Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 2 - Chương 70



CHAP 70: ƯU MÊ BẤT NGỘ

Như Ngọc đánh mắt nhìn ả yêu nữ, đôi mắt thù hận gằn lên những tia đỏ máu:

- NGƯƠI…YÊU NỮ, NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ? NGƯƠI… _ Như Ngọc hốt hoảng giãy giụa yếu ớt khi thấy yêu nữ Diễm Thu dùng một cây trâm nhỏ đâm vào ngón tay trỏ của mình.

- IM LẶNG!_ Diễm Thu quát lên, đôi mày thanh nhíu lại hung dữ khi Như Ngọc giãy giụa làm gián đoạn công việc của ả.

Những giọt máu đỏ tươi rơi ra từ ngón tay Như Ngọc đẹp đẽ vô cùng khi nó được Hắc Liên sa hứng lấy và tỏa ra ánh sáng màu đỏ lung linh. Như Ngọc bắt đầu cảm thấy tâm trí mơ hồ, đầu óc nặng trĩu và đôi mí mắt trở nên nặng nề hơn. Diễm Thu buông Như Ngọc ra, cả người nàng liền rơi xuống đất theo quán tính một cái bịch, những gì Như Ngọc cố gắng được chính là giữ cho mi mắt không sụp xuống để nhìn mọi chuyện, còn cơ thể của nàng đã trở nên quá nặng không thể điều khiển được.

Sau khi hứng lấy những giọt máu tươi của Như Ngọc, Hắc Liên sa tỏa ra một màu ánh sáng đỏ tuyệt đẹp làm bừng sáng cả một vùng khi không gian đã trở nên tăm tối không chút ánh sáng. Hai hỏa đuốc lớn được đặt tại nơi đây cũng bỗng dưng cháy bùng lên. Diễm Thu nhìn thành quả mà mình mong muốn phấn khởi vô cùng, trong đôi mắt ấy giây phút này tràn ngập dục vọng nàng ta mải mê nhìn Hắc Liên sa bay lên cao rồi hút lấy những khí hắc ám của khu rừng này. Những đám mây đen quần tụ ngày một nhiều rồi chúng quấn lấy nhau tạo thành một quả địa cầu hắc ám.

Diễm Thu lúc này đã không thể đợi chờ thêm được nữa, như bị ai đó thúc dục hối hả điểm mũi chân bay về phía quả Hắc cầu định ôm quả địa cầu ấy vào lòng thì một đường sáng chói mắt buộc ả phải lắc người né tránh. Diệm Thu đáp xuống mặt đất trong tư thế chao đảo, tay ôm lấy bả vai bị thương đang túa máu không ngừng, đôi mày nhíu lại thật sâu nhìn kẻ phá đám chuyện tốt của nàng. Thật bất ngờ khi mà có đến hai kẻ phá chuyện:

- Ta thật không ngờ ngươi có thể lần nữa thoát ra được khỏi kết giới đó, Thiên Hàn! Còn ngươi, Lạc Minh, cũng tỉnh lại thật đúng lúc!_ Diễm Thu nghiến răng nói

- Không, ngươi nói sai rồi ta đã tỉnh lại quá trễ mới đúng!

Lạc Minh nói đánh mắt nhìn qua thể xác của Vân Lan tay kiếm y run lên, không nghĩ ngợi nhiều y ném đi thanh kiếm trong tay chạy đến bên cạnh thể xác Vân Lan ôm chầm lấy nàng thương tiếc:

- Lan nhi, là do huynh cố chấp bám theo muội nên mới hại muội ra nông nỗi như thế này! Huynh thật đáng chết!

- Hừ! Một tên vô dụng!_ Diễm Thu buông lời kinh miệt rồi quay sang nhìn Thiên Hàn đôi mắt nàng ta xoáy vào ngọc lưu linh trong tay y.

- Ngươi không tin ta có thể thoát ra được đúng không? Diễm Thu ngươi hình như đã quên một điều quan trọng rằng: ta và ngọc lưu linh trước kia từng là một phần thân thuộc với nhau, dù là tái kiếp vẫn còn chút quan hệ._ nói đoạn Thiên Hàn cũng quay người bước vội đến nâng Như Ngọc dậy giúp nàng lau đi những giọt nước mắt

- Hừ quan hệ! Chẳng qua chỉ là một chút nhận thức nhỏ nhoi sắp lụi tàn trong viên ngọc nhỏ bé đó mà thôi!

Nói đoạn nàng ta quay phắt thái độ lại tỏ ra là một con sói lương thiện mà ra tay hóa giải chú cầm giam cầm Kỳ Phương.

- Thiên Hàn! Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định chống lại ma giới đi vì khắp Kỳ Sơn này đã tràn ngập ma khí, với chút sức nhỏ nhoi của ngươi và ánh sáng tàn đó của Ngọc Lưu linh không thể làm được gì đâu!_ Diễm Thu lại nói.

- Yêu nữ…ta sẽ giết ngươi_ Kỳ Phương phẫn nộ toan dùng Bạch Ngân kiếm chém về phía Diễm Thu.

- Kỳ Phương Huynh dừng lại…chưa đến lúc đâu!_ Thiên Hàn vội dùng lời ngăn cản hành động của Kỳ Phương lại_ Diễm Thu, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm gì, ngươi định dùng quả tim ma quỷ Hắc liên sa này kết hợp với ma khí để tạo ra một sức mạnh tà ma vĩ đại đúng không?

Diêm Thu kinh ngạc nhìn Thiên Hàn,:

- Ngươi biết!

- Hừ!_ Thiên Hàn liễm đôi mắt kiếm nhìn Diễm Thu một cách thâm sâu khó đoán, tựa như y có thể hiểu hết được những suy nghĩ của ả ta trong lúc này.

- Thiên Hàn, mau cứu Lan tỷ đi, cứu tỷ ấy đi!_ Như Ngọc sau một hồi dưỡng sức được Thiên Hàn truyền chút chân khí cảm thấy khỏe lên đôi chút liền lên tiếng năn nỉ Thiên Hàn.

- Toàn bộ dương khí của nàng ấy đã bị Hắc Liên sa hút hết cho nên huynh cũng bó ta. Trừ phi…trừ phi có một luồng dương khí khác truyền vào.._ Thiên Hàn hạ mi xuống nói, y đang cố che giấu nỗi bất lực của mình

- Dương khí! Thiên Hàn hãy lấy của Lạc Minh đi, dùng dương khí của ta để cứu nàng ấy!_ Lạc Minh.

- Không! Lấy của huynh này, Lạc Minh ngươi còn có Vân Lan nếu ngươi chết nàng ấy cũng chẳng muốn sống nữa! Còn ta ít ra đến giờ vẫn còn là một kẻ cô đơn nếu ta chết sẽ không ai vì ta mà khóc!

- Không! Cả huynh và Lạc Minh không ai được chết, hai người còn gánh nặng giang sang phải mang nếu chết đi ai sẽ thay hai người gánh lấy! Nếu có chết phải là Như Ngọc này! Thiên Hàn dùng dương khí của muội cứu tỷ ấy đi, huynh nghe muội nói gì không Thiên Hàn cứu tỷ ấy mau đi!_ Như Ngọc vừa nói vừa giật giật cổ áo Thiên Hàn.

Diễm Thu ở ngoài nhìn mọi chuyện đột nhiên cười lớn:

- Ha ha ha! Một lũ ngu ngốc như nhau…sắp chết tới nơi rồi mà còn ở đó tỏ ra cao thượng! Một chút nữa thôi ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh tối thượng là gì!

Diễm Thu nói, tay nàng ta giơ lên cao, quả cầu đen tự động bay về phía ả không chỉ thế ngọc lưu linh trong tay Thiên Hàn cũng bị một sức mạnh vô hình giật lấy, đưa viên ngọc đó lại cho Diễm Thu.

- Diễm Thu mau dừng lại, nếu ngươi cứ ưu mê bất chấp như thế thì chính bản thân ngươi cũng sẻ bị bọn ma quỷ giết chết đó!_ Như Ngọc hét lên cố nhoài về phía trước nhưng bị Thiên Hàn kéo giữ lại.

- Vậy sao?_ Diễm Thu liếc nữa mắt nhìn Như Ngọc hừ lạnh rồi quay trở lại tiếp tục công việc của mình.

Quả hắc cầu cùng ngọc lưu linh được đặt cạnh nhau, khối ám khí đen trong ngọc lưu linh được quả cầu hút ra hết. Sau đó, nàng ta nuốt chửng cả quả cầu đen kia vào bụng đôi mắt nàng ta đảo một vòng rồi nhếch môi cười khó hiểu. Nàng ta thử vận chân khí một chút để điều hòa rồi thử trỏ ngón tay vào thân cây gần đó để thử nghiệm, quả thực từ ngón tay ấy phát ra một tia hắc ám thiêu rụi cả một thân cây to làm mọi người phải rùng mình nể sợ.

Thiên Hàn khẽ thở dài:

- Diễm Thu! Oán thù, dục vọng và quyền lực đã làm ngươi mê muội! Ngươi cứ tưởng mình thông minh nhưng thực chất chỉ là một quân cờ cho kẻ khác mà thôi! Sức mạnh mà ngươi đang có chẳng qua là sức mạnh của kẻ khác khi ngươi không còn gía trị để lợi dụng nữa thì chính ngươi sẽ bị thứ sức mạnh ảo ảnh đó hủy diệt!

- Câm mồm!

Diễm Thu quát, tiện tay ném ngọc lưu linh về chỗ Thiên Hàn.

Thiên Hàn lặng lẽ cuối xuống nhặt ngọc lưu linh đã không còn nguyên vẹn. Đôi mắt y buồn bã nhìn ngọc lưu linh giờ đã trở thành viên ngọc vô dụng chợt làm y nhớ đến 500 năm trước. Lúc đó, y là một người cô độc chỉ vì y khác biệt hẳn với người khác nên không ai muốn đến gần y, chỉ có mỗi ngọc lưu linh là ở cạnh y, bầu bạn với y, cùng y chia sẽ nỗi buồn. Vô thức, một giọt nước mắt từ y rơi xuống chạm vào viên ngọc lưu linh, một ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong viên ngọc nhưng chỉ là nhất thời. Thiên Hàn siết chặt ngọc lưu linh trong tay rồi quỳ hẳn xuống đất cúi đầu. Như Ngọc dường như cũng cảm nhận được sự đau buồn trong lòng y, nàng ôm lấy y cùng khóc.

- Huynh không sao đâu!_ Thiên Hàn cũng quay lại ôm nàng vào lòng, lời nói nghẹn ngào biết chừng nào.

- Thật cảm động! Tình cảm của một con người dành cho một viên ngọc và tình cảm một con người dành cho một con người khiến cho ta mủi lòng! Thôi thì, để ta giúp các ngươi tròn vẹn mong ước một phát đưa các ngươi về gặp tổ tiên một lượt!

Diễm Thu dứt lời, toàn thân phát ra một luồng hàn khí cực mạnh rồi vung tay lên cao định phát ra một tia lửa thiêu rụi tất cả. Nhưng không hiểu sao khi nàng ta vừa vung tay lên thì ngực lại đau càng lúc càng đau không thể tả.

- Đau! Sao lại…

- Không biết tự lượng sức! Một kẻ dốt nát như ngươi mà cũng muốn điều khiển sức mạnh của ta à?_ không gian âm u xung quanh vốn im lặng đột nhiên vang lên tiếng nói quỷ dị.

Và kế đó là tiếng thét thất thanh của Diễm Thu, thân thể nàng ta bỗng phát sáng, hàng ngàn lỗ nhỏ xuất hiện trên người nàng ta tựa như bị cái gì đó chọc thủng. Còn trái tim nàng ta bị một sức mạnh vô hình nào đó móc ra ném lên không trung. Trước khi chết, đầu óc Diễm Thu vẫn còn vài giây để suy nghĩ, và câu nói cuối cùng nàng ta có thể bật ra khỏi miệng chính là:

- Ngươi…là…ai?

- Ta chính là ma thượng của ma giới kẻ 500 năm trước thống lĩnh ma giới xăm lấn con người!_ câu nói kia vừa dứt thì cả thân thể của Diễm Thu nổ tung cùng với trái tim của nàng ta cũng bị nghiền nát đến mức không biết được đâu là da thịt đâu là xiêm y.

Cùng lúc ấy, giữa không trung một khối đen không hình dạng xuất hiện, ở trung tâm của đám mây đen đó là một cặp mắt đỏ liếc nhìn về phía mọi người.

- Vũ Thần Anh, Vũ Thần Huy, Nhã Phiếm Phiếm lâu không gặp, mới đó mà đã 500 năm rồi!_ khối đen phát ra tiếng nói rồi lại thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.