Oan gia

Chương 11-2



Không để ý đến tân khách bốn phía kinh ngạc dò xét, Đường Mặc Phi tư thái tiêu sái bước đến một bước, lại lần nữa cầm lấy tay Long Vũ, thấp giọng ở bên tai ái nhân cười nhẹ, “Tiểu Vũ mao, lần này vì đoạt lại ngươi cùng lừa ngươi vui vẻ, chiêu này của ta được chứ, cũng cấp đủ cho ngươi mặt mũi. Như vậy, ngươi còn muốn cùng Hạ huynh thành thân sao?”

“Ngươi?” Long Vũ tuyệt đối không ngờ rằng Đường Mặc Phi trước kia đã không thoải mái thừa nhận yêu mến hắn, lại cũng không muốn đối với hắn chịu thua, cư nhiên tại trước mặt bao người hướng hắn cúi đầu bày tỏ tình yêu.

Nghe thấy nam nhân nắm tay hắn nói như vậy, Long Vũ cảm thấy được hết thảy đang phát sinh cũng không phải chân thật, hắn như đang ở trong mộng mơ mơ màng màng, phẫn nộ trong lòng cùng hỗn loạn ly kỳ biến mất, thay thế vào đó là vui sướng cùng ngọt ngào dần dần sinh ra.

“Mau nói cùng ta đi.”

Thừa dịp Long Vũ bị y làm cho mê đầu, Đường Mặc Phi không mất thời nghi ôn nhu khuyên bảo, ngữ khí y mềm mại, tràn đầy dụ dỗ, làm cho Long Vũ trong mơ hồ càng thêm ngẩn ngơ, muốn gật đầu theo lời của y.

“Làm càn! Ngươi cho rằng Long gia trang là nơi nào? Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?” Long Ngâm vẫn không nói gì, đột nhiên – trước khi song thân kịp lên tiếng – nghiêm nghị quát lớn. Gã phất tay, hộ vệ Long gia tiến lên bắt lấy Đường Mặc Phi, đem ‘khách không mời mà đến’ này kéo ra khỏi người Long Vũ.

“Đại ca?” Long Vũ kinh hộ một tiếng, phát hiện Đường Mặc Phi không có sức đánh trả, trong lòng hắn liền biết có khác thường, quay đầu hướng Long Ngâm nhìn sang.

“Đường Mặc Phi, ta nể tình hai gia đình chúng ta trước kia giao hảo, đáp ứng cho ngươi ở trên xà nhà xem lễ, không phải cho ngươi đến gây rối. Hiện giờ nhị đệ ta cùng người khác phê hôn thư, ngươi nói những lời này cũng vô dụng!”

“Long lão đại, nếu như ta không ăn vào dược làm cho nội lực tạm thời mất đi hiệu lực, huynh cũng sẽ không để cho ta núp ở trên xà nhà thấy tiểu Vũ mao lần cuối. Hiện giờ ta chỉ có thể sử dụng một ít công phu nhẹ, không phải là đối thủ của huynh. Nhưng ta sẽ không buông tha cho tiểu Vũ mao….”

“Ta sớm biết ngươi sẽ đổi ý mà, nhưng hôn sự của đệ đệ ta cùng ngươi không liên quan. Hôm nay, ngươi tựa như là khách nhân đến dự lễ, thỉnh đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Long Ngâm thay đổi tác phong ôn hoà, cho người đem Đường Mặc Phi còn muốn nói gì đó áp xuống, đồng thời cho người thỉnh Hạ Việt đi vào phòng tân hôn trước.

Long Vũ có chút cấp bách, hắn không nghĩ tới đại ca luôn quan tâm đến hắn cùng Đường Mặc Phi như thế, lại cản chân bọn hắn. Còn chưa lấy lại tinh thần, hắn cũng bị Long Ngâm kéo vào phòng tân hôn.

Nguyên bản Hạ Việt hẳn là đã ở trong phòng, nhưng hiện giờ lại không thấy gã đâu, mà Long Vũ cũng không quan tâm tung tích của gã, nhìn thấy đèn cầy Long Phượng đỏ đỏ trên bàn, còn có chữ hỷ thật to trên tường, chỉ cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Hắn vội vàng ưng thuận việc hôn nhân này là vì – một nửa là cùng Đường Mặc Phi hờn dỗi, một nửa khác là có chút tin thiên mệnh, cảm thấy hắn và Đường Mặc Phi có lẽ thật sự không thể cùng nhau một chỗ.

Vừa mới trải qua Đường Mặc Phi ầm ĩ một phen, Long Vũ vô cùng hối hận hắn quá tuỳ hứng cùng kiêu ngạo, làm cho cục diện biến thành không cách nào thu dọn như hiện giờ, tâm tình càng thêm bực bội.

Chuyện cho tới bây giờ, Long Vũ căn bản là không muốn cùng bất kỳ ai chung giường chung gối ngoài Đường Mặc Phi ra, hắn quả nhiên cảm thấy được không nên vì nhất thời kích động mà làm ra loại chuyện nhảm nhí này, lúc này quyết định qua vài ngày sẽ cùng Hạ Việt nói rõ ràng, sớm đuổi đối phương rời đi.

Trong lòng đầy những tính toán thế nhưng tất cả đều làm đem “trượng phu” của chính mình đuổi đi, Long Vũ cũng cảm thấy hoang đường, nhưng mà cũng chỉ có Đường Mặc Phi mới có thể để cho hắn liến tiếp làm ra quyết định sai lầm.

Nghĩ đến Đường Mặc Phi, làm cho hắn nghĩ đến từng ly từng tý những chuyện phát sinh giữa bọn hắn từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến nhận được yêu mến cùng đau khổ từ người nam nhân này, còn có đối phương biểu lộ tình cảm với hắn cũng là chuyện thực, nghĩ đến đây ngực của Long Vũ đột nhiên nóng lên.

Thần quan bán buôn hôn thư thì tính là cái gì? Người nhà phản đối hữu dụng sao? Người mà Long Vũ hắn nhận định cho tới bây giờ cũng chỉ có Đường Mặc Phi!

Trên đời này, căn bản không ai có thể quản ý chí cùng hành vi của hắn! Dây dưa lâu như vậy, hắn mới có thể khiến cho Đường Mặc Phi vừa giảo hoạt lại vừa chán ghét kia trước mặt mọi người thừa nhận yêu mến hắn …. Như vậy, hắn vì cái gì còn muốn duy trì thể diện buồn cười này?

Nghĩ như vậy, Long Vũ ý định lao ra ngoài tìm Đường Mặc Phi, tuyên bố chấm dứt lễ mừng thành thân đang tiến hành.

“Đại ca, huynh không thể mang họ Đường đi! Hắn là người của đệ!” Long Vũ vội vàng nói lên, sau đó trầm tư một lát rồi nhấc chân đi ra ngoài, hắn nện bước kiên định, vùi đầu càng chạy càng nhanh, nhưng tất cả chỉ mới diễn ra trong vòng một tấc vuông.

“Chi,” Cửa bị đẩy ra trước khi Long Vũ kịp mở, có người đi đến.

Trong lòng biết là Hạ Việt, Long Vũ không vui trong lòng đột nhiên gia tăng, cũng không cần nhìn xem người mở cửa là ai, nghiêm nghị nói: “Ngươi vào thư phòng đợi đi, ngày mai ta cho người đưa ngươi đến Thư uyển tốt nhất để học, trước khi ngươi khảo thủ công danh, tất cả chi phí sẽ do Long gia ta phụ trách, nhưng ngươi cùng ta không hề có quan hệ!”

“Ta biết rõ, cho nên ta không thể đi. Nếu như ta ly khai lúc này, ai sẽ tới cùng ngươi động phòng?” Người vừa tiến đến trả lời.

Long Vũ nghe thấy thanh âm trêu chọc quen thuộc, không khỏi ngây người. Quay đầu lại, hắn liền rơi vào trong vòng tay rắn chắn của Đường Mặc Phi.

“Như thế nào lại là ngươi? Họ hạ đâu?” Long Vũ chấn động.

“Vào thời điểm này ngươi còn băn khoăn Hạ huynh? Tiểu Vũ mao, chỉ nên quan tâm về chúng ta thôi a.” Đường Mặc Phi hì hì cười, cúi đầu dùng miệng chặn lại miệng của Long Vũ há ra muốn nói, một nụ hôn hung mãnh thâm tình thật dài, làm cho Long Vũ không các nào tự hỏi, rất nhanh xụi lơ tại trong lòng ngực của Đường Mặc Phi, cố sức thở dốc.

“Ngô, thả ta ra….” Long Vũ cảm thấy Đường Mặc Phi nhanh chóng hút hết khí trong cơ thế hắn, đến một hơi cũng không chừa lại, chợt chân tay như nhũn ra, hắn thật hận lúc này lại không cách nào đẩy được nam nhân làm càn này ra.

Đường Mặc Phi lưu luyến rời đi đôi môi của Long Vũ, xoay người ôm lấy hắn đặt ngồi vào trong lòng ngực của mình.

“Ngươi muốn làm gì?” Long Vũ không khỏi trừng mắt.

“Có một số việc ngươi không làm, đành phải để ta làm, nếu không cũng thật có lỗi với Long lão đại đã cùng ta xếp đặt tốt tất cả mọi chuyện.” Đường Mặc Phi nói đến đây, trong mắt tươi cười càng nhiều, y cúi đầu thâm tình nhìn qua Long Vũ.

“Nghe kỹ, tiểu Vũ mao. Vừa nãy ở bên ngoài ta đã nói, giờ phút này lại nói thêm một lần nữa. Trong lòng Đường Mặc Phi ta chỉ có duy nhất một mình ngươi! Ngươi nếu giận dỗi rồi ở cùng với người khác, ta nhất định sẽ đem cả nhà của người đó giết sạch, sẽ đem ngươi cướp về! Bởi vì ta rốt cuộc đã hiểu, ta thích ngươi đến cỡ nào, cuộc đời này nếu không thể ở cùng ngươi một chỗ, ta thà rằng ôm ngươi cùng chết.”

Đường Mặc Phi giờ phút này vẫn đang dùng ngữ điệu ôn nhu thâm tình để nói lời tâm tình, nhưng thần sắc của y chấp nhất cùng điên cuồng, hiển nhiên làm cho người ta cảm thấy thật sự rất là khủng bố. Chỉ sợ, nếu Long Vũ lại lắc đầu, y chắn chắn sẽ làm ra chuyện quá kích!

“Ngươi, ngươi nói mê sảng gì vậy?” Long Vũ lại không có sợ hãi, hắn đột nhiên nghe thấy Đường Mặc Phi sửa lại thái độ mê muội không rõ trước kia, một hơi thổ lộ ra những lời yêu thương, thoáng chốc cảm thấy ngực nóng hổi, hắn quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sáng quắt của ái nhân liền ngẩn người.

“Nếu ngươi không nghĩ muốn gây ra thảm án nhân gian, hãy ngoan ngoãn cùng ta động phòng. Ta về sau nhất định yêu ngươi cả đời, không hề để cho ngươi chịu nửa phần uỷ khuất cùng thương tổn.” Đường Mặc Phi nhẹ nhàng nói, ánh mắt rốt cuộc trở nên mềm mại, y xấu xa cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ cắn cắn lên vành tai của Long Vũ.

Long Vũ cực kỳ khiếp sợ, suy nghĩ hơn nữa ngày mới minh bạch, có thể là Long Ngâm cho rằng bọn hắn quá giằng co, cho nên cố ý để cho Đường Mặc Phi vào được lễ mừng, ở thời điểm quan trọng cấp cho y cơ hội ở trước mặt ái nhân cùng mọi người nói rõ ràng. Đại ca còn thuận tiện trở thành ác nhân, để cho hắn luyến tiếc Đường Mặc Phi, hiểu rõ tình yêu so với sĩ diện quan trọng hơn rất nhiều.

“Nói như vậy, dược làm cho nội lực biến mất là giả, đại ca cũng không có thực tìm thần quan phê hôn thư của ta cùng Hạ Việt?” Long Vũ nhẹ giọng hỏi, thân thể ức chế không nổi run nhè nhẹ.

“Tiểu Vũ mao của ta quả nhiên rất thông minh.” Đường Mặc Phi ngẩng đầu cười, lại cắn cắn lên cái mũi cao thẳng của Long Vũ.

“Những lời buồn nôn vừa rồi, thiệt thòi như vậy mà ngươi nói được?” Long Vũ rủ mắt xuống, run rẩy hỏi, đều không còn tính kiêu ngạo của ngày xưa.

“Ở khi ngươi vừa nói ta là người của ngươi, ta đã nghĩ kỹ, những lời nói ‘ta yêu ngươi’ này, ta về sau sẽ mỗi ngày đều đối với ngươi nói một lần,.” Đường Mặc Phi mỉm cười, “ Ngươi không muốn hướng ta thổ lộ thì đừng nói, bởi vì ta sẽ đem lời nói trong lòng ta nói cho ngươi biết.”

Hai mắt Long Vũ long lanh, hắn đưa tay ôm lấy cổ của Đường Mặc Phi, trong miệng thì thào lẩm bẩm “yêu”, không biết là do nhấm nuốt lời nói của Đường Mặc Phi, hay là do tâm tình kích động, hắn rốt cuộc hướng nam nhân thừa nhận tình cảm của hắn.

Kỳ thật yêu nhau chính là đơn giản như vậy, nhường một bước cũng sẽ không mất đi một miếng thịt nào, trước kia làm chi xem không ra như vậy? Đường Mặc Phi nhìn thấy thần sắc kích động của Long Vũ, nhẹ nhàng khẽ cười.

Người trong ngực không có chú ý tới, khi hắn nói một câu kia, y liền hướng giường bên kia từng bước đi đến, hiện giờ đi vào sàng giường, Đường Mặc Phi lại thêm đem sức lực tại trên người Long Vũ vuốt ve cùng xoa bóp, rất nhanh liền làm cho người trong lòng ngực muốn phản kháng cũng bị những lời quyết tâm cùng hành động kiên quyết của y đánh cho hoàn toàn tán tác, tuỳ ý y muốn làm gì thì làm.

Sau một phen mây mưa, hai người đều cảm thấy ngọt ngào cực kỳ, những hiểu lầm trước đây đều được quét sạch. Khi Đường Mặc Phi vẫn còn đang hạ xuống những nụ hôn thân mật trên gò má của Long Vũ, vẻ mặt Long nhị công tử đầy chóng váng mới sực nghĩ đến một người đã bị hắn quên từ lâu.

“Họ Hạ, người đã làm gì hắn? Hắn cư nhiên không có tới cản trở?”

“Ngươi nói Hạ huynh? Tuy rằng rất có lỗi với hắn, nhưng ta nghĩ đến hắn thiếu chút nữa cùng ngươi thành thân, tức giận tự nhiên xông thẳng lên đầu, cho nên ta nhịn không được ….”

“Ngươi làm gì?” Long Vũ không khỏi hiếu kỳ.

“Ngươi đừng để ý hắn, ta chỉ biết ngươi là của ta! Chuyện khác, ta mặc kệ.” Đường Mặc Phi giảo hoạt nói xong liền cúi đầu cắn cắn lên đôi môi mềm mại của Long Vũ, một cái trở mình, y mang theo người yêu dấu bước vào tình dục điên cuồng một lần nữa.

Cùng lúc đó, Long Ngâm nhận được báo cáo thất kinh của hạ nhân: ‘phu quân của nhị công tử ở trong nhà xí bị người điểm huyệt, không biết đã đứng bao lâu ở trong địa phương thối hoắc kia.’

“Nói bậy, người định mệnh của nhị công tử giờ phút này đang ở trong phòng của ngài ấy.” Tuỳ tùng sau lưng Long Ngâm nhẹ giọng trách cứ hạ nhân đang kinh ngạc, “Hôm nay là ngày đại hỉ của nhị công tử, các ngươi hảo hảo chiêu đãi khách nhân.”

Hạ nhân Long gia nhìn về phía Long Ngâm thần sắc tự nhiên, tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ vô cùng cao hứng đem Hạ Việt sau khi được giải huyệt đạo mặt mũi vẫn tràn đầy hắc tuyến thỉnh xuống dưới, phỏng chừng vị nhân huynh gặp xui xẻo này về sau thấy người của hai nhà Đường – Long nhất định sẽ vòng sang đường khác mà đi.

Long Ngâm hơi cảm thấy buồn cười, phân phó hạ nhân hảo hảo chiêu đãi Hạ Việt, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía phòng của đệ đệ, nghĩ đến Long Vũ cùng Đường Mặc Phi đối với dây dưa là yêu hay là bạn cũng không rõ, trong lòng than nhẹ một tiếng: thật sự là một đôi oan gia!—— toàn văn hết ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.