Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 77





Dạ Hiên suиɠ sướиɠ như ở trên mây, anh ngay lập tức chạy sang phòng cô ấn chuông ầm ầm.

Lộ Khiết giật mình biết tên này lại lên cơn, cô cười khổ chạy ra cửa nhìn qua mắt mèo.

Cô và anh cách nhau chỉ một cái cửa nên nói người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
“Anh sang đây làm gì?”
“Ôm nhóc vì hạnh phúc, nhóc mở cửa ra.”
Lộ Khiết đề phòng nói với anh “Không được, ba giờ sáng rồi anh chạy vào phòng em nhỡ…” Đầu óc cô chính là không một miếng trong sáng đấy.

Dạ Hiên cười khổ nói vọng vào “Anh đây chưa muốn đi tù.”
“Nhưng vẫn phải phòng trừ con sói đói như anh.”
“Ừ, anh đói lắm rồi.” Một câu bình thường nhưng từ trong miệng anh phát ra lại không bình thường chút nào, nghe thế nào cũng thấy mờ ám.


Cô khẽ cười không nói gì quyết định chạy về giường nhắn tin với anh “Anh ngủ đi, sáng mai gặp.”
“Sáng mai gặp, ngủ ngon bạn gái của anh.”
Anh đặt lại biệt danh cho cô và anh, vẫn là tình yêu bé nhỏ, nhóc con…khi yêu vào người ta sến súa đến thế đấy.

Dư vị tình yêu đúng là ngọt ngào, ngọt đến mức muốn sún răng.
Lộ Khiết hơn ba giờ mới ngủ được vậy mà mới có 6 giờ mà Dạ Hiên đã chạy sang làm phiền cô.

Anh ấn chuông cứ ầm ầm, Lộ Khiết mang dáng vẻ bơ pho ra nhìn anh.

Tóc tai Lộ Khiết dựng ngược, mắt dịp lại, quầng thâm mắt càng dày lên.

Cô mà em bộ đồ ngủ màu hồng xộc xệch, anh nhìn thấy cảnh này máu nóng lại dâng trào, phải kiềm chế, kiềm chế, anh tự nhắc nhở mình.

Anh dang tay nói với cô “Chào mừng ngày đầu tiên em thức dậy với tư cách trở lại làm bạn gái của anh.”
“Khùng hả cha?” Nói rồi cô đẩy anh ra đóng sầm cửa nhưng vẫn bị Dạ Hiên chặn lại, cô mặc kệ anh chạy vào giường ngủ tiếp.

Do quá buồn ngủ cô nằm trên đống chăn lộn xộn trên giường lập tức ngủ luôn.

Dạ Hiên nhìn dáng vẻ cô thế này càng muốn trêu chọc.

Anh trèo lên giường nằm trên người cô, giữ lấy khuôn mặt của cô mà hôn khắp nơi.

Thú tính của anh bỗng bùng phát khiến anh không muốn dừng lại, ban động chỉ định thơm má, mắt hôn môi một chút nhưng lại không kìm được hôn xuống cái cổ thanh mảnh kia.

Anh dụi vào cổ của cô, tay bắt đầu không yên phận mà mò mẫm vào áo ngủ của cô.
Bình thường Dạ Hiên luôn nhắc nhở mình phải kiềm chế nhưng ngay lúc này cái kiềm chế gì đó hoàn toàn bị anh vứt sau đầu.


Tay anh lần sờ đến cái ngực non nớt đó và phát hiện cô không mặc áσ ɭóŧ, khuôn mặt Dạ Hiên càng mê man hơn.

Anh khẽ vân vê nụ hoa nhỏ nhắn đó.

Nhỏ thật đấy cứ như là chưa dậy thì vậy, dần dần anh cắn môi cô rồi đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô.
Mà cái con bé đang bị anh xâm phạm kia vẫn ngủ say như chết.

Do đêm qua thiếu ngủ, những hành động nhẹ nhàng của anh đương nhiên không khiến cô thức giấc rồi.
Dạ Hiên ngày càng ham muốn hơn, anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngủ của cô ra, áo ngủ của cô làm theo dạng đóng cúc nên việc cởϊ áσ của cô rất dễ dàng.

Hai nụ hoa nhỏ hiện ra ngay trước mắt anh, mặt Dạ Hiên nóng lên, cả cơ thể cũng nóng lên, vật bên dưới bỗng dưng ngóc đầu dậy.

Anh đưa miệng cắи ʍút̼ nụ hoa nhỏ, tay bên kia thì nhào nặn đủ kiểu.

Đúng lúc này Lộ Khiết cảm thấy bên dưới mình hơi lạnh và ướt cô ngóc đầu dậy thì nhìn thấy một cảnh cực kì đáng sợ.

Lộ Khiết hét lên, giãy dụa mạnh mẽ.
“Cút ra, cút ra.”
Nhưng lời nói của cô dường như không tác dụng đến anh.

Anh thấy cô giãy dụa lập tức kèm chặt chân tay cô lại, tay công lại của anh nhanh chóng đưa xuống phía quần của cô.
Lộ Khiết tròn mắt sợ hãi, chưa bao giờ cô thấy anh như thế này cả.

Sức lực của cô không đủ để chống lại người đàn ông trước mắt, chỉ có thể la hét trong vô vọng.


Tay Dạ Hiên luồn vào trong chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ của cô, bên trong đã ướt đẫm, anh khẽ cười bắt đầu hành động.
“Không được…không aaaa.”
Dạ Hiên bật dậy nhìn xung quanh căn phòng, vẫn là phòng của anh, không có gì xảy ra.

Anh nhìn đồng hồ, giờ mới gần 6 giờ thôi.

Hoá ra ban nãy mới chỉ là một giấc mộng.

Anh tự tát mình tự lầm bầm “Mẹ nó, tự nhiên thức dậy làm gì không biết, mơ thêm tí nữa có phải tốt hơn không?” Nếu biết chỉ là mơ đáng nhẽ ra anh phải mạnh bạo hơn nữa mới được.
Dạ Hiên cởi trần xoay người cho đỡ mỏi bỗng cảm thấy cô gì đó nhơn nhớt dưới chăn.

Anh giật mình vội vàng kéo chăn ra, anh ôm mặt bất lực.

Chỉ là một giấc mơ mà cũng có thể “bắn” được nữa chứ.

Đã thế “chú em” bên dưới vẫn không chịu về trạng thái bình thường, nó cứ ngóc đầu dậy thế này thì chết anh mất.
Dạ Hiên mệt mỏi nhảy xuống giường bước đến.

Biết thế đêm qua mặc quần áo khi đi ngủ có phải đỡ dính thứ đó vào chăn không? Cũng tại anh có thói quen nude khi đi ngủ mới thành ra như thế, cái chăn kia không biết nên xử lí thế nào đây?
Mà trước tiên anh phải thỏa mãn cậu nhóc bên dưới đã, “an ủi” nó chút để nó thôi ngóc đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.