- Tam vương phi, đã đến cung thái hậu rồi ạ!_ vị thái giám kia lên tiếng đánh thức Như Ngọc đang trong tâm trạng ngắm cảnh.
- Ân! Đã biết!
Như Ngọc ngó tấm biển sau đó quay qua nhìn Uyển nhi và Hân nhi thở dài, trong lòng bắt đầu dấy lên lo lắng bất an. Nói thế nào nàng cũng là con dâu lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, đã không có phu quân bên cạnh thì thôi đi! Mà lúc này nàng còn là một hàng giả nữa, lại thêm quy tắc lễ tiết gặp mặt mẹ chồng nàng đâu có biết tẹo nào đâu! Lỡnhư…không cẩn thận bại lộ… thì đầu bay một nơi mình rơi một nẻo thì khốn! Haiz!
Hít một hơi thật sâu, Như Ngọc hùng hồn bước vào đại sảnh nơi thái hậu và mọi người chờ sẵn, nàng cố gắng tỏ ra hiền thục, từng bước đi uyển chuyện mềm mại, vẻ mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì. Tuy nhiên, nơi hai bàn tay nàng đang nắm chặt vào nhau mồ hôi bắt đầu toát ra,trái tim càng lúc càng đập mạnh hơn, hơi thở có chút gấp gáp cùng bất an cho thấy dấu hiệu hồi hợp trong lòng nàng đã phản bội lý trí dũng cảm của nàng.
Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là 1căn phòng rộng lớn, nếu đem so với lớp học chắc là khoảng 2-3 phòng cỡ lớn hợp lại, nơi đây được thiết kế theo kiểu tích hợp ánh sáng, do đó mặc dù mới là tờ mờ sáng nhưng trong phòng đã sáng sủa nhờ cách đón những tia sáng trực tiếp vào, cách trang trí cũng rất tuyệt, màng che một màu xanh lá, các tản ngói màu đỏ sơn không quá đậm cũng không quá nhạt, những cây cột nhà to lớn được điêu khắc kỉ xảo hình phụng liễn, nhìn sơ qua cũng biết là loại gỗ thượng hạng, theo đánh giá của nàng thì mùi thơm thoang thoảng trong phòng này là từ những cột gỗ này phát ra, nếu nàng đoán không lầm đây chính là loại gỗ cẩm lai*
Ngẩng mặt lên nhìn chiếc ghế thượng, trụ tại vị trí đó là một nữ nhân trạc tuổi tứ tuần, trang phục cầu kì nhưng không sặc sỡ, kiểu cách có lẽ là của bậc thái hậu uy quyền (hơi giống trang phục của thái hậu Việt Nam cổ đại, thái hậu Ỷ Lan). Trên khuôn mặt người này thoáng nét phúc hậu, có chút nghiêm trang nhưng vẫn rất ôn hòa mà nhìn ngược lại nàng, khiến Như Ngọc đang có chút e dè, lo lắng liền trở nên dễ thở hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hợp, vì vậy mà hơi cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào người, theo suy đoán của nàng có lẽ người đó chính là đương kim thái hậu, mẹ chồng của nàng.
“Chậc! Thái hậu thật là đẹp, mặc dù tuổi đã ngoài 40 vậy mà vẫn không có chút nếp nhăn, da mặt cứ như ở tuổi 30 ấy nhỉ? Xem ra người trong cung đình rất là biết cách chăm sóc da mặt! Trăm nghe không bằng một thấy, mấy cuốn sách lịch sử đó đúng là không có gạt người a!”_ Như Ngọc tự lẩm bẩm 1 mình
- Như Ngọc tham kiến thái hậu! Chúc người phúc an khang!_ Như Ngọc quỳ gối hành lễ cung kính nói.
Nàng tuy là người hiện đại, lễ nghi cung đình không biết gì nhưng vẫn biết cái gì là “trên quỳ thiên địa, dưới quỳ phụ mậu, thái hậu chính là mẹ chồng của nàng tức cũng là mẫu thân của nàng, dù thế nào thì nàng quỳ trước thái hậu là phải đạo làm con. Còn cái tên hoàng đế kia nàng không quỳ là vì hắn chỉ là anh chồng của nàng thôi, có đánh chết nàng cũng không thèm quỳ”(chứ không phải tỷ dốt lễ nghi hả?)
Đợi hồi lâu không có thấy âm thanh gì, khiến Như Ngọc có phần chột dạ, hơi ngẩng đầu lên xem một chút, quay qua bên phải rồi quay qua bên trái chỉ thấy hai hàng ghế ngồi kín bít người, chừng khoảng 15 người đoán sơ có lẽ là các hoàng tẩu của nàng!Người nào người nấy mặt thoa cả lớp phấn dày cộm, quần áo loè loẹt như con két, phục sức đeo đặc người tưởng chừng đi cũng không nổi luôn! Chỉ có điều tất cả bọn họ đang nhìn nàng cười hết sức miệt, đây là ý tứ gì “chế giễu hay miệt thị nàng”. Đoạn, Như Ngọc quay sang nhìn lén sắc mặt của tên phu quân chết tiệt kia, chỉ thấy y đang thong dong uống trà, ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có, bộ mặt đính luôn 2 chữ “tuyệt tình” rõ nét. Khiến nàng chỉ muốn bay lên đấm cho hắn một cái cho bỏ ghét!
Không thèm nhìn mặt tên Thiên Hàn đó nữa, nàng quay sang nhìn biểu hiện của thái hậu thế nào. Ngay sau đó là một trận lạnh chạy dọc sống lưng nàng, mồ hôi thi nhau rơi xuống, trong lòng nàng bắt đầu hoảng hơn khi nhìn thấy mảnh lụa trắng như tuyết trên tay thái hậu, nàng từng nghe qua người lớn nói rằng “ngày xưa mỗi lần có đám cưới, các bậc trưởng bối thường đặt trên giường tân hôn một mảnh vải trắng để thử trinh tiết của người nữ nhi, nhưng tạp tục đó đã bị bỏ qua từ lâu đến bây giờ hầu như không có mấy ai biết đến tạp tục đó!” Hic hic! Thảo nào sáng nay mình nhìn thấy tấm vải trắng ở trên giường cứ thắc mắc là cái gì? Bây giờ thì tiêu rồi, có khi nào thái hậu nổi trận lôi đình cho là nàng thất tiết mà đem nàng đi ngâm lồng heo không? Tuyệt đối đừng nga, nàng chưa muốn chết!(đâu phải mới lần đầu tiên tỷ chết đâu mà sợ dữ vậy?)
Như Ngọc siết chặt tay âm thầm quan sát từng nét mặt cử chỉ của thái hậu, trong lòng cầu xin lão thiên gia và 8 đời tổ tông nhà nàng phù hộ cho nàng tai qua nạn khỏi “ Lão thiên! Tốt xấu gì cũng là lão đưa ta tới đây, dù có đối bạc với ta thế nào cũng được nhưng tuyệt không được đem ta giết lần thứ hai! Nếu không, có chết làm ma ta cũng bám theo lão!” Trong đầu nàng bắt đầu bịa ra hàng ngàn lý do để giải thích, chốc chốc lại liếc sang tên kia mong cầu cứu, nhưng khổ nổi tên kia còn mong nàng chết sớm hơn cho nên chỉ nhìn nàng đắc ý cười lạnh lùng, rồi lại hướng sang thái hậu tỏ vẻ vô can không biết!
“Khốn kiếp, Lãnh Thiên Hàn, chờ bản cô nương sống sót qua ngày hôm nay, ta không quậy cho ngươi sống không bằng chết thì ta không còn là Trần Bích Ngọc nữa!”_ mặc dù trong lòng đang lo lắng nhưng vẫn không thôi nghiến răng lầm bầm chửi rủa ai kia.
Còn thái hậu thì thủy chung từ đầu đến đuôi không nói lấy một lời, khuôn mặt trước sau vẫn lãnh đạm không có chút hỉ nộ, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang run rẩy sợ hãi của Như Ngọc rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nhi tử mình, bấc giác thở dài, người làm mẫu thân như nàng không lẽ còn không hiểu nhi tử mình nghĩ gì nữa sao? Chỉ là, nàng đang tội nghiệp cho con dâu Như Ngọc kia, vừa mới gả vào cửa đã bị phu quân lạnh nhạt, có lẽ những ngày tháng sau này sẽ còn nhiều đau khổ hơn! Haiz!
Thái hậu hướng tới Như Ngọc cố nặng ra một nụ cười vô hại với nàng, sau đó từ tốn nói:
- Bình an!
Lời thái hậu vừa phát ra khiến cho cả phòng không khỏi sửng sốt giật mình, ngoại trừ kẻ luôn mang mặt nạ băng Thiên Hàn không có biểu hiện gì. Như Ngọc lúc đầu có hơi bàng hoàng khó hiểu phải ngơ ngác một lúc sau mới hoàn hồn được, tuy không rõ vì sao thái hậu không nổi giận và vì sao lại cười vô hại với nàng như vậy, tất một mớ bong bong không ngừng bay bay trong đầu nàng làm nàng mơ hồ khó hiểu, nhưng người ta chẳng phải hai nói “đại nạn không chết tức là phúc sao?” chuyện này cũng được xem là như vậy thì nàng phải vui vì bản thân vẫn bình an chứ? Việc gì phải sợ nữa!
Khắp nơi trong phòng bắt đầu có tiếng râm ran bàn tán của những kẻ nhiều chuyện về chuyện tấm lụa trắng, nhưng mà Như Ngọc không có quan tâm, cái nàng quan tâm đó là chuyện tiếp theo sẽ thế nào và…ghế của nàng đâu? Toàn bộ ghế ở đây đều đã có người ngồi đầy đủ, vậy không lẽ nàng phải đứng hầu sao?
Như Ngọc gương đôi mắt tội nghiệp nhìn thái hậu mong chút tình thương, như hiểu ý nàng thái hậu liền sai người mang ghế ra. Ngay sau đó có 2 tên thái giám mang ghế ra, định đặt cạnh chỗ Thiên Hàn nhưng bị y liếc xéo, lập tức chột dạ mà nhanh mang ghế đi xa một chút, không biết bọn họ nghĩ thế nào đến khi bọn họ cảm thấy đủ tầm xa để đặt ghế xuống thì nhìn lại ghế đã bị đem ra nằm giữa cửa cái.Như Ngọc nhíu mày nhìn, còn thái hậu có vẻ không đồng ý ho khan mấy cái làm 2 tên thái giám hoảng hồn mang cái ghế chạy vô đặt gần sát bên cạnh thái hậu, vừa đặt xuống 2 tên thái giám thở phào nhẹ nhõm nhưng vừa liếc khẽ qua Thiên Hàn thì nhìn thấy hai hỏa tiễn của y, liền sợ hãi mang ghế chạy ra nữa…cứ như vậy bọn họ mang ghế chạy ra rồi chạy vào cả chục lần do áp lực của cả Thiên Hàn lẫn thái hậu. Như Ngọc đứng nhìn cảnh tượng không biết là nên cười vì hài hay nên khóc vì bị mấy bà tám xỉa xói về vấn đề này nữa. Cuối cùng, để giải quyết mọi chuyện êm xuôi, Như Ngọc nàng tự thân vận động đi đến cuối dãy ghế ngồi bên trái sát cửa chính nhất đứng, rồi chỉ xuống chỗ mình đang đứng với 2 tên thái giám, ý bảo “đặt ở đây đi!” Hai tên thái giám như gặp được cứu tính, lập tức chạy lại chỗ nàng đặt ghế xuống, rồi vắt giò lên cổ chạy ra ngoài, nhưng mà vừa chạy ra khỏi cửa liền té xỉu vì mệt, tuy nhiên cảnh tượng đó chỉ có mỗi mình nàng thấy vì nàng ngồi sát cửa nhất mà!^o^
Như Ngọc ngồi xuống ghế trong tiếng xì xầm của nhiều người, nàng cố gắng bỏ ngoài tai hết những lời nói đó, tâm cũng như khuôn mặt của nàng vẫn bình thản như không có chuyện gì, mấy lời khó nghe đó đối với nàng chẳng qua là gió thoảng mây bay, có lẽ do hồi xưa nàng gay tai họa quá nhiều cho nên bị mắng cũng không ít, thành ra bị chay lì rồi! Haiz, đôi khi quậy phá cũng có lợi ấy chứ ^^”.
Như Ngọc cứ như vậy im lặng không nói gì, đôi mắt có chút lim dim vì buồn ngủ, chỉ những khi thái hậu hỏi đến nàng mấy câu, nàng mới bừng tỉnh mà trả lời qua loa, còn lại là nàng không ngừng ngủ gật. Còn Uyển nhi và Hân nhi từ lúc bước vào cho đến lúc tàn tiệc vẫn im lặng không nói lời nào, đơn giản là vì hồi sáng bọn họ nói nhiều rồi, bây giờ cũng nên nhừơng cho người khác nói chứ! Không kẻo người ta bảo bọn nàng ham ăn ham nói!
Những âm thanh bàn tán xung quanh cũng bắt đầu giảm bớt, thay vào đó là ánh nhìn khinh miệt cùng ghen tức nhìn Như Ngọc, chắc tại vì Như Ngọc được thái hậu ưu ái quá, nên bọn họ mới sinh ghen. Với lại hôm nay bọn họ đến đây là để xem kịch hay nào ngờ kịch hay không có mà chỉ có 2 kẻ: một tảng băng, một con gà ngủ gật! Haiz! Phí cả buổi sáng chuẩn bị của bọn họ!
Còn thái hậu thì vẫn nói cười bình thường với Thiên Hàn, chỉ lâu lâu là ghé nhìn và hỏi Như Ngọc vài câu cho có lệ, ngoài ra không có gì khác. Được một nén nhang sau đó, thì lại có thêm kẻ đến góp vui:
- Hoàng thượng giá đáo!
Ngay sau tiếng của vị thái giám, là một thân hoàng bào chói lòa được thêu hình rồng kim, bộ dáng hiên ngang bước vào, khuôn mặt anh tuấn mang nét nghiêm trang, với đôi mắt kiếm lạnh lùng khiến người khác nhìn vào phải có chút e dè, khí thế tỏa ra từ y vừa cao ngạo lại mang vài phần ấm áp cùng thân thiện. Như Ngọc nhìn Thiết Hải không chớp mắt, do hồi sáng nàng đứng ngược phía mặt trời nên không nhìn rõ y, bây giờ nhìn thấy y rõ ràng với bộ dáng như vậy không thể không bị thu hút được ! Nàng tự nhéo mình một cái rõ đau để trấn tỉnh bản thân, dù sao y cũng là anh chồng nàng, hơn nữa y đã có mười mấy bà vợ, nàng không muốn nhào vô cuộc tranh giành nam nhân này đâu! Nếu không …chắc ai cũng hiểu!
Thiết Hải vừa bước vào cửa, điều đầu tiên chính là tìm kiếm thân ảnh của Như Ngọc, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua toàn bộ người trong phòng, đến khi nhìn thấy Như Ngọc mới giảm bớt đi khí lạnh xuống còn ôn hòa. Chỉ có điều nhìn thấy nàng ngồi ở vị trí thấp nhất bộ dạng bị chìm nghỉm giữa một đống người mặt hoa kia(thê tử của mình mà nói là người mặt hoa hả? Đúng là đệ nào huynh nấy!) có chút hơi khó chịu nhưng y cũng không nói gì, ngay sau đó tiêu soái bước đến thỉnh an thái hậu. Hôm nay hắn không biết hắn bị làm sao nữa, hắn từ sáng đến giờ luôn lo lắng cho nàng sẽ gặp chuyện cho nên vừa mới thiết triều nói chưa được 3 câu, là hắn lập tức bãi triều không cho ai nói thêm gì, 3 chân 8 cẳng chạy tới đây xem sao? Rõ ràng nàng đâu phải vợ hắn đâu, cũng đâu phải mỹ nhân xinh đẹp, hay cái gì đặc biệt khiến hắn phải bận tâm… chậc! Chắc có lẽ hắn cũng giống như mấy cái bà vợ nhiều chuyện của mình, muốn chạy sớm đến đây xem kịch!(cái này gọi là vụng chèo khéo chống nè!)
- Nhi thần tham kiến mẫu hậu! Chúc người an hảo!
- Bình thân! Hoàng thượng hãy an tọa đi!_ thái hậu cười hiền lành nhìn nhi tử của mình.
Và mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn, 3 người: thái hậu, hoàng đế, tam vương gia cùng nhau nói chuyện vui vẻ, những người xung quanh thì bắt đầu tám với nhau về mọi thứ kể cả cách làm đẹp. Còn Như Ngọc thì tiếp tục làm con gà gục im lặng mà ngủ ngồi, Hân nhi cùng Uyển nhi thì học hỏi Như Ngọc cũng làm một con gà gục gù…