Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 29



” Kỳ thực có chuyện anh giấu ở trong lòng đã thật lâu vẫn không có nói. Thứ nhất là không dám nói, không biết nói xong có thể bị cự tuyệt hay không; thứ hai là không biết nói rồi, phải đối mặt với bọn em như thế nào. . Anh thích An Hảo, thật lâu rồi. Lúc đầu cũng chỉ cảm thấy cô bé này lớn lên rất xinh đẹp cũng rất hoạt bát, thế nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, liền phát hiện ở trước mặt người khác, cô ấy lúc nào cũng nhu thuận diu dàng như thục nữ, mà trước mặt anh và em lại là bộ dạng phúc hắc tinh nghịch. Dõi theo cô ấy nhiều hơn, bất tri bất giác, cũng không biết rằng cảm giác của mình với cô ấy lúc nào bắt đầu thay đổi. . .”

Tô Viễn hắn —— thích An Hảo? !

Ta ngơ ngác nắm chặt lấy lá thư, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn. Có chút thoải mái, lại có chút buồn vô cớ, còn có chút vui vẻ không rõ. . .

Chờ ta biết được mình đang cầm lấy điện thoại bấm số của Tô Viễn thì, bên kia đầu dây đã truyền đến thanh âm ôn nhuận của Tô Viễn, ta hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Tô Viễn, anh thích An Hảo sao?”

Microphone yên lặng một chút, sau đó hắn “Ừ” một tiếng.

Ta lập tức cười ha ha nói: “Em kháo, huynh đệ anh sao không nói sớm a, anh không biết An Hảo thuộc quyền cai quản của em sao? Nếu như em biết trước thì không phải đã sớm giật dây bắc cầu cho hai người ư, còn đợi đến bây giờ a!”

“Anh, đã từng thích cô ấy. . .”

Đã từng. . . Thích. . .

“Vậy, hiện tại thì sao?”

Tô Viễn cười khẽ một chút: “Phương Nam, anh đã có vị hôn thê, cô ấy rất tốt, anh yêu cô ấy, anh muốn cùng cô ấy cả cuộc đời này.”

Ta suy nghĩ một chút, không cam lòng hỏi: “Vậy, lần này trở về vì sao anh không dám tìm An Hảo ăn cơm?”

“Anh có đi tìm một lần, thế nhưng khi đó cô ấy nói đang hẹn hò, sau lại nói không có thời gian. Kỳ thực như vậy cũng tốt, không gặp mặt, cô ấy vẫn như trước là cô nữ sinh khả ái xinh xắn trong trí nhớ của anh, gặp rồi anh trái lại không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.”

“Vậy. . . Anh có biết An Hảo kỳ thực cũng thích anh không?”

“. . . Không biết.”

“Vậy hiện tại đã biết thì sao?”

Tô Viễn ngừng một chút, sau đó nói: “Phương Nam, bọn em đều là những người thưở thiếu thời mà anh rất trân quý, một người là cô gái anh đã từng thích, một người là bạn tốt của anh. Tối nay anh sẽ lên máy bay quay về Mỹ, vị hôn thê của anh đang đợi.”

Ta trực tiếp cúp điện thoại gọi cho An Hảo. Cầm điện thoại di động ta một mực run rẩy, ta cũng không biết vì sao mình gấp gáp như vậy, ta chỉ muốn bằng cách nhanh nhất báo cho An Hảo biết, người nàng thích cũng thích nàng. Ánh trăng bạc đẹp đẽ nhất trong hồi ức hai người chúng ta, thích nàng!

Kỳ thực, lúc đó ta cũng nghĩ Tô Viễn có thể xem ta như bạn thân, xem An Hảo như em gái, cho nên khi An Hảo đề nghị ai cũng không xem thư ta mới chịu đáp ứng. Nếu như lúc đó ta biết người Tô Viễn thích là An Hảo, ta nhất định sẽ nỗ lực tác hợp bọn họ.

Ta thích Tô Viễn, thế nhưng ta yêu An Hảo, yêu như yêu ba mẹ ta vậy. Nếu như người ta thích không thể cùng ta, như vậy ta chỉ có thể tiếp nhận hắn cùng An Hảo một chỗ. Nói cách khác, nếu như ta với An Hảo chỉ có thể có một người hạnh phúc, ta sẽ không chút do dự tặng cho nàng. Huống chi, Tô Viễn vốn thích nàng. Nếu như Tô Viễn cùng cô gái khác một chỗ, ta có thể sẽ thương tâm khổ sở, thấy cô gái kia sẽ muốn đánh cô ta. Nhưng nếu như Tô Viễn cùng với An Hảo, tuy rằng ta có thể cũng sẽ có một chút thương tâm, thế nhưng ta sẽ rất vui vẻ.

Thật tốt, người đàn ông ta yêu, và cô gái ta yêu, đều hạnh phúc.

Ta gọi vài lần cũng không có ai nghe máy, gấp đến độ ta muốn đụng tường, thật vất vả mới gọi được, ta lập tức rống lên: “An Hảo ta nói cho ngươi biết, người Tô Viễn thích là ngươi!”

Điện thoại đột nhiên an tĩnh, ta “Uy uy” hai tiếng, thanh âm của An Hảo trầm thấp truyền tới, nàng nói: “Ta biết. . .”

Ta sửng sốt, ngây người nửa ngày mới lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi biết? Ngươi làm sao. . . biết được?”

“Lần đầu tiên hắn viết thư về ta đã xem, sau đó thì biết. Bất quá không nói cho ngươi, ta đem thư dán kỹ lại.”

“. . . Vì sao?”

“Không cần thiết phải biết, hắn đã xuất ngoại, cách xa ta vạn dặm, hơn nữa ngươi cũng thích hắn, bất luận là ta hay là ngươi, cũng không cần phải biết. . .”

“An Hảo, ngươi. . . Ngươi bây giờ còn thích Tô Viễn sao?”

“Nha? Ngươi không biết sao? Kỳ thực —— ta vẫn —— thích ngươi nhất nha! Ha ha, Phương Nam Nhân ngươi chừng nào thì trở về đây, đi ăn cơm tối với ta a. . . Không có ngươi ta cũng không có cơm ăn, ngươi nhanh lên một chút trở về làm cơm cho ta ăn a. . .”

Ta không biết nên nói cái gì cho tốt, cũng chỉ đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại. Ta một người nằm ở trên giường phát ngốc thật lâu, Lâm Nhiên gọi ta cũng không có nghe thấy, thẳng đến lúc hắn tới mang theo quần áo của ta lôi ta đứng lên ta mới hồi phục tinh thần lại.

Đầu mày hắn nhăn thành hình chữ “Xuyên” (1) nhìn ta: “Xem một bức thư mà bắt đầu nghiền ngẫm lỗi lầm sao?”

Ta vừa định mở miệng, hắn đem ta ném xuống đất: “Nhanh lên một chút thu dọc đồ đạc đi, cô chú đã về, chúng ta cũng cần phải trở về.”

Dọc theo đường đi ta cực kì trầm mặc, Lâm Nhiên cũng thần kỳ an tĩnh, cái gì cũng không hỏi ta, cũng không nói gì, trong xe chỉ quanh quẩn tiếng đàn dương cầm. Chúng ta trở lại thành phố A vừa lúc tới giờ cơm tối, ta nói với Lâm Nhiên, ta hẹn An Hảo cùng nhau ăn rồi. Hắn cũng không nói gì thêm, tiễn ta tới trên lầu, nói buổi tối điện thoại cho ta, liền xoay người xuống lầu. Ta gọi hắn lại, nói: “Cái kia. . . Sinh nhật vui vẻ. . .”

Hắn nhẹ nhàng mà cười, góc cạnh sắc sảo của sườn mặt dưới ngọn đèn mờ nhạt ở hàng hiên sáng lên một mảnh ôn nhu, hắn nói: “Anh còn tưởng rằng hôm nay đợi không được những lời này của em chứ.”

Ta nhất thời cảm thấy thật hổ thẹn.

Hắn liền bổ sung thêm một câu: “Quên đi, dù sao em cũng thường không có đầu óc, anh là người có phong độ đại lượng, tha thứ cho em đó.”

Ta nhất thời cảm thấy ta hổ thẹn cái rắm a. . .

Ta đẩy cửa vào nhà, An Hảo như sói đói vồ mồi đánh tới, ta vội vàng lắc mình né tránh, nàng bưng cái trán đụng vào tường, nước mắt lưng tròng nhìn ta: “Ngươi cái đồ không có lương tâm. . . đi hai ngày, để người ta một mình trông nhà, rất tịch mịch, rất trống rỗng, rất. . .”

“Ngừng ngừng ngừng ngừng.” Ta khẩn trương ngăn nàng lại, “Ăn chưa? Ta cũng chưa ăn, nói đi muốn ăn cái gì, ta đi làm.”

An Hảo nâng cằm suy nghĩ một chút nói: “Ừm, hôm nay sẽ không hành hạ ngươi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, ta muốn ăn Ma lạt năng (2).”

Thế là hai chúng ta hoả tốc thu thập xong liền chạy xuống lầu đi tới quán ven đường. An Hảo kéo ta tới cạnh một cái bàn nhỏ ngồi xuống, rất khoa trương vung tay lên, cao giọng hô: “Ông chủ! Hai chén Ma lạt năng! Trong đó một chén không mè không cay cũng không nóng (3)!”

Ta đang ngồi ổn thiếu chút nữa té lăn ra đất, tỷ tỷ, ngươi xác định ngươi tới ăn Ma lạt năng sao?

Nàng nhìn ta cười ha ha hai tiếng, vung tay lên: “Ông chủ tôi nói giỡn, phần của tôi cho nhiều ớt một chút!”

Một hồi sau Ma lạt năng của chúng ta đươc bưng lên, vừa ăn An Hảo vừa dùng chân khều khều ta, nhìn ta bĩu môi, ta hỏi: “Gì?”

An Hảo trợn mắt nuốt Ma lạt năng trong miệng xuống: “Ngươi sao không có tâm linh tương thông với ta gì hết vậy? Ta hỏi ngươi, hai ngày rồi làm sao? Tư vị gặp phụ huynh là như thế nào?”

Ta thổ huyết, ngươi đá ta hai cái bĩu môi một cái, ta sao có thể biết ngươi muốn nói gì a, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi nha.

“Thì như vậy đó. . .”

“Hắc hắc, ba mẹ ta có phải đối với Lâm Nhiên rất thoả mãn hay không a?” An Hảo vẫn thường gọi ba mẹ ta là “ba mẹ ta”, ta gọi ba mẹ nàng cũng là “ba mẹ ta” .

Ta dùng sức gật đầu: “Cực kì thoả mãn … A. . .”

An Hảo ha ha cười: “Ta biết mà! Mama ta biến thái như vậy, cảnh tượng nhất định rất đặc sắc!”

Ta khóc lóc kể lể: “Ta hết thảy chỉ là một đứa con nuôi. . .” Suy nghĩ một chút, ta quyết định nói, “An Hảo a, tối nay Tô Viễn quay về Mỹ, hắn nói, hắn muốn đính hôn. . .”

Tay An Hảo ngừng lại, sau đó làm như không có việc gì gắp một viên thịt lên ăn: “Ừm, rất tốt, nhanh như vậy sẽ đính hôn, ai. . . Ta cũng già rồi. . . Ngươi cũng sắp gả ra ngoài, không được, ta cũng cần phải nỗ lực! Sao có thể tụt lại sau các ngươi được! Ta phải nhanh chóng tìm một người đàn ông tốt gả đi!”

Ta thấy vành mắt nàng có điểm hồng, thở dài trong lòng, chuyển đề tài: “Được rồi, hôm nay chính là sinh nhật Lâm Nhiên.”

“Hả? Vậy ngươi tặng hắn cái gì?”

Ta than thở buông tay: “Thời gian gấp quá, ta chưa kịp chuẩn bị.”

“Như vậy sao được!” An Hảo quăng một chiếc đũa, “Vừa lúc ta biết gần đây mới mở một cửa tiệm bánh ga-tô DIY, ngươi nha, tự tay làm một cái bánh ga-tô nhỏ tặng hắn đi!”

“Cái kia. . . Khó không?”

“Yên tâm, rất dễ! Ngươi là đầu heo cũng sẽ học được!”

Sự thực chứng minh, An Hảo quả là đánh giá ta quá cao, ta thực chất còn không bằng đầu heo. Rõ ràng chọn bánh nhân đào đơn giản nhất, thế nhưng ta vẫn làm cho nó nát bét. Không biết phá hư bao nhiêu nguyên vật liệu, khó khăn làm ra tới một cái bánh hoàn toàn khác hẳn bánh mẫu, thế nhưng nhìn thời gian cũng không còn kịp rồi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là chấp nhận vội vàng trả tiền bắt xe tới nhà Lâm Nhiên.

Lúc ta tới, Lâm Nhiên vừa mới tắm rửa xong, nước theo tóc nhỏ xuống, cả người phá lệ gợi cảm, ta xem mà mặt đỏ hết lên. Ta đem bánh ga-tô đã gói lại đưa qua: “Nè, tặng quà sinh nhật cho anh, bánh ga-tô em tự tay làm.”

Lâm Nhiên hồ nghi tiếp nhận rồi mở ra, sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười nói: “Phương Nam, em sao có thể tặng quà cũng tặng đặc sắc như thế a, không ngờ lại tặng cái mông người . . . Ha ha. . .”

Thổ huyết! Nhà ngươi mới là cái mông!

Ta tức giận vươn tay ra đoạt lấy: “Không muốn thì trả đây, em ăn một mình!”

Lâm Nhiên né tránh: “Nào có chuyện tặng rồi còn trả lại a?”

Ta trợn mắt nói: “Không phải anh ghét nó sao!”

Lâm Nhiên tiến lên đem ta vây giữa hắn với bức tường, nói: “Hừ, sinh nhật anh, em tưởng anh khinh địch mà bỏ qua như vậy sao?”

Ta có điểm không được tự nhiên đẩy hắn ra nhưng đẩy không được: “Cái kia. . . Không phải em tự làm bánh ga-tô tặng cho anh rồi sao? Anh còn muốn cái gì? Ngày mai em mua tặng anh.”

Hắn nheo mắt lại, nhếch một bên miệng, chậm rãi nói: “Ừm. . . Đem em đưa cho anh, thế nào?”

Chú thích:

(1) Chữ “Xuyên” là chữ nì “川”

(2) Ma lạt năng (麻辣烫): là cái món này này ^^, mọi người tham khảo thêm Google nha!

https://quaivatcon.files.wordpress.com/2011/05/kjh.jpg?w=652https://quaivatcon.files.wordpress.com/2011/05/gfs.jpg?w=652

(3) Nguyên văn là “其中一碗不要麻不要辣也不要很烫”: bà An Hảo đòi ăn Ma lạt năng nhưng đòi “không ma không lạt không năng” ==”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.