Cuộc họp báo ngày 5 tháng 10 mở ra, trong sự chung vui của các cánh nhà báo, sự có mặt của 2 bên gia đình là Dương Tịnh - bị ép đi và Triệu Tôn - người ép đi, trong đó có mẹ Dương Tịnh, ông nội Dĩ. Ông ngoại Ngô vì bệnh nặng mà không đến được, đành phải ở nhà xem ti-vi trực tiếp.
Sự kiện trọng đại này được Tuấn quay phim lại.
“Chuyện lần này là sao thưa Tổng giám đốc? Chẳng lẽ anh thật sự...phản bội Ngô tiểu thư đây?” Một tay săn tin đứng lên nói trước, Triệu Tôn mỉm cười, không ngần ngại nắm tay Dương Tịnh - mặt cô nàng xám ngoét lại, cười:
- Tôi không phản bội cô ấy.
Dương Tịnh thật sự toát mồ hôi.
“Vậy anh giải thích làm sao với bức ảnh vào quán bar ạ?”
Triệu Tôn mỉm cười, lắc đầu, lấy từ trong túi áo ra chiếc máy ghi âm, Dương Tịnh có cảm giác không lành rồi, tới khi Triệu Tôn lại nở nụ cười quái đản nhìn cô, thì cô mới ngộ nhận ra được điều gì đó rất tồi tệ sắp xảy ra:
- Tôi làm, là để Dương Tịnh thú nhận với tôi.
Nói xong, cư nhiên, bật máy ghi âm, còn kề gần loa cho cả 1 căn phòng nghe thấy. Dương Tịnh mặt không thể nào ngu hơn, mẹ cô thì che miệng như xúc động lắm, cả ông nội Ngô nghe xong liền đứng phắt dậy nhún nhảy khiến y tá hét inh ỏi gọi tên bác sĩ, Luật cũng có mặt, nhưng kì lạ, nghe xong, anh chàng lập tức đập bể chiếc ti-vi tinh thể lỏng vì quá xúc động...
Giọng nói thánh thót của Dương Tịnh cô, thật sự nó là của cô, đã vậy còn là nói thì thầm rất tình cảm, khiến phía dưới ồ lên 1 lượt, liền lia máy sang Dương Tịnh...
À mà thôi, mặt Dương Tịnh bây giờ còn hơn bà la sát nữa, một lần bị đập đã quá đủ với cánh nhà báo rồi.
- Tôi hôm nay mở họp báo, chỉ để nói cô ấy 1 điều. Tôi, Dĩ Triệu Tôn, lấy tư cách 1 thằng đàn ông ra, nói với cô ấy.
Triệu Tôn quay đầu sang nhìn khuôn mặt khó coi của Dương Tịnh, thật lòng mình buông lời với cô:
- Dương Tịnh, tôi, thật lòng yêu em.
Chỉ 1 câu nói, làm chấn động trái tim bao nhiêu người nghe, cả Dương Tịnh cũng giật mình. Cô nhìn anh, nhìn anh thật lâu, anh cũng nhìn cô, mỉm cười dịu dàng hết sức. Cánh nhà báo lập tức lia máy xem kỹ khuôn mặt Dương Tịnh, còn phóng loa to hết mức có thể để nghe được câu trả lời của Dương Tịnh.
Cô chỉ nhè nhẹ giang tay ra, Triệu Tôn tưởng cô muốn ôm, liền vui vẻ xích lại.
Lập tức bị ăn bạt tay xéo hàm, nằm lăn ra đất.
Một phản ứng thật là hay ho, khiến mẹ Ngô hoảng hốt, ông nội Dĩ lại rất bình thường vỗ tay. Triệu Tôn không đứng dậy nổi, nói chính xác hơn, bị tát đến bất tỉnh nhân sự.
Đã vậy, Dương Tịnh còn hỏi:
- May quá, tôi không nằm mơ.
Ừ, không có câu trả lời, vì Đại thần họ Dĩ đã nằm lăn quay ngất xỉu giữa cuộc họp báo, phải điều người đến xem bệnh tình. Đến chiều mới tỉnh, còn bị ngu ngu ngơ ngơ khoảng 15 phút.
Chỉ trong hôm nay, báo đăng tin: “Tổng giám đốc Dĩ Triệu Tôn nhận được lời đồng ý từ 1 cái tát.”