Tưởng rằng tạo ra đứa bé chính là điều đúng đắn nhất quốc đời anh…nhưng không! Nó là một thằng giặc, thằng ranh luôn bám mẹ nó như đỉa mà anh có dùng cách nào cũng không thể kéo nó ra được.
Ngồi đối diện nhìn hai mẹ con đang ngồi cùng nhau, anh chán nản thở dài “Bộ mày dùng keo 502 để dính vào mẹ hả con.”
Thằng bé nhìn anh cười khúc khích anh liền cầm dép chĩa về phía nó “Thích cười không?”
Lộ Khiết nhăn mày nhìn anh “Ba mười hai tuổi rồi mà y đứa con nít.”
“Em chê anh già?”
“Papa…già…già.” Được thằng con quý hoá quá cơ.
Anh liếc nó một cái, khuôn mặt lưu manh như thời trai trẻ vẫn không hề mất đi “Anh mặc dù hơi già nhưng tinh lực anh dồi dào.”
Lộ Khiết bĩu môi “Cả ngày toàn chỉ nói mấy chuyện đen tối.”
“Chúng ta đi chơi đi.” Dạ Hiên đề nghị.
Lộ Khiết thì có ý định từ chối “Cả tuần đi làm anh không thấy mệt sao?”
“Không mệt tí nào, giờ chúng ta đi chơi.”
“Đi chơi…đi chơi.” Thằng bé mặc dù nói không tròn vành rõ chữ nhưng cô và anh đương nhiên hiểu nó nói, Dạ Hiên liếc nó “Con trai sang nhà chú thím chơi nhé?”
Thằng bé lắc đầu nguẩy nguậy, anh nhăn mặt “Không sang cũng phải sang.”
[…]
“Nhà em có phải cái chỗ giữ trẻ đâu.” Nhật Minh tức tối lên tiếng.
Nhà của cậu đã có hai bé sinh đôi giờ thêm thằng quỷ nhà kia đến có khi chỉ trong 1 phút 30 giây cái nhà của cậu sẽ tanh bành.
“Nhà này có chú Minh là thương con nhất đúng không?” Dạ Hiên vui vẻ giả vờ giả vịt hỏi con trai.
Thằng bé không hiểu gì chỉ thấy ba cười cười với nó, nó liền gật đầu.
“Nó thương này nhất, mày giúp anh một hôm.”
Nhật Minh đau đầu, nhìn ba đứa trẻ đang giao kèo bắt mắt gì đó, xem ra chúng nó đang lên kế hoạch để đi phá huỷ ngôi nhà này rồi.
Nhật Minh nói trước “Nhưng nếu nhà em có hỏng hóc gì anh chị chịu trách nhiệm.”
“Biết rồi.”
“Con trai, mẹ đi nhé.”
Thằng bé vui vẻ đứng trong nhà vẫy tay.
Khi hai người kia vừa khuất dạng Nhật Minh lập tức dùng giọng điệu người chỉ huy ra lệnh “Tập hợp một hàng dọc.”
Hai bé sinh đôi thì hiểu ba mình đang nói gì chỉ có Hiên nhỏ là không biết, cậu nhóc nhìn hai đứa bé kia roiif cũng xếp hàng vào như thật, Nhật Minh vuốt tóc Hiên nhỏ “Giỏi lắm.”
“Mẹ…mẹ.”
Đặng Linh từ trên tầng đi xuống ngái ngủ, đêm qua bị Nhật Minh “hành” đến mức sáng này muốn bước xuống dường cũng khó khăn.
Hai đứa nhỏ muốn chạy đến chỗ mẹ liền bị anh ngăn lại “Mẹ con đang mệt.”
“Hiên nhỏ đến hả con?” Đặng Linh cực kì thích mấy đứa nhóc này chỉ có Nhật Minh là ghét tại chúng cứ chiếm đóng vợ anh.
“Thím…” Hiên nhỏ chạy lại phía Đặng Linh, hai bé sinh đối cũng lập tức chạy đến.
Hai bé sinh đôi thì là một nam một nữ.
“Ngoan quá ta, ngồi chơi đây, thím đi rửa mặt đã.” Đặng Linh sau khi lớn lên đã bớt hổ báo hơn phần nào nhưng thằng nào con nào động đến chồng con bà thì bà sẵn sàng cầm dao ra nói chuyện với người đấy luôn.
“Minh nhỏ, Linh nhỏ, Hiên nhỏ ra đây nào.” Nhật Minh lại tập hợp chúng, thực ra được chỉ huy cũng vui phết đấy chứ.
“Ăn sáng chưa?”
Hiên nhỏ lắc đầu, vậy là Nhật Minh trở thành người giúp việc chuyên nghiệp chuẩn bị cháo cho chúng.
Ba đứa thì ngồi đung đưa chân ngắn nhìn nhau, Hiên nhỏ thấy Linh nhỏ khá dễ thương liền cấu má con nhỏ một cái, nó liền khóc oà lên, Minh nhỏ thấy vậy liền chạy ra đập lại Hiên nhỏ.
Ba đứa nhỏ năn lông lốc dưới sàn nhà cấu nhau, đến thật rồi, lũ nhỏ này lại quậy nữa rồi.
“Minh nhỏ bình tĩnh không được cấu anh.”
“Oa…oa…”
Nhật Minh loạn hết cả lên “Linh nhỏ đừng khóc, đừng khóc.”
“Hiên nhỏ không được đánh nhau với em.”
Đặng Linh đi ra thì thấy cảnh tượng chồng mình đang bị mấy đứa nhỏ đu bám, đứa cấu mặt, đứa cắn vào người chồng mình, cô tức tối “Ba đứa im lặng.”
Bà chằn lên tiếng đố đứa nào dám khóc, hét.
Cả ba đứa nhìn cô im thin thít.
“Reng…reng…”
“Alo? Gì? Gửi con á? Mang hết đến đây tôi trị cho.” Đặng Linh vừa lên tiếng mà Nhật Minh đã toát mồ hôi hột, bộ còn nữa hả?
“Ở đây chơi ngoan với cô chú nha.” Gia Hân vui vẻ, thường thường có ngày chủ Nhật là để đi chơi, nhà này thì rảnh lên mang đến gửi thôi.
“Tôi giúp cậu nốt hôm nay.” Đặng Linh cọc cằn.
“Làm hoà hết rồi mà.” Gia Hân cười nịnh nọt.
Từ đó một cái trường mẫu giáo không công được thành lập.
“Ui trời ơi, Hân nhỏ đừng chạy, lại đây.”
“Cầu thang đấy, Hiên nhỏ không được leo.”
“Minh nhỏ trông em giúp ba một chút.”
“Oa…oa…”
“Ba bảo con trông em không phải trêu em.” Minh nhỏ lúc này mới gật gù đầu vỗ bôm bốp vào lưng em gái coi như dỗ dành.
Linh nhỏ bị vỗ liền khóc to hiên, Nhật Minh liếc nhìn lũ trẻ đang chạy toán loạn, anh chắc sẽ chết với mấy đứa ranh con này mất.
“Xếp hàng vào.” Đặng Linh lên tiếng.
Bọn chúng lập tứ thành một hàng nối đuôi nhau vào nhà bếp để ăn cháo.
Lúc này Nhật Minh mới thở phào được chút.
Bọn nhỏ này thành tinh thật rồi..