Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 47





Không ổn rồi không ổn rồi, cứ cái đà này khả năng có sẽ bị nhai đầu mất.
“Nhóc không muốn à?”
Lộ Khiết xua tay thành thật khai báo “Không muốn, không muốn chút nào hết”
“Sao tấm lòng của anh mà nhóc từ chối vậy? Về nhà với anh đi” Vẫn là cái dáng vẻ lưu manh biếи ŧɦái đó của anh, Lộ Khiết nhịn lắm chứ không sắp tè ra quần đến nơi mất rồi.

Lần này Lộ Khiết lập tức khóc oà lên “Nhưng mà em chưa 18”
Tới công chuyện nữa, những người đi xung quanh đấy đều nhìn về phía hai người.

Nhất là những ánh mắt sợ hãi nhìn về phía anh, anh bây giờ không khác gì một kẻ đi lừa trẻ con làm chuyện người lớn mà, anh còn nghe thấy người ta nói với nhau “Mau báo công an đi, nhanh lên”
Dạ Hiên mặt đen xì khổ tâm, vừa dỗ con nhỏ bên cạnh vừa giải thích “Nhóc nói cái gì gây hiểu lầm thế, ý anh không phải vậy”
Lộ Khiết nước mắt ngắn nước mắt dài hỏi anh “Vậy ý anh là gì?”

Dạ Hiên nhìn con nhỏ ngu ngốc này, lời nó nói ra lúc nào cũng gây ra hiểu lầm mà nhân vật xấu số bị đổ oan lúc nào cũng là anh.

Anh nghiêm túc nhìn cô “Anh chỉ muốn hỏi là…nhóc có muốn sờ múi của anh không?” Anh đắc ý, đương nhiên đắc ý cái này anh khổ luyện mà có.

Lần đầu tiên gặp nhóc này bụng anh vẫn rất nước lèo nhưng mong đến một ngày nhóc con này nhìn anh và trầm trồ nên anh mới phải khổ luyện đến thế.
Nhóc con kia nghe thấy thì mắt lập tức sáng lên “Múi á? Thật không?”
Cái con nhóc mê trai đến quên mất liêm sỉ thế này đúng là cạn lời.

Ánh mắt con nhỏ sáng lên như không tin lắm hỏi lại anh lần nữa “Thật không?”
“Thật”
“Hì hì”
“Cười cái gì? Nhóc nhìn xem xung quanh họ nhìn anh như kẻ ấu d** kìa”
“Hì hì”
Nhìn con nhóc này cười đến ngây ngô như vậy ngày hôm nay có bao nhiêu chuyện không vui anh liền quên đi hết.
Hỏi thế gian tình là gì? Bỏ hết thế giới là vì nàng, khiến anh luôn thẫn thờ, chính anh cũng bất ngờ…
Tự nhiên câu hát này xuất hiện trong đầu anh.

Mục đích của anh hình như thay đổi mất rồi.

Bây giờ anh không muốn nhóc làm bạn gái anh nữa…anh muốn trong tương lai nhóc làm vợ anh nữa cơ.

Nhìn nụ cười của con bé kia, bây giờ anh mới thấy thật ghen tị với những người đàn ông đã thấy trước đó.
“Nhóc đừng cười nữa, anh truỵ tim bây giờ”
“Anh nay còn biết thả thính cơ à?”

“Không thả thính, lời thật lòng”
Cô bĩu môi không tin, cô biết thừa anh là một tên sát gái, tình trường dầy đặc bảo cô tin thế nào được.

Một người thì ngây thơ nghĩ người kia đang trêu đùa mình, người thì đã xác định được cả vợ tương lai rồi.
“Nhanh lên bám vào, công an sắp đến bắt anh vì tội quen trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên kìa”
“Quen cũng bị bắt ạ?”
“Với khuôn mặt này của anh khả năng cao là bị bắt”
Lộ Khiết gật gù đầu tán thành.

Nhìn cái gương mặt đểu cáng kia của anh thì ai mà tin rằng “Anh không làm gì đâu anh thề” chứ.
Anh không đưa cô về nhà anh mà đưa cô đến một con ngõ nhỏ, hơi vắng.

Lộ Khiết có chút sợ hãi dù con người thật của anh như thế nào thì cô chưa biết hoàn toàn nhưng vẻ bề ngoài của anh thì cô cảm thấy anh rất nguy hiểm.
“Anh, vào đây làm gì?”
“Cho nhóc sờ núi, không thích à?”
“Thích…mà…” Rồi xong lại cái miệng hại cái thân.

Sao càng ngày mày càng mất liêm sỉ vậy Lộ Khiết.

Anh cười khẽ, chắc chắn anh đang cười trên cái sự ngu ngốc của cô.
Đến chỗ cuối ngõ anh xuống xe nhìn cô “Đành phải cho nhóc sờ ở đây thôi.

Nhà anh thì không chịu, nhà nhóc thì không được, vào khách sạn chắc chắn chưa đến ba mươi giây anh sẽ bị lôi đến đồn.


Dù anh đây rất chính trực nhưng khuôn mặt anh không cho phép, nhóc phải hiểu cho anh đấy”
Lộ Khiết gật đầu nhưng thực ra trong đầu phỉ nhổ đến hàng trăm lần, cái câu anh đây chính trực nó sai tè le ra.

Chính trực cái con khỉ ấy.

Nhưng quyền lợi của cô thì vẫn phải được hưởng chứ, Lộ Khiết mặt dày đưa tay ra…
“Sao? Xin cái gì?” Anh hình như không hiểu thật, mặt khá đần.
Lộ Khiết ánh mắt gian xảo nhìn anh “Thì đó, cho người ta sờ miếng nào”
Anh khoanh tay dựa lưng vào tường “Không ngờ nhóc cũng chẳng thua gì biếи ŧɦái”
“Không cho thì thôi” Mặt Lộ Khiết đanh lại.
Anh cười cười thỏa mãn cầm lấy tay cô, cho vào sau lớp áo.

Cảm giác chân thực trên từng thớ thịt, Lộ Khiết như bay lên chín tầng mây rồi ngất trên đấy.

Rắn chắc thế này có phải chết người ta không?
Dạ Hiên giải vở rút điện thoại ra trêu cô “Anh phải quay lại cảnh này để cho ảnh sát biết anh là nạn nhân mới được”
Lộ Khiết dường như tỉnh táo vài phần lập tức rút tay ra ánh mắt hoảng hốt nhìn anh “Đừng có quay”
“Bày đặt ngại ngùng, cái lúc nhóc sờ có thấy ngại ngùng gì đâu, thật tôi nghiệp anh đây quen phải một …cô biếи ŧɦái”
Từ khi nạn nhân như cô lại trở thành tên biếи ŧɦái vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.