hiện, mắng anh một trận. Sau đó anh mới đến Bar...

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O nghe hắn kể lại. Vậy là chuyện Mạch Hân Chi kể lại...hoàn toàn là bịa đặt à?

- Vậy tại sao...Mạch Hân Chi...Đáng ghét! - Huỳnh Lệ Anh tức giận, vứt laptop và một con chip nhỏ xuống giường. - Anh xem đi, đó là những gì cô ta vừa nói.

Dương Hàn Phong gắn con chip vào máy tính, nhanh chóng mở được đoạn video đã được camera ghi lại. Từ đầu đến cuối, mọi lời Mạch Hân Chi nói đều lọt vào tai hắn, không sót chữ nào.

Hóa ra là thế, thảo nào lúc nãy Huỳnh Lệ Anh có vẻ tức giận như vậy.

Dương Hàn Phong lấy lại bình tĩnh, thở hắt ra rồi nói với mọi người:

- Chuyện của Mạch Hân Chi, tự tao sẽ xử lý. Còn vụ hiểu lầm của Vy Khánh...

- Đấy mới là cái rắc rối nhất đấy. - Minh Khang lắc đầu, hỏi vợ. - Nếu em rơi vào hoàn cảnh đấy, em sẽ làm gì?

- Tức giận, khóa điện thoại, bay về nước, mãi mãi không gặp lại anh! - Tuệ San lườm nguýt.

- Đấy, thấy chưa? - Minh Khang nhún vai. - Không nhanh lên là Vy Khánh bay về nước, không khéo lại liền kết hôn với tên Lâm Dương gì đó kia thì chú mày bốc *** mà ăn.

Dương Hàn Phong bị Minh Khang kích động, liền bật dậy khỏi giường. Định chạy đến nhà Hàn Thiếu Vy để giải thích, nhưng chợt khựng lại:

- Nhưng mà...tao không biết cô ấy đang ở chỗ nào?

- Hàn Thiếu Nghi có cho tao địa chỉ này, hahaaha...- Minh Khang cảm thấy mình đã làm được một chuyện siêu to, tự hào nở cả mũi.

Cầm tờ giấy ghi địa chỉ trên tay, Dương Hàn Phong lại đăm chiêu:

- Nhưng cô ấy đang ở cùng Hàn Thiếu Nghi, nếu anh ta thấy tao đáng nghi, cấm cô ấy gặp tao thì còn ăn quả *** to hơn.

- Ừ nhỉ. - Minh Khang cãi cằm. - Tuệ San, em hiểu tính con gái mà, còn cách nào nữa không vậy?

Tuệ San mím môi suy nghĩ, sau đó liền nghĩ ra một ý:

- Anh xem cô ấy đã chặn tin nhắn của anh chưa?

Dương Hàn Phong mở điện thoại, may thật, vẫn chưa chặn!

- Không có, cô ấy không có chặn tôi! - Dương Hàn Phong vui mừng.

- Thế thì anh cắt đoạn Mạch Hân Chi được bố anh đem về nhà đến đoạn anh phóng xe đến Bar. Dù giận thì giận nhưng con gái vẫn luôn tò mò, thế nào cô ấy cũng sẽ xem đoạn video đó!

- Thật không?

- Thật!

- Cảm ơn, cảm ơn cô nhiều!

Nghe là làm, Dương Hàn Phong trong tích tắc đã gửi đoạn video được cắt ra từ camera cho Hàn Thiếu Vy. Còn việc cần làm bây giờ, là xử lý Mạch Hân Chi.

Mạch Hân Chi sau khi nói mấy lời bậy bạ thì được Hạo Thiên tiễn ra ngoài đường, gào thét đập cửa không được bèn quay về công ty. Chuyến đi này cũng không phải vô ích, chọc giận mama của thằng bé gọi Dương Hàn Phong là papa thì cũng đủ vui rồi.

Mạch Hân Chi tung tăng ngồi vào ghế thư ký Chủ Tịch, tâm trạng tốt lên hẳn. Ông Dương Tuấn Triết lấy làm lạ, bèn hỏi:

- Hân Chi, con đến nhà bác...có chuyện gì mà con vui thế?

- Dạ? Không có gì đâu ạ. - Mạch Hân Chi tủm tỉm cười.

Đột nhiên, ông Tuấn Triết lại cảm thấy con người cô gái này ẩn chứa rất nhiều mưu mô.

Dương Hàn Phong lái xe đến Nhật Hàn, bực tức đi vào phòng Phó Giám đốc. Nhưng thật kì lạ, trong phòng không có ai, đồ đạc cũng được dọn đi hết.

Dương Hàn Phong khó hiểu đi về phòng mình, thì thấy một xấp tài liệu cùng một tờ đơn gì đó trên mặt bàn. Nhìn kĩ, là đơn xin nghỉ việc của Mạch Hân Chi.

Chà, xem ra cô cũng không phải không sợ chết. Tốt lắm. Như vậy có thể cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời hắn nữa.

Cầm tờ đơn đi về phòng Chủ tịch, tâm trạng hắn cũng không gọi là xấu. Nhưng khi mở cửa phòng, ngọn lửa tức giận trong người hắn lại bùng lên khi nhìn thấy Mạch Hân Chi đang chễm chệ ngồi trên chiếc ghế xoay đối điện bàn làm việc của bố mình.

- Bố? Cô ta? - Dương Hàn Phong chỉ biết hỏi trống trơn như thế, hắn đang không hiểu Mạch Hân Chi đang giở trò gì.

- Bố đã chuyển Hân Chi làm thư ký cho bố, không được sao?

- Nhưng sao lại là cô ta? - Hắn biết khi Mạch Hân Chi trở thành thư ký của bố hắn thì hắn không thể kiểm soát được cô ta, và tất nhiên, cũng chẳng có quyền tống cổ cô ta ra khỏi Nhật Hàn.

- Bố thấy Hân Chi rất có năng lực. Chức vụ Phó Giám đốc đó con cứ để trống đó đi, từ từ tìm người thế vào.

Hắn câm lặng, chắc chắn Mạch Hân Chi đã đòi bố hắn chuyển cô ta lên chức vụ này. Cô ta cao tay hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Mạch Hân Chi cười tươi, rời ghế, bước lại gần hắn, giả vờ phủi bụi trên bộ vest đen hắn mặc trên người, bị Dương Hàn Phong mạnh tay đẩy ra.

Mạch Hân Chi vẫn không tắt nụ cười trên môi, sát lại gần hắn, nói nhỏ:

- Đố anh đuổi được em đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.