Tối hôm qua treo điện thoại của Lâm Nhiên, ta an tâm ngủ một giấc cực kì trầm, một đêm vô mộng. Sáng sớm tỉnh lại, cả người thần thanh khí sảng, kéo rèm mở cửa sổ, ánh mặt trời lũ lượt tiến vào tràn ngập căn phòng, thực sự là một ngày đẹp trời! Mang theo tâm tình khoái trá khó có được, ta đứng lên đi làm bữa sáng, sau đó gõ cửa gọi An Hảo rời giường. An Hảo bộ dạng như con heo nhỏ lười biếng ôm chăn, quay đầu nhìn ta nheo mắt “hừ hừ” hai tiếng, ta nhịn không được tiến tới vỗ mông nàng một cái: “Đừng lầm bầm nữa! Càng xem càng giống heo!”
Nàng “ngao” một tiếng ngồi dậy, chỉa vào người ta cả giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi cũng dám vỗ mông mật của lão nương? !”
Ta nheo mắt sờ mặt nàng, rung đùi đắc ý nói: “Gia ta còn sờ mặt ngươi đây, thì thế nào? Lại đây, xướng cho gia nghe một tiểu khúc!”
Nàng lập tức vô cùng e thẹn lấy chăn che mặt nhìn ta chớp chớp nhãn tình, nói: “Đáng ghét, nhân gia bán thân không bán nghệ!”
Hai chúng ta cười loạn thành một đoàn.
An Hảo rửa mặt xong thấy bữa sáng trên bàn cơm, kinh ngạc nhìn ta nói: “Kỳ lạ, cũng không có nghe nói gà trống nhà ai ấp trứng nha, sao ngươi lại rời giường làm điểm tâm vậy? !”
Ta trừng mắt nàng: “Không ăn thì thôi, ta ăn!”
Nàng vội vàng lấy đũa gắp một miếng: “Ai nói không ăn?” Vừa ăn cơm nàng vừa lấy chân khều ta, “Ai, quả nhiên là người đang yêu, cảm giác thiệt không giống a!”
“Chỗ nào không giống?” Ta quay đầu nhìn ảnh mình phản chiếu qua cửa thủy tinh, “Xinh đẹp?”
Nàng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta, sau đó thở dài một tiếng lắc đầu: “Lâm Nhiên rốt cuộc là làm hay chưa a? Ngươi xem ngươi ham muốn không được thỏa mãn tới mức mọc mụn rồi kìa. . .”
Ta thổ huyết, mọc mụn với chuyện này có cái quan hệ gì hả!
Ta trợn mắt nhìn nàng: “Còn mọc mụn nghĩa là ta còn trẻ! Còn có thể nổi mụn! Cái này gọi là gì ngươi biết không? Cái này gọi là ‘thanh xuân mỹ lệ mụn’!”
“Xí xí xí, cái rắm á, ngươi rõ ràng là ‘Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi’ (1) ! Quên đi, dù sao ngươi hủy dung cũng chẳng khác với lúc trang điểm, chẳng có quan hệ to tát gì.”
= =
Là ai nói ‘Cật nhân chủy đoản nã nhân thủ nhuyễn’ (2)? Là ai nói? ! Vì sao ta hết lòng hầu hạ, ta cật lực cũng không lấy lòng được ‘bạch nhãn lang’ nhà ngươi a? !
Dọn dẹp xong xuôi đi làm, mới vừa vào đại sảnh công ty liền thấy không thích hợp lắm, nhìn kỹ, nguyên lai là là nhân viên lễ tân thay người! Nhìn kỹ lại —— không phải “Tiểu thư sóng thần” mới hai ngày trước gặp ở trên chùa sao!
Nàng ta vốn đang ưỡn ngực ngẩng đầu mỉm cười, thấy ta cũng sửng sốt, sau đó trợn mắt không nhìn ta, phỏng chừng còn ghi hận ta ngày đó hù dọa nàng, ta cũng mặc kệ, ngẫm lại ngày đó cô ta dám cọ trên người Lâm Nhiên, ta lại tức giận.
Tới phòng làm việc, ta vừa ngồi xuống, chị Vương tới gần thần bí nói với ta: “Ai, cô cùng với Lưu quản lí phòng kỹ thuật xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta ngẩn người, Hữu Tài sư huynh? “Không có chuyện gì, làm sao vậy?”
Chị ta chỉa chỉa vật gì đó trên bàn ta, nói: “Nè, Lưu quản lí phòng kĩ thuật sáng sớm đưa tới cho cô.”
Ta nhìn lại, trên bàn là một hộp quà, dưới ánh mắt hiếu kỳ của chị Vương ta mở ra, là một cái rất khăn lụa rất đẹp. Ta ngẩn người, cuối cùng nghĩ tới, đúng rồi, bữa xem mắt đó ta vội vã gấp gáp bỏ đi, sau lại bởi chuyện của Lâm Nhiên bận đến nỗi hồ đồ, không có hảo hảo cùng sư huynh nói chuyện một chút, phỏng chừng hắn chính là hiểu lầm. Vì vậy ta cầm cái hộp kia đi qua phòng kỹ thuật tìm hắn, hắn thấy ta vẫn thản nhiên, ta trái lại có điểm xấu hổ chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hắn thấy ta ấp úng, nhíu mày nói: “Có chuyện gì thì em nói đi, lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó như thế sao?”
Ta quyết tâm nói: “Cái kia, sư huynh, chuyện hẹn hò, thì là. . .”
Hắn liếc ta, nói: “À, yên tâm, tôi hiểu rõ.”
Ta sửng sốt, hắn biết? Vậy là tốt rồi, không cần ta giải thích. Thế là ta cười cười nói: “Em đây yên tâm rồi, em về trước đây.” Nói xong buông hộp muốn đi.
Lại nghe thấy hắn mở miệng nói: “Ừm, yên tâm, nếu tôi đã đồng ý cùng em sẽ không vứt bỏ em, mấy ngày này bận quá cho nên không có tìm em được. Nếu không em xem lúc nào thích hợp chúng ta hẹn hò đi.”
Ta lại sửng sốt, hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Hẹn hò a, nga, lẽ nào em cũng không thích? Vậy cũng được, dù sao tôi cũng không thích. Dứt khoát vậy đỡ phiền toái.”
Ta ngã xuống đất, đây là cái gì với cái gì a, không phải là sư huynh cho rằng hôm nay ta tìm đến hắn là sợ hắn vứt bỏ ta a? !
“Cái kia. . . Sư huynh a, em nghĩ chúng ta cứ giữ quan hệ sư huynh sư muội là tốt rồi, em không nghĩ tới phát triển thành cái khác.”
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Nga, em muốn tôi trước mặt những người khác làm bộ không có chuyện gì với em đúng không?”
= = ta đột nhiên nghĩ ta như thế nào mà có chuyện này cũng không thể khơi thông. . .
Cuối cùng ta khẽ cắn môi, quyết định bất cứ giá nào cũng phải nói: “Sư huynh! Em có bạn trai rồi!”
Hữu Tài sư huynh gật đầu: “Tôi biết a, không phải là tôi sao?”
= =
“Không phải anh. . .”
Hắn trầm tư một chút, nói: “Ừm, tôi biết đàn ông có quan hệ tốt với em khá nhiều, không có việc gì đâu, không cần sợ tôi hiểu lầm, chúng ta đều quen biết lâu như vậy, em còn có gì lo lắng?”
Ta thổ huyết. . . Ta thật hoài nghi trước đây ta vì cái lông gì mà nghĩ mình với Hữu Tài sư huynh rất hợp duyên a, rõ ràng chúng ta chính là người trên hai hành tinh khác nhau!
“Sư huynh! Em thực sự đã có bạn trai rồi! Không phải cái loại bạn bè bình thường mà anh nghĩ đâu! Là người yêu! Hẹn hò với nhau!”
Hắn trừng mắt xem ta nửa ngày, cuối cùng nói: “Cho dù muốn cự tuyệt tôi, cũng không cần tìm loại lý do này đi. . .”
= = giá trị thị trường của ta nhìn qua kém như vậy sao. . .
Sau cùng chính Hữu Tài huynh vung tay lên đặc xá ta: “Được rồi tôi hiểu rõ ý tứ của em. Em trực tiếp ta nói em không nói giỡn, không phải xong sao? Xoay tới xoay lui, chuyển một vòng lớn như thế!”
= = ta rốt cục hiểu, ta muốn đặc biệt tìm cách vì chú ý tới cảm thụ của sư huynh là một suy nghĩ hết sức sai lầm. . .
Hắn nhìn cái hộp trên bàn, nói: “Tặng em rồi nào có đạo lý nhận lại a? Em cầm đi, dù sao tôi cũng không có dùng.”
Cái khăn lụa này nhận không tiện, ta đâu thể thu, vì vậy chối từ: “Em nhớ sư huynh có một cô em gái, vậy tặng cho cô ấy đi, khăn lụa đẹp như thế, cô ấy nhất định thích. Anh cũng biết em luôn luôn không thích phục trang. . .”
Hắn vung tay lên cắt đứt ta: “Tặng em gái cái gì a! Đây là nó cho tôi! Mấy hôm trước nó với thằng bạn trai thứ mấy không biết chia tay, khăn lụa này là của bạn trai trước khi chia tay tặng cho nó, nó không muốn xài, vứt đi thì tiếc nên cho tôi, bảo tôi tặng bạn gái, nên em nhận thì tốt rồi.”
Ta lần thứ hai hết chỗ nói, sư huynh, ngươi quả thực không phải người bình thường, loại lời thoại này cũng có thể trực tiếp nói với người ta. . .
Tốt xấu cũng giải quyết xong cái chuyện đại phiền toái – sư huynh, ta yên tâm trở lại làm việc, bất tri bất giác đã tới buổi trưa. Cùng mấy người chị Vương đi căn tin nhân viên, lúc gọi cơm vừa lúc đụng vào “Tiểu thư sóng thần”, nàng vươn thẳng bộ ngực, ưỡn ưỡn ẹo ẹo bưng khay cơm đi qua, mang đi một rừng ánh mắt nam đồng nghiệp. Lòng ta âm thầm khinh bỉ, một đám động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Ai biết ta vừa trừng mắt xong, cô nương nọ bưng khay cơm tới bàn trước mặt ta, đặt khay xuống, khiêu khích nhìn ta, ta không quan tâm đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống.
Một bữa cơm ta nhìn bộ ngực trắng nõn của nàng trước mắt ta lắc tới lại lắc lui, lắc tới mức con mắt ta sắp hoa cả lên, ăn cơm mà thống khổ không gì sánh được. Chị Vương trái lại cùng nàng chuyện trò vui vẻ, hai người tám chuyện rất đỗi sôi nổi. Vốn ta còn có điểm lo lắng nàng đem chuyện thấy ta cùng Lâm Nhiên nói ra, bởi vì ta tạm thời còn không muốn công khai, thế nhưng nàng dĩ nhiên một chữ cũng không đề cập tới, ta thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều vừa tan tầm, liền nhận được điện thoại của Lâm Nhiên, bảo ta đợi hắn. Ngồi lên xe ta hỏi: “Để làm chi a?”
Hắn rất tự nhiên trả lời: “Hẹn hò. . .”
Ta “nga” một tiếng, không biết nói như thế nào. Tuy rằng nói bên người có An Hảo mỗi ngày trang điểm xinh đẹp theo các anh soái ca khác nhau đi hẹn hò, thế nhưng thấy heo chạy dù sao so với ăn thịt heo cũng là hai chuyện khác nhau, chuyện này bay tới trên người ta, thật đúng là có điểm mờ mịt vô thố. Bình sinh lần đầu nói chuyện yêu đương, cái buổi hẹn hò này nên làm thế nào a?
Đang rất bối rối, điện thoại đột nhiên vang lên, ta xem tên liền bắt máy: “Uy, An công chúa chuyện gì?”
“Phương Nam Nhân lúc ngươi về mua cho ta hai cái ‘Chấp tử chi thủ’ (3).”
“Hảo, muốn của nhà ai a?”
“Tiệm ‘Quang minh đính’ (4) ở góc đường a.”
“Hảo, tiệm ‘Quang minh đính’ hai cái ‘Chấp tử chi thủ’ đúng không? Biết rồi.”
Cúp điện thoại, Lâm Nhiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta: “Bọn em nói loạn xạ cái gì vậy?”
“Nga, là An Hảo muốn em về mua cho cô ấy hai cái giò heo.”
“Vậy ‘Chấp tử chi thủ’ với ‘Quang minh đính’ là ý gì?”
“À, ‘Chấp tử chi thủ’ hả, ” ta vẻ mặt thâm tình cầm lấy tay Lâm Nhiên đặt ở bên mép, “Đương lúc anh cầm một cái giò heo thơm ngào ngạt, muốn làm cái gì nhất? Có phải là mở rộng bao tử gặm nó vào miệng đúng không? Chính là ‘Cầm chặt tay, cắn một ngụm’ đó!”
Lâm Nhiên nhìn tay phải bị ta thâm tình nâng lên, khóe miệng co rúm, dùng sức đưa tay rút trở lại: “Vậy ‘Quang minh đính’ là gì?”
Ta tình ý chưa hết dõi theo bàn tay thon dài của hắn, dưới đáy lòng cảm thán, xúc cảm thật tốt a!
“Khụ khụ, ở góc đường có tiệm bán giò heo, ông chủ tuổi trung niên bị hói, cho nên đỉnh đầu vừa sáng vừa bóng nên gọi là ‘Quang minh đính’ a. . .”
Lâm Nhiên lại co giật khóe miệng: “Sao bình thường cũng không thấy em có đầu óc như thế. . .”
Ta rung đùi đắc ý nói: “Tại anh không có phát hiện chỗ tài hoa của em! Không phải em thiếu khuyết tài hoa, mà là anh thiếu khuyết một đôi mắt phát hiện tài hoa!” Đột nhiên nhớ tới buổi trưa cái cô “sóng thần” kia, ta liền ta thán một tiếng, “Đàn ông các anh, chỉ thích những cô ngốc nghếch ngực bự!”
Hắn cười liếc mắt nhìn ta, ho khan hai tiếng nghiêm mặt nói: “Anh sẽ không như vậy! Ừm. . . Anh thích người không có ngực, cũng không có não!” Nói xong còn ý vị thâm trường liếc mắt ta.
Nha nha! Ý ngươi là gì ý ngươi là gì hả? !
“Hừ! Đi chỗ nào hẹn hò đây? Mà muốn hẹn để làm chi a?”
Hắn thong dong liếc mắt ta: “Đương nhiên là. . . Nên làm cái gì cần làm a. . .”
= =
“Vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Hắn lườm ta, YD (5) cười: “Đã lâu không có vận động, xương cốt có điểm không thoải mái a. . .”
Chú thích:
(1) Nguyên văn “一波未平, 一波又起”: ta mạn phép đoán bậy, có liên quan tới ‘ba’ (sóng), ‘bình’ (bằng phẳng), ‘khởi’ (nổi lên)…chắc là ý nói 1 bên lép 1 bên mẩy a (mình thật là BT ==”)
(2) Nguyên văn “吃人嘴短拿人手软” : ý nói đã nhận lợi lộc gì của người khác thì phải lịch sự với người, đối xử tốt với người.
(3) Nguyên văn “执子之手”: đại ý là nắm chặt tay, không buông. Câu này thường dùng với nghĩa bóng là thề nguyền sống với nhau đến răng long đầu bạc a!