Oan Gia Tương Phùng

Chương 17



Giả Thược còn chưa kịp báo cáo lại với cô bạn tốt về kết thúc của công cuộc xem mặt rầm rộ vừa qua thì đã bị tấm áp phích cực lớn dán trước cửa Hướng Dương Vàng làm cho ngây người.

Hướng Dương Vàng là tiệm chụp hình hàng đầu trong toàn thành phố, bố trí hết sức trang nhã và hài hòa, hoàn toàn khác với những tiệm chụp hình cỡ lớn thoáng nhìn thì hào nhoáng nhưng bên trong lại hỗn loạn. Thêm vào đó, khách hàng tới đây đều nhận được sự phục vụ tận tình của rất nhiều nhân viên, do đó rất dễ cảm thấy mình cao quý hơn người khác, hiếm có người lại không hài lòng.

Mà càng kỳ lạ hơn, Hướng Dương Vàng xưa nay chưa từng treo mấy thứ kiểu như áp phích tuyên truyền ngoài cửa, cũng không bắt khách hàng phải ưỡn ẹo làm cùng một tư thế rồi chụp ra những tấm hình muôn người như một. Các nhiếp ảnh gia ở đây thường có thể chớp lấy những hình ảnh thật đẹp của khách hàng, có đôi khi khách hàng còn đang ngồi tán gẫu với nhân viên thì việc chụp hình đã kết thúc.

Mỗi bức hình được chụp ở đây đều là riêng biệt, mang đặcđiểm riêng của bản thân, toát ra những vẻ đẹp muôn hình vạn trạng, có lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự khiến Hướng Dương Vàng trở nên đắt khách.

Nhưng chuyện lạ đã xảy ra, Hướng Dương Vàng vốn chưa từng làm quảng cáo, hôm nay lại treo một ấm áp phích cực lớn ngoài cửa. Trên áp phích là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt mơ màng, những ngón tay che hờ khuôn ngực, khuôn mặt thoáng ngoảnh lại phía sau, ẩn hiện nét rụt rè, e ấp. Còn lưng cô gái là một mảng trắng ngần, kéo dài xuống tận eo, và kết thúc tại nơi mà ánh mắt người ta muốn nhìn xuyên qua nhất, trông vẻ quyến rũ vô cùng.

Khi đi ngang qua, rất nhiều người đã không kìm được phải dừng chân, vừa ngắm nhìn vừa khen không ngớt. Còn có không ít cô gái sau khi nhìn thấy tấm áp phích liền hưng phấn chạy ngay vào Hướng Dương Vàng, yêu cầu được chụp ảnh.

Khi Giả Thược đang xoa cục u lớn trên đầu, chuẩn bị tới tiệm chụp hình làm việc, bất ngờ lại nhìn thấy tấm áp phích lớn đó từ xa, còn cả đám người đông đúc đang chen chúc trước cửa Hướng Dương Vàng. Sau khi nhận ra người trên tấm áp phích đó là ai, dáng vẻ ngái ngủ của cô đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt… đầy sát khí.

“Phương! Thanh! Quỳ!” Giả Thược gầm lớn một tiếng, lao vút đi với tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh. Khi Phương Thanh Quỳ nghe thấy tiếng kêu của Giả Thược, vội ngẩng lên, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa lớn sau nháy mắt đã nứt toát.

Vô số mảnh thuỷ tinh vụn rơi đầy xuống đất, Phương Thanh Quỳ lúc này đang ở giữa đám đông, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra đau xót như thường ngày, ngược lại còn cười vui vẻ nói: “Ha ha, nhân vật chính của chúng ta tới rồi đây.”

Cả đám người ngoảnh lại, gần như đồng loạt kêu lên: “Ồ…”

Vô số đôi mắt nhìn Giả Thược, rồi lại nhìn tấm áp phích lớn ngoài cửa, sau đó lại nhìn Giả Thược, tựa như có một đôi tay vô hình đang điều khiển ánh mắt của mọi người, qua qua lại lại không ngớt.

“Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, bức ảnh này chính là sản phẩm của Hướng Dương Vàng chúng tôi, hiện giờ người mẫu cũng ở đây rồi. Để kỷ niệm ba năm ngày thành lập tiệm chụp hình, chúng tôi sẽ giảm giá mười phần trăm lần đầu tiên và có thể là duy nhất, ngày mai giá cả sẽ trở lại bình thường...” Phương Thanh Quỳ không bỏ lỡ thời cơ quảng cáo, không ít cô gái đã có vẻ lung lay.

Mà lúc này cô nàng đẹp trai nào đó đang đưa tay hất mái tóc, căn bản chẳng thèm để ý tới vô số ánh mắt đang nhìn mình, cứ thế lao thẳng vào đám đông, dễ dàng lôi Phương Thanh Quỳ ra, ánh mắt dữ dằn đến mức có thể phun lửa: “Cậu làm cái trò gì thế hả? Dám nhân lúc tớ thay đồ mà chụp trộm, lại còn trưng ra cái ảnh hở hang thế này ra nữa!”

Phương Thanh Quỳ khẽ nhún vai tỏ vẻ vô can: “Tớ cũng có biết gì đâu, có thể hôm đó khi trang điểm cậu đã quên tắt máy, khi tớ vô ý nhìn thấy thì bức ảnh này đã ở trong máy ảnh rồi. Tớ thấy nó thật sự rất đẹp mà, cậu xem, vụ quảng cáo này hiệu ứng tốt quá đấy chứ!”

“Tháo ngay xuống!” Giả Thược bực bội nói.

Phưong Thanh Quỳ đưa mắt nhìn tấm áp phích cỡ lớn đó như đang nhìn một con gà đẻ trứng vàng: “Cậu có biết không, lượng khách tới đây trong buổi sáng hôm nay đã nhiều hơn lượng khách bình quân trong ba ngày khi trước rồi đấy, tháo xuống thì lỗ lắm, để tớ treo thêm ba ngày nữa được không?Tớ trả cậu ba mươi ngàn đồng.”

“Cậu còn không cho tháo xuống, tớ sẽ dỡ luôn cái Hướng Dương Vàng này ra đấy!” Giọng Giả Thược nghe hết sức kiên quyết, dường như không định thương lượng chút nào. Ánh mắt cô ngó quanh bốn phía, rồi dừng lại trên chiếc bàn trà nhỏ mà Phương Thanh Quỳ vừa mua, khóe miệng hơi nhếch lên, chuẩn bị xông thẳng tới.

Nhưng Phương Thanh Quỳ đã kịp thời kéo cô lại, giơ năm ngón tay ra trước mặt cô: “Năm mươi ngàn, ba ngày, chỉ ba ngày thôi.”

“Hừ!” Giả Thược nở một nụ cười hết sức giả tạo. Trong ánh mắt sáng rực của Phương Thanh Quỳ, cô khẽ lắc đầu, nói giọng chắc nịch: “Cậu mà còn không cho tháo nó xuống, ngay bay giờ sẽ bị tổn thất một chiếc bàn đấy, hơn nữa lần này tớ không đền đâu.”

“Một ngày!” Phương Thanh Quỳ vẫn không chịu bỏ cuộc, giơ một ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt Giả Thược. “Chỉ một ngày thôi!”

“Máy ảnh là của tớ, cậu thật sự cho rằng tớ là đồ ngốc sao chứ? Không ngờ cậu lại dám chơi xỏ tớ như thế, đợi lát nữa tớ sẽ tính sổ với cậu!” Giả Thược vừa nói vừa giơ hộp đồ ăn sáng trong tay lên. “Sau khi tớ ăn xong mà cái thứ kia vẫn chưa được tháo xuống, tớ sẽ giúp cậu tân trang lại Hướng Dương Vàng một chút.”

Giả Thược cầm hộp cơm, chậm rãi bước lên tầng trên, còn Phương Thanh Quỳ thì khẽ thở dài một tiếng, ngón tay bấm nhoay nhoáy trên chiếc máy tính, khẽ lẩm bẩm: “Mới một buổi sáng mà đã có thêm hai mươi đơn đặt hàng, kiếm được sáu mươi ngàn đồng, nếu cậu không cho tớ treo, tớ chỉ đành nghĩ cách khác để bù đắp tổn thất này vậy.”

Có điều, những lời này Giả Thược đều không nghe thấy, hiện giờ cô đang ăn sáng, vừa sờ cục u trên trán vừa suy nghĩ đến thẫn thờ.

***

Hôm qua, khi ở trên xe...

“Rầm!” Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, khuôn mặt Giả Thược đâm sầm vào tấm kính chắn gió phía trước.

“Au...” Cô đưa tay lên ôm trán, đau đớn kêu rên.

Một đôi tay đưa tới đỡ lấy hai bờ vai cô: “Để tôi xem nào!”

Mặt mày cô lúc này đã méo xệch vì đau đớn: “Cái đồ bác sĩ thú y chết tiệt, anh có biết lái xe không đấy hả?” Nhưng vì tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của đối phương, cô vẫn ngoan ngoãn ghé đầu tới.

Bàn tay đang ôm trán của cô bị Chân Lãng kéo xuống, rồi anh đưa một ngón tay ra trước mặt cô: “Nói cho tôi biết, đây là số mấy?”

Giả Thược trợn trừng mắt, thiếu chút nữa thì động chân động tay: “Anh có ý gì đây hả, tưởng tôi là trẻ con học mẫu giáo hay sao?”

Ánh mắt Chân Lãng không hề có vẻ đùa cợt chút nào, mộttia sáng sắc lẹm thoáng qua trong mắt anh: “Trả lời đi, đây là số mấy?”

Giả Thược hậm hực lườm anh một cái, rốt cuộc vẫn trả lời: “Một.” Nét mặt nghiêm túc của Chân Lãng cuối cùng cũng dãn ra một chút, anh lại giơ tiếp một ngón tay nữa ra: “Đây làsố mấy?”

“V.” Giả Thược cười nhăn răng nói. “Nhưng tôi không ngại vặn nó thành chữ S đâu.”

Chân Lãng khẽ thở phào một hơi: “Có cảm thấy chóng mặt không, có cảm thấy buồn nôn không?”

“Có.” Giả Thược nghiêm túc trả lời, thấy khuôn mặt Chân Lãng sau nháy mắt đã căng cứng, cô chậm rãi nói tiếp: “Vừa nãy ăn no như vậy, xe lại dừng đột ngột, không cảm thấy buồn nôn mới lạ đấy.”

“Đây chính là hậu quả của việc không thắt dây an toàn.” Chân Lãng vừa nhẹ nhàng day trán giúp cô vừa nói: “Để tôi day giúp cô một chút, cố chịu đau nhé!”

Nhưng anh mới bắt đầu dùng sức một chút, Giả Thược đã kêu la oai oái, cơ thể vô thức lùi lại phía sau, dán sát người vào cửa xe.

“Đừng có tránh!” Bàn tay Chân Lãng lại đưa tới. “Trước đây khi cô luyện tập cũng không ít lần bị thương, đừng có nói là một chút đau đớn thế này cũng không chịu đựng được nhé!”

“Tôi không sợ đau, chỉ sợ anh thừa cơ trả thù thôi.” Giả Thược đưa mắt nhìn anh, cơ thể co rúm lại, cố lùi về phía sau thêm một chút. “Này, anh nhẹ tay chút nào!”

So với người không chuyên, động tác của bác sĩ chuyên nghiệp có điểm khác biệt nào lớn nhất?

Nếu hỏi Giả Thược, câu trả lời của cô sẽ là: nhanh, chuẩn, độc!

Đưa tay ra cực nhanh, tìm kiếm vị trí cực chuẩn, ra tay cực kỳ độc địa, còn vẻ mặt thì không hề thay đổi, cứ như đang nhào bột mỳ vậy, động tác mạnh không tả xiết.

Giả Thược không ngừng lùi về phía sau, Chân Lãng đành không ngừng nhích về phía trước. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tư thế của hai người bọn họ đã trở nên hết sức mờ ám. Giả Thược lúc này chỉ còn ngồi hờ trên ghế, một nửa người đã nhích ra ngoài, Chân Lãng thì đã nhổm người lên, một tay chống xuống bên cạnh Giả Thược, tay kia đang day trán cô. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, khiến cô cảm thấy âm ấm.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Lúc này khuôn mặt Chân Lãng chỉ còn cách mặt cô chưa đến ba mươi centimét, nhìn từ góc độ của cô, không ngờ lại cảm thấy có mấy phần xa lạ.

Hơi thở của anh lướt nhẹ qua trán cô, làm mấy sợi tóc ngắn mềm mại của cô hơi lay động. Cặp mắt anh đen láy và sâu như hồ nước, trên người tỏa ra mùi đàn ông thoang thoảng, trong sự quen thuộc lại có đôi phần xa lạ.

Nói là quen thuộc bởi cô có thể phân biệt được rõ ràng đây là mùi của Chân Lãng; còn nói là xa lạ bởi tới lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra khi ở gần, thứ mùi này lại dễ chịu như vậy.

“Bác sĩ thú y, anh đã đổi nước hoa rồi à?” Cô hấp háy mắt đầy vẻ tò mò, khụt khịt cái mũi.

“Cái gì?” Chân Lãng hơi nhướng mày, khiến đôi mắt lại có thêm sức hút, bàn tay đang day trên trán Giả Thược dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một sợi tóc buông xuống trước trán anh, theo từng độngtác của anh mà nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Giả Thược đưa tay gạt nó qua một bên, khẽ nở một nụ cười hài lòng: “Bác sĩ thú y, sau này anh lái xe nhớ chú ý một chút có được không hả, kỹ thuật tệ quá đấy!”

Khuôn mặt đang lơ lửng trên không trung kia đột nhiên nhích tới gần, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn gần mười centimét mà thôi, nụ cười của Chân Lãng trở nên hết sức mờ ám, giọng nói có vẻ khàn khàn: “Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ?”

Bị thứ áp lực vô hình ấy làm cho có chút khó chịu, Giả Thược vô thức lùi tiếp về phía sau, nhưng chẳng còn chỗ nào để lùi thêm nữa, hơi thở không hiểu sao lại trở nên dồn dập.

Đưa tay lên ngực Chân Lãng, đẩy anh ra xa một chút, tới lúc này Giả Thược mới tìm lại được giọng điệu thường ngày: “Tôi nói anh là đồ khốn, anh rốt cuộc có biết lái xe không? Có cần tôi đây dạy anh cách lái xe không?”

“Không phải câu này.” Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm. “Vừa rồi cô hỏi tôi có còn trinh không, đúng vậy chứ?”

“Không hề!” Cô nàng rướn cổ, nhất quyết không chịu thừa nhận. “Anh nghe nhầm rồi.”

“Tôi nghe nhầm ư?” Giọng nói của Chân Lãng hơi khàn khàn, hết sức dễ nghe. Giả Thược đột nhiên phát hiện hơi thở của mình đã trở nên dồn dập và nặng nề.

Cô liền vung tay đấm, nhắm thẳng vào mặt Chân Lãng: “Tránh ra, anh hít hết không khí của tôi rồi đấy!”

Nắm đấm của cô đấm sượt qua khuôn mặt Chân Lãng, rồi cô bật người định đứng dậy, nhưng cái trán lại va phải bàn tay Chân Lãng. Chỗ đau bị đụng phải, lập tức khiến cô đau đớn kêu toáng lên, rồi lại ngồi phịch xuống.

Chân Lãng khẽ mỉm cười, lòng bàn tay lại đặt lên chỗ bị đau của Giả Thược.

Giả Thược lại vung chân đá mạnh, nhưng vì không gian trong xe quá hẹp, Chân Lãng nhẹ nhàng tránh khỏi. Rồi một tiếng va chạm vang lên, đầu gối cô đập mạnh vào chiếc ngăn kéo.

“Ngoan ngoãn chút nào!” Chân Lãng dùng một tay đè đầu gối của cô xuống, bàn tay còn lại thì day nhẹ trên trán cô, những động tác như vậy càng khiến hai người trông có vẻ thân mật hơn, nửa trên cơ thể của anh gần như đã dán vào người cô rồi

Giả Thược cảm thấy việc hít thở càng lúc càng trở nên khó khăn, lồng ngực cô cứ phập phồng không ngừng.

Đôi mắt Chân Lãng nheo lại, ánh mắt trở nên sâu sắc vô cùng.

“Bộp, bộp, bộp!”

Cửa sổ xe bị người ta đập mạnh ba cái, cả hai người cùng ngẩng lên, chỉ thấy người bên ngoài đã rụt tay lại, rồi ngay sau đó một mảnh giấy được gí sát vào tấm kính, bên trên viết: “Muốn vận động trên xe thì xin hãy về ga ra nhà mình, còn nếu thật sự không nhịn được, xin nép vào lề đường! Cảm ơn!”

Giả Thược!!!

Chân Lãng:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.