Cuộc sống của hai người cũng rất đơn giản, dù sao cũng là hai người đàn ông, hơn nữa đều là người tính khí không tốt, bình thường sẽ có cãi nhau thậm chí biến thành đánh nhau. Nếu nói xe mới đều cần phải có cọ sát mới quen thuộc hoà hợp nhau, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn chưa nảy sinh ý thức này, chẳng hạn như bây giờ.
Buổi tối Trần Hãn có hai ca phẫu thuật, về đến nhà mệt muốn chết, mở cửa ra thấy Uông Cẩm Viêm không có ở nhà, trên bàn ăn có để lại cơm cho hắn. Y làm cảnh sát, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi đi cho nên hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ. Sau khi ăn cơm qua loa rồi tắm nước nóng thì mệt kinh khủng, vừa ngã xuống giường đã ngủ ngay. Đang ngủ say chợt nghe có người đi tới đi lui ra vào liên tục, hắn rất không muốn mở mắt, nhưng thật sự bị giày vò đến phiền không thể không nửa nhắm nửa mở cau mày nhìn Uông Cẩm Viêm, “Cậu làm gì thế?”
Điện thoại di động của Uông Cẩm Viêm hết pin, không tìm được sạc điện lẫn pin dự phòng, tới lúc gấp gáp như lửa cháy mông lục loạn khắp phòng, thấy Trần Hãn tỉnh dậy y cũng rất áy náy, “Không tìm ra sạc di động và pin, anh ngủ phần anh đi!” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Trần Hãn thiếu ngủ cũng lười để ý y, ngáp một cái trở mình ôm mền ngủ tiếp. Mới vừa ngủ liền bị âm thanh lục đồ đánh thức, mở mắt ra thấy Uông Cẩm Viêm đang lục lọi trong ngăn kéo, Trần Hãn hơi phát cáu, “Tôi nói này rốt cuộc cậu đã tìm được chưa, còn chưa xong?”
Uông Cẩm Viêm không bật máy lên được thì không tìm ra số điện thoại nên gấp rút như cháy nhà, Trần Hãn phát cáu y cũng phát cáu, “Tôi không phải đã nói anh ngủ phần anh rồi à?”
“Đù, cậu hành hạ như vậy ai có thể ngủ được!” Trần Hãn cào cào tóc biết nổi giận cũng vô dụng, hắn đã nghĩ kĩ, tìm không được đồ thì chắc hắn không ngủ được. Ngồi thẳng dậy hỏi y, “Cậu để chỗ nào, tôi giúp cậu tìm.”
Uông Cẩm Viêm bị hắn hỏi càng thêm phiền não, nắm tóc nhẫn nại đến chà bóng lên, “Nếu tôi nhớ được thì tôi còn lãng phí thời gian này làm gì?”
Trần Hãn vừa mới đè xuống lửa giận đã lại một lần nữa bị khơi mào, so với lúc trước còn kịch liệt hơn, giọng nói cũng bắt đầu tăng lên, “Cậu suy nghĩ thật kỹ lại đi, nhà này lớn như vậy, cũng có thể cậu cho người khác mượn?”
Uông Cẩm Viêm ngồi chổm hổm dưới đất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Tôi nhớ tôi để ở trong này khi rút ra.”
Trần Hãn xuống giường lục lọi hai ngăn kéo một lần cũng không tìm thấy pin điện thoại di động, “Không có! Cậu suy nghĩ lại đi.”
Uông Cẩm Viêm đành phải nhịn cơn bực tức tiếp tục suy nghĩ, “Có thể là trong tủ quần áo?”
Hai người mở tủ quần áo ra lục lọi khắp mọi ngóc ngách có thể lục một lượt vẫn không tìm được, Trần Hãn không kiên nhẫn được nữa, “Tóm lại cậu có thể nhớ chính xác một chỗ hay không! Rốt cuộc là để chỗ nào?”
Uông Cẩm Viêm nóng lên quăng điện thoại di động, giọng điệu không tốt, “Mẹ nó tôi đã nói tôi không nhớ nổi!”
Trần Hãn cảm thấy y quả thật không biết điều, rống lại, “Không nhớ nổi thì mẹ nó đừng tìm.”
Uông Cẩm Viêm tức giận đến mắt đều đỏ lên, lúc giận nói không xài đại não buột miệng, “Tôi cũng chẳng nhờ anh giúp tôi tìm, cút!”
“Cút thì cút, quả thật không thể câu thông với loại người như cậu!” Trần Hãn cũng cực kì tức giận xuống giường mặc quần áo nhấc chân bỏ đi.
“Đứng lại!” Uông Cẩm Viêm biết mình trong lúc nổi giận có thể nói ra những lời y không thể khống chế, nhưng y vẫn biết lúc này Trần Hãn không thể đi.
Trần Hãn bị chọc tức quay đầu lại vẻ mặt giễu cợt, “Thế nào? Còn muốn tôi đưa tiền cho cậu hả?”
Uông Cẩm Viêm vừa nghe được tức khắc sắc mặt liền thay đổi, Trần Hãn ý thức được lời của mình khiến y hiểu lầm, ý hắn là tiền thuê nhà, nhưng bây giờ quan hệ của hai người bọn họ là bạn giường, rất có thể sẽ hiểu lệch thành phí cho thứ khác, nhưng hắn đang nổi giận thật sự không nghĩ tới được mặt này.
“Trần Hãn anh là thằng khốn nạn!” Không đợi hắn phản ứng kịp thì khung cửa trước mặt đã bị trúng một đấm. Trần Hãn che cằm lại mắt đỏ ngầu vì tức giận, suy nghĩ áy náy gì đó cũng biến mất, trực tiếp đánh một đấm đáp trả, rất nhanh hai người đánh đấm lẫn nhau, từ phòng ngủ ra tới phòng khách, đi qua chỗ nào cũng như bão quét qua, đụng ngã đồ vật trong phòng, toàn là tiếng vỡ vụn.
Trần Hãn lôi cổ áo Uông Cẩm Viêm, Uông Cẩm Viêm giơ chân lên, hai người đang đánh nhau, bỗng nhiên Uông Cẩm Viêm trông thấy một vật vì bị hắn va phải mà rớt ra từ trong tủ, đúng là cục pin mà đã tìm một đêm, tìm đến phát điên. “Dừng!” Hô to một tiếng, không nói hai lời đẩy Trần Hãn đang không rõ có chuyện gì xảy ra, đi nhặt pin, sau đó chạy như gió vào trong phòng tìm di động bị quẳng.
Trần Hãn nhất thời lơ đễnh bị y đẩy ngã ngồi xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn y cả người nhếch nhác nhảy tới nhảy lui như con khỉ, không cần nhìn cũng biết mình không lành lặn được hơn bao nhiêu. Từ giữa đống mảnh vụn đầy đất đứng dậy đi tới nhà vệ sinh soi gương, hàm dưới có một khối máu ứ đọng nhìn rất rõ ràng, quần áo bị xé rách giống ăn mày, tay áo sơmi bị kéo đứt không biết rớt ở chỗ nào, khi đánh nhau không biết tay đụng phải chỗ nào sưng lên, đau nóng ran, lại càng không nói đến cằm, lấy tay sờ một cái mà đau đến toét miệng.
Uông Cẩm Viêm lắp pin vào lập tức mở máy lấy số điện thoại nhắn cho Uất Trì, số này là của người chỉ điểm của y, nếu như không phải cực chẳng đã y sẽ không liên luỵ đến hắn, nhưng hắn tin Uất Trì sẽ giữ bí mật cho y.
Nhìn tin đã được gởi đi, Uông Cẩm Viêm thở phào nhẹ nhõm, chân vừa động liền dẫm trên một đồng xu, tiền xu rơi lả tả đầy đất cùng với mảnh vụn của ống sứ tiết kiệm, lúc này mới nhận ra trong phòng lộn xộn giống như hiện trường của một vụ trộm đột nhập vào nhà, y cũng nhớ lại vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có đồng hồ treo trên vách tường may mắn thoát khỏi vụ ẩu đả phát ra tiếng tích tắc, Uôm Cẩm Viêm Nhớ tới chuyện bảo Trần Hãn cút. Hồi lâu không nghe được tiếng động gì nghĩ hắn sẽ không thật sự cút rồi chứ, thấy đêm đã khuya hắn lại không có chỗ nào đi lập tức mở cửa chạy tới phòng khách vừa đúng lúc đụng phải Trần Hãn vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, hai người đều không hơn không kém, trên mặt bị thương quần áo rách tả tơi. Vừa gặp mặt Uông Cẩm Viêm lúng túng ho khan một tiếng suy nghĩ nên mở miệng thế nào cho tốt, mắt đảo xuống phía dưới liền thấy mu bàn tay hắn bị trầy da sưng tấy lên, một mảng đỏ đỏ, càng đối lập rõ nét với da dẻ xung quanh. Bỗng nhiên y có hơi áy náy, mặc kệ nói thế nào đi nữa cũng là y không đúng, “Tay anh không sao chứ?”
Trần Hãn nhìn một chút vẫy vẫy tay, hàm dưới đã tê dại đến không còn cảm giác đau, “Không sao!”
Uông Cẩm Viêm tìm một túi cứu thương mang tới thoa thuốc cho hắn, và đã chứng minh được rằng tay y còng tay người khác là linh hoạt nhất, quấn băng vải cả buổi giống như vải bó chân. Trần Hãn thật sự nhìn không được nữa trực tiếp nhận lấy, “Tôi tự mình làm đi, cậu thích hợp bọc xác ướp!”
Uông Cẩm Viêm cũng biết tay vụng về ngồi một bên nhìn hắn một tay vẫn rất lưu loát, lúc này mới phát giác được khoé miệng bị đau đớn mà giật giật một trận, sờ sờ khoé miệng rồi nhìn mặt hắn, hoàn toàn không có vẻ phát cáu, thấp giọng nói xin lỗi, “Xin lỗi!”
Trần Hãn xử lý vết thương xong ngẩng đầu nhìn y, “Quên đi, tôi cũng có lỗi! Kỳ thật ý tôi nói là tiền phòng.” Nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, vậy coi như xong.
Hai người bôi thuốc xong thì một người thu dọn phòng khách một người thu dọn phòng, những đồ có thể đánh bể gần như đều vỡ tan tành, đồ đạc hoàn chỉnh ngoại trừ mấy thứ to đùng thì thật sự không tìm ra được mấy thứ. Trần Hãn cảm thấy sau này nếu hai người bọn họ còn như thế nữa, nên đổi toàn bộ những đồ dễ bể thành đồ nhựa hết, đỡ phải đánh nhau xong còn phải thu dọn, hắn đây là đã trêu ai ghẹo ai.
Đến gần nửa đêm hai người mới dọn dẹp xong xuôi, Uông Cẩm Viêm nằm ở trên giường ngẫm lại cảm thấy buồn cười, Trần Hãn đã quá đuối ngáp một cái vỗ y một cái, con mắt miễn cưỡng lắm mới có thể mở ra được một khe hở, “Tiêm máu gà à, còn cười! Ngủ đi, mai phải đi làm đấy!”
Uông Cẩm Viêm quay đầu lại thì Trần Hãn đã ngủ thiếp đi hô hấp nhịp nhàng, nửa bên mặt chôn ở trong gối còn tay vẫn đang khoác lên bả vai y, xem chừng hắn thật sự mệt muốn chết rồi. Đèn bàn ở bên phía y bị đánh hư, chỉ còn cái bên phía Trần Hãn vẫn còn đỏ. Nâng người lên cố gắng không đụng phải hắn tắt nguồn điện, Uông Cẩm Viêm tìm một tư thế thoải mái cũng nhắm mắt lại, mệt mỏi cùng buồn ngủ bắt đầu tập kích.
Buổi sáng Trần Hãn lái xe đưa y đến ngã tư, Uông Cẩm Viêm xuống xe vừa mới vào cơ quan đã đụng phải Uất Trì, cười cười khẽ động khoé miệng đau nhức một trận, mỉm cười thay đổi thành bộ dáng ngô không ra ngô khoai chả ra khoai. “Morning*!”
(*Nguyên văn là từ “早” (sớm) để chào buổi sáng, mà người Việt mình thì không nói chào buổi sáng nên Nguyệt phang tiếng Anh cho nó đỡ gượng mà vẫn giữ nguyên nghĩa.)
Uất Trì đến gần phát hiện khoé miệng y bị bầm tím, giơ tay lên muốn đụng vào thì Uông Cẩm Viêm đã theo bản năng tránh ra, hắn thiếu chút nữa đã quên chuyện y không thích đụng chạm cùng người khác. “Mặt cậu sao thế?”
Uông Cẩm Viêm phất phất tay không muốn nói, chuyện tối qua chỉ là một trò cười. Quay người đi lên lầu, “Không sao, hôm qua không cẩn thận đụng trúng thôi.”
Uất Trì thấy y không muốn nói cũng không tiện hỏi tiếp, ở bên cạnh y cười cười, “Tôi còn tưởng cậu gặp được kẻ trộm, đại chiến ba trăm hiệp cùng kẻ trộm chứ!”
Uông Cẩm Viêm buồn cười, “Đâu xui xẻo như vậy chứ, đi làm bắt tội phạm mà tan việc còn để tôi gặp kẻ trộm. Tôi đúng là cảnh sát, nhưng tôi không phải là siêu nhân!” Hai người cười nói cùng đi vào văn phòng.