Oan gia

Chương 12: Phiên ngoại : Bắt kẻ thông dâm



Hạ Việt dẫn Long Vũ dừng lại ở bên ngoài một căn nhà gỗ thanh tĩnh u nhã ở ngoại ô, mang theo hơi hơi chút thần sắc hưng phấn nói. “Nơi ta nói là ngay tại đằng trước a!”

“Ngươi xác định không có nhìn lầm?” Nhị công tử Long gia bình thường ra ngoài nhất định mang theo vài hạ nhân, thế nhưng lúc này chỉ có một mình cùng với Hạ Việt – vừa mới đổ đầu trạng nguyên – lặng lẽ đi tới nơi vắng vẻ này, thật là làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ta cho người ta đi theo Đường huynh nhiều ngày, thấy tận mắt hắn tới nơi này cùng một nữ tử hẹn hò. Long nhị công tử, làm nhân chứng cho đoạn lương duyên này của các ngươi, ta cũng ăn không ít đau khổ. Hôm nay hảo tâm nói cho ngươi biết, xin đừng trách hạ quan nhiều chuyện.”

Hạ Việt thấy mặt Long Vũ không biểu tình, nghĩ tới gã liên tiếp bị hại dưới tay của quý công tử này cùng Đường Mặc Phi mà trong lòng vẫn luôn cảm thấy ấm ức. Hiện giờ bắt được khuyết điểm của người khác, gã thi đậu công danh quan to triều đình, thế nhưng lại sinh ra tâm tư vô vị, lôi kéo Long Vũ tiến đến bắt kẻ thông dâm, ý định đại náo một hồi để cho hai người này không được an bình, nhằm phát tiết hết những nỗi khổ mà năm đó liên tiếp bị trêu đùa.

Đang nói, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Long Vũ không khách khí mang theo Hạ Việt lách mình tránh sang phía sau cây đại thụ ở bên cạnh căn nhà gỗ. Thấy Đường Mặc Phi dừng ngựa, tiếp đến xuống ngựa tiến đến gõ cửa, người ra mở cửa quả nhiên là một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Hai người gặp mặt, nhìn nhau cười cười, thần sắc quá mức thân thiết, sau cùng cùng nhau đi vào trong nhà, đóng cửa nhà lại.

Xem ra Đường Mặc Phi quả nhiên không hề yên ổn! Xử lý chuyện như vậy, đích xác không thích hợp có quá nhiều người đi theo. Cho nên Long Vũ một mình nhảy lên trước, đứng ở trước cửa căn nhà gỗ.

Hạ Việt nguyên bản đối với việc bắt được Đường Mặc Phi tới nơi đây hẹn hò với nữ tử mà hưng phấn, nhưng thấy Long Vũ có bộ dạng hưng sư vấn tội, nghĩ đến vị công tử xuất thân hiển quý này tính tình tuỳ hứng ngang ngược, trong lòng không khỏi sợ hãi, rất hối hận không nên làm chuyện xíu giục thất đức tố cáo quan hệ của người khác này, lại thêm tổn hại đến phẩm tính cùng quan uy của chính mình.

Hiện giờ tình thế như lửa sém lông mày, Hạ Việt đành phải yên lặng niệm ở trong lòng, ‘là Đường Mặc Phi không đúng trước, gã cũng không tính bôi nhọ danh dự của người khác, hay là làm cho gia đình người khác bất hoà.’

“Phanh!” Long Vũ không khách khí một cước đá văng cửa, nhìn thấy Đường Mặc Phi cùng nàng kia ngồi trong phòng, lông mi hắn nhướng nhẹ, rõ ràng không có nổi giận.

“Đường, Đường huynh, tiểu đệ cũng không phải là cố ý … Khụ, việc này nói đến, cũng là người không đúng. Ngươi cùng Long nhị công tử cùng một chỗ, sẽ không nên làm ra chuyện như vậy.” Hạ Việt xấu hổ đứng ở sau lưng Long Vũ, nói ra lời nói mơ hồ không rõ, không dám ngẩng đầu liếc nhìn Đường Mặc Phi, nghĩ muốn xoay người chạy trốn.

“Ngươi đừng vội đi, Hạ huynh, tiểu Vũ mao nhà của ta hẳn là sẽ không tin tưởng lời nói một bên của ngươi. Cho nên, ngươi cùng hắn nhất định sẽ vì chuyện của ta mà đánh cuộc đúng không?” Đường Mặc Phi bị người bắt gặp đang hẹn hò, nhưng không hề sợ hãi ngược lại còn cười, y tiến lên túm lại cổ áo của Hạ Việt, đem người bằng hữu đỏ bừng cả khuôn mặt này kéo trở lại chỗ cũ.

“Người đọc sách không nên đánh cuộc, nhưng vì để cho Long nhị công tử tin tưởng hạ quan không có nhìn lầm, đành phải làm ra hạ sách này.” Hạ Việt ấp a ấp úng nói.

“Các ngươi đánh cuộc ta có hay không làm chuyện có lỗi với tiểu Vũ mao, vậy tiền đánh cuộc là bao nhiêu?”

“Một lượng hai bạc.” Hạ Việt thành thành thật thật nói, gã giờ phút này nào dám hướng Long Vũ lấy bạc thắng cuộc, chỉ trông mong hai đương sự phát sinh tranh chấp thì tìm được cơ hội nhanh chút rời đi.

“Cái gì?” Đường Mặc Phi nghe vậy, không cam lòng quay đầu nhìn về phía Long Vũ ngạo nghễ đứng ở trước mặt, liên thanh oán giận, “Tiểu Vũ mao, trong lòng của ngươi, ta trị giá có một lượng bạc?”

“Cấp một lượng hai, ta còn ngại nhiều. Người lưu manh vô lại như ngươi, nhiều lắm trị giá ba đồng tiền.” Long Vũ cao giọng trách mắng, trong tiếng nói tràn đầy khinh thường.

Đường Mặc Phi buông tay, vuốt cái mũi cười ha ha, tựa hồ không có tức giận, Hạ Việt đành phải cười khan theo vài tiếng, thừa dịp hai người Đường – Long lời qua tiếng lại, gã rốt cuộc lại bắt được cơ hội chuồn đi.

“Đứng lại!” Long Vũ đột nhiên lay động thân mình ngăn lại Hạ Việt vừa mới cất bước đi, ngã tay thẳng tắp trước mặt gã, “Lấy ra!”

“Cái gì?” Hạ Việt hoàn toàn ngơ ngát.

“Bạc!”

“Cái gì bạc?”

“Ngươi thua một lượng hai bạc!”

“A!” Khiếp sợ khí thế của Long Vũ, Hạ Việt ngoan ngoãn móc ra bạc đưa đến trong tay đối phương. Sau khi đưa bạc xong mới tỉnh ngộ, người thắng rõ ràng chính là mình mà, vì sao lại phải giao tiền đánh cuộc?

“Hạ huynh, ta van ngươi, ngươi về sau được Hoàng Thương cắt cử đến địa phương nào làm án thì phải cẩn thận một tý, không nên nhìn thấy cái gì liền lập tức đưa ra kết luận.” Đường Mặc Phi cười hì hì giải thích, “Ta trước kia đáp ứng Ngưu đại ca, cấp cho hắn một vị tức phụ. Bây giờ mới tìm được, gia đình của Lý cô nương – song thân mất sớm, nàng từ thuở nhỏ đã đảm đương việc nhà, phi thường giỏi giang. Nàng cùng Ngưu đại ca sau khi gặp mặt liền chớp duyên, ta sai người hướng thần quan nói rõ, chỉ chờ phê văn xuống là có thể làm cho bọn họ thành thân.”

“Thì ra là thế, ta nghĩ đến ngươi nhiều lần cùng Lý cô nương gặp mặt, là vì …” Hạ Việt bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt càng đỏ hơn so với trước.

“Ai, Hạ huynh. Ta không nghĩ tới ngươi lại vô vị như thế, nhàn thoại sau lưng người khác. Ngươi nhìn xem ngươi a, thật là nhục nhã người có văn hoá!” Đường Mặc Phi rung đùi đắc ý thở dài, càng nói càng làm cho Hạ Việt thêm xấu hổ, thầm nghĩ muốn chui vào kẽ đất để trốn.

“Được rồi, đừng lải nhải nữa.” Long Vũ trừng mắt liếc nhìn Đường Mặc Phi một cái, xoay người nhìn Hạ Việt nói: “Ngươi dựa vào Long gia ta bỏ vốn ‘khảo thủ công danh’, cùng với chuyện ngày đó ta bắt ngươi đi uy hiếp người này, coi như là huề nhau! Ngươi, ta về sau không thiếu nợ lẫn nhau.”

“Về phần lần này, ta cùng tiểu Vũ mao cùng Hạ huynh chơi một hồi, cũng coi là ta bồi tội ngày đó ta không cam lòng đem ngươi vô tội nhốt ở trong nhà xí, để ngươi chịu đựng mùi thối nửa ngày.” Đường Mặc Phi nói xong, làm một cái vái chào, “Hạ huynh, tức giận của ngươi, hiện giờ tiêu tán toàn bộ chưa?”

Hạ Việt ngây người nửa ngày, giờ mới hiểu được Long Vũ sớm biết Đường Mặc Phi không có phản bội. Vị công tử ngang ngược kiêu ngạo này, hiếm khi biết nhẫn nhịn, hay nổi giận lại cùng gã vòng quanh lâu như vậy, thực có thể được coi là một sự kiện hiếm lạ của Thương Nhật Quốc. Cái này, gã nào dám còn có gì bất mãn? Trước kia mật báo, sau đó cũng cảm thấy rất hổ thẹn, đối với chuyện cũ trước kia không còn oán giận, vội vàng xin lỗi chào từ giả.

“Hiện giờ khúc mắc của Hạ huynh đã dứt, việc ta đáp ứng Ngưu đại ca cũng đã làm. Từ nay về sau, ngươi phải bồi ta ‘du sơn ngoạn thuỷ’ bốn phía, ngươi có nơi nào muốn đi không?” Đường Mặc Phi lôi kéo Long Vũ hướng Lý cô nương cáo từ, chậm rãi bước rời đi.

“Ai có tâm tình cùng ngươi chơi đùa? Ta nghĩ trước đi lên kinh thành thăm đại ca một chuyến. Huynh ấy sau khi trở về kinh liền bệnh một hồi, ta có chút không yên lòng.” Long Vũ luôn miệng trách cứ, tay lại không động, tuỳ ý Đường Mặc Phi nắm lấy.

“Được, nghe lời ngươi. Chúng ta đi kinh thành trước, sau đó đi du ngoạn.” Đường Mặc Phi nói đến đây, đột nhiên thu lại tươi cười, nghiêm trang hỏi thăm: “Tiểu Vũ mao, nếu có một ngày, ta bất đắc dĩ ở tình huống chính mình cũng không biết, không cẩn thận làm một ít chuyện có lỗi với ngươi…. Ngươi sẽ đối đãi với ta như thế nào?”

“A, không có gì. Nếu thật sự là chuyện có thể tha thứ, ta sẽ không truy cứu, nhiều lắm là nhất thời không cẩn thận, cắt đứt mệnh căn của ngươi mà thôi!” (=)))

“Cái gì? Tiểu Vũ mao, ngươi cũng quá độc ác a.”

“Nếu như ngươi dám thực có lỗi với ta, liền chuẩn bị cả đời làm thái giám đi!” (=)))

Long Vũ hơi hơi nhướng lông mi, ngữ khí mặc dù bình thản nhưng ánh mắt tràn đầy hung ác, nhìn thấy Đường Mặc Phi giả ý oán giận nhịn không được lại cười.

Nắm thật chặt tay Long Vũ, Đường Mặc Phi nhìn về phía trước: tổng cảm thấy được cuộc đời này, con đường đi của y cùng với oan gia bên cạnh này vẫn còn rất dài, bọn hắn sẽ cùng nhau cùng một chỗ chậm rãi đi qua.—— phiên ngoại 《 bắt kẻ thông dâm 》 hết ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.