Oan gia

Chương 7-2



“Ngươi còn muốn đòi triệu tập mọi người mở đại hội, rồi ở trước mặt bọn họ nói không quan tâm ta nữa không?” Đường Mặc Phi đột nhiên nghĩ đến lời lẽ mạnh miệng trước kia của Long Vũ, đang ngồi trên ngựa nghiêm người sang, cắn cắn lỗ tai đối phương nhỏ giọng cười nói.

Long vũ nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến những lời nói hung ác mà mình đã phóng ra trước này, hắn bỗng cảm thấy tức giận, trừng mắt nhìn Đường Mặc Phi, nhưng nghiêng mắt nhìn vết thương bị cắn trên cổ nam nhân, tâm tình lại vui lên.

“Ngươi ít nằm mơ đi, nên làm cái gì, ta sẽ tự quyết định!

“Ngươi muốn cử hành đại hội phải không? Dù sao ta cũng không tin ngươi thực cam lòng không quan tâm đến trượng phu tốt như ta vậy.” Đường Mặc Phi cắt đứt lời nói của Long Vũ, nói ra đầy vẻ tự tin.

“Đừng đem mình trở thành bảo vật, xem ta sau này thu thập tên thối ngươi như thế nào!” Long Vũ phẫn nộ đáp trả lại một câu.

“A? Nếu như vậy, ta đây có nên hành động nhanh chóng, sớm làm cho 『 gạo nấu thành cơm 』, mới có thể bảo chứng an toàn?”

Đường Mặc Phi nói đến đây, cố ý liếc mắt nhướng mi, làm ra bộ dáng tham sắc vô liêm sỉ, bộ dáng cùng vẻ mặt này của y làm cho Long Vũ vốn định một mực phụng phịu cũng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

“Đương đương đương!”

Phía trước truyền đến một hồi tiếng trống vang lên, đánh gãy ý niệm còn muốn chọc cười Long Vũ trong đầu của Đường Mặc Phi, y hơi chút không hài lòng ngẩng đầu lên nhìn qua, nhưng thấy một đoàn người khoác áo lụa màu hồng cùng màu xanh, người ngựa khua chiêng gõ trống trực tiếp đi tới trước mặt y cùng Long Vũ.

“Hai vị nhất định là Đường lục công tử cùng Long nhị công tử, hạ quan ở đây cung nghênh đã lâu.” Một người trung niên thấp lùn hơi phì phì cầm đầu, gã nhìn hai người Đường – Long vội vàng cung kính bái chào.

“Vị này chính là Tri phủ Chu đại nhân.” Vị gia phó bên cạnh chỉ lão giả ăn mặc sang trọng cùng dáng người mập mạp giới thiệu với Đường Mặc Phi cùng Long Vũ.

“Thật là quái, chúng ta cũng không phải là Long lão đại quan cư nhất phẩm, Tri phủ ở đây cần gì trọng đãi chúng ta như thế?” Đường Mặc Phi kéo Long Vũ xuống ngựa, da mặt của y mặc dù dày nhưng cũng không muốn đối xử lạnh lùng với một người lớn hơn y rất nhiều tuổi, lại là người khách khí như thế.

“Người này không có mặc quan phục lại làm cho phô trương như vậy tới đón tiếp chúng ta, nhất định là có chuyện nhờ vả không dễ dàng. Trước kia đại ca ở nhà từng nói qua, thân hắn hãm ở quan trường thì thôi, những người khác ở Long gia tốt nhất không cần lui tới quá nhiều với người trong triều đình, miễn cho thân bị nhiễm bẩn.”

Lúc Long Vũ nói chuyện, tiếng nói không có tận lực phóng thấp, làm cho Chu Tri phủ cùng thuộc hạ cấp dưới đều nghe được, chỉ có thể xấu hổ cùng cười trừ, không dám nói tiếp.

“Tiểu Vũ mao, trước hết nghe vị nhân huynh này muốn tìm chúng ta làm gì.” Đường Mặc Phi không chịu nổi yên lặng, thích nhất là chõ mõm vào chuyện của thiên hạ, lúc này đây thấy Tri phủ đại nhân này bất chấp thể diện tiến lên nhờ vả, tâm y run động muốn xía vào.

“Hai vị công tử, mời.” Nghe được lời nói này của Đường Mặc Phi, Chu Tri phủ vội vàng nghiêng người trước Long Vũ dẫn đường, sợ bọn hắn thay đổi chủ ý, rời đi.

Long Vũ há miệng muốn nói, Đường Mặc Phi nắm tay của hắn nhẹ nhàng lắc lắc, hành động này đánh tan bất mãn của hắn, cuối cùng Long Vũ rất không cao hứng đi theo Đường Mặc Phi tới chỗ ở của Tri phủ đại nhân.

Sau khi vào cửa, Chu Tri phủ hạ thắt lưng dẫn hai người tới phòng khách, nhìn thấy một bàn đồ ăn trân quý cùng rượu ngon, Đường Mặc Phi cùng Long Vũ không khỏi trao cho nhau một cái ánh mắt.

“Có việc gì cứ nói thẳng a, nếu như chúng ta có thể giúp nhất định sẽ không từ chối.” Đường Mặc Phi ngông nghênh nói.

Chu Tri phủ nghe vậy liền bước lên trước khấu tạ, đi đến bên cái ghế bên cạnh Đường Mặc Phi ngồi xuống, kể lại sự tình từ đầu đến cuối.

Nguyên lai mấy ngày gần đây nơi đây liên tục có những người dân bị mất tích, mà những người mất tích đều là thiếu nam thiếu nữ, còn có tiểu hài tử cùng hài nhi. Án tử này kinh động đến vài quan cấp lớn, nên họ thúc giục vị Chu Tri phủ này phải mau chóng kết án, nhưng hết lần này đến lần khác đều không có manh mối, ngay cả bảo bối tiểu thiếu gia vừa mới sinh ra của Chu Tri phủ cũng không thấy.

Những người điều tra vụ án này đều nói rằng nhìn thủ pháp của những án tử này có thể là do cao thủ trong giang hồ gây nên, Chu Tri phủ hiểu được thuộc hạ nha sai của gã vô lực phá án cùng bắt giam phạm nhân. Vừa vặn lúc đó Chu Tri phủ nhận được tin tức hai nhân vật đại danh đỉnh đỉnh Đường – Long đi qua nơi này, vội vàng đem người chạy đến cầu xin giúp đỡ. Vì nghe lời đồn Long Vũ trời sinh tính cao ngạo sẽ không vui khi hắn bị người ta dùng quan uy áp người, Chu Tri phủ cố tình cởi quan phục để bày tỏ thành ý, nên mới có một màn đón rước kia.

“Hài tử mất tích đều là con cháu gia đình quan lại quyền quý sao?” Đường Mặc Phi nghe xong liền hỏi.

“Không phải, trong đó cũng có nữ tử thường dân.” Chu Tri phủ lắc đầu.

“Con của ngươi bị ôm đi, trên người có dấu tích gì để nhận biết không?” Long Vũ cũng nhíu mày hỏi một câu. Hồi tưởng lại những lời đồn nghe được trong trà lâu, vốn không nghĩ ở chỗ hắn dừng chân này cũng phải quan tâm đến việc này.

“Trên cổ tiểu nhi có đeo một nanh heo mạ vàng, hạ quan đã phái người tới những chỗ buôn bán châu báu nghe ngóng, nhưng cũng không phát hiện bất kỳ manh mối nào” Chu Tri phủ chán nản, thất vọng đáp.

Đường Mặc Phi gật gật đầu không nói thêm gì nữa, cúi đầu bưng bát, cầm lấy chiếc đũa đối với mỹ vị trên bàn trái chọn phải gắp đem thức ăn nhét đầy miệng, một bên còn liên thanh thúc giục Long Vũ mau ăn.

Chu Tri phủ mừng rỡ, đưa tay lau lau mồ hôi trên trán: hành động này của Đường Mặc Phi cho thấy đối phương đáp ứng giúp điều tra việc này, trong lòng gã rốt cuộc thả lỏng.

Long Vũ cũng không quá đói bụng, nhẹ nhàng gấp vài miếng, sau đó không ăn nữa.

“Ăn no mới có thể làm việc linh hoạt được.” Đường Mặc Phi sau một hồi như ‘lang thôn hổ yết’, vỗ vỗ bụng nhìn Chu Tri phủ nói: “Ngươi đem những tư liệu của người mất tích tới đây, càng kỹ càng tốt, chúng ta sau khi xem xong sẽ trả lại ngươi.”

“Không cho phép phái người đi theo chúng ta.” Long Vũ lạnh lùng phân phó, “Xử lý chuyện này như thế nào tuỳ chúng ta, các sai dịch trong phủ ngươi không được phép nhúng tay vào.”

“Dạ, dạ.” Chu Tri phủ gọi người chuẩn bị hồ sơ, gã cung kính đưa cho hai người Đường – Long  đến trạm dịch, rồi rời đi.

“Thật không hiểu vị Chu đại nhân kia trong đầu nghĩ gì, làm rùng ben như vậy, nếu ta là kẻ gian cũng sẽ không ngu xuẩn chạy tới bên ngươi để bị bắt.” Đường Mặc Phi đuổi đi Tri phủ đại nhân đang cảm động đến rơi nước mắt, nhịn không được phàn nàn.

“Ta thấy ngươi rất hưởng thụ cảm giác được người khác nịnh nọt nha.” Long Vũ đâm thọc nói.

“Hắc hắc, tư vị được người khác tôn trọng cùng kính yêu đích xác rất tốt.” Đường Mặc Phi thành thật thừa nhận, “Chu lão huynh này ngoài cái dáng dấp mập mạp kia ra, rốt cuộc cũng có con mắt nhìn người, biết đến cầu hai chúng ta xử lý án tử mà không ai phá nổi này. Nghĩ đến như vậy, về trường hợp này cũng không tính là cái gì.”

“Ít nói nhảm, nói chuyện đàng hoàng đi. Ngươi nhìn xem tư liệu của những người mất tích này, tất cả chỉ có một điểm chung.”

“Bọn họ đều là mỹ nhân có chút danh tiếng, trên tư liệu đều có ghi lại.” Đường Mặc Phi phẩy phẩy tài liệu trong tay nói: “Những tiểu hài tử cùng hài nhi mất tích kia cũng có chút kỳ quái.”

“Có vài hài tử là con nhà giàu, hung thủ bắt cóc đòi tiền chuộc sau được bình an đưa về nhà, bất quá bọn chúng khi bị bắt đều trong tình trạng hôn mê, không biết ai đã bắt mình.” Long Vũ lắc đầu.

“Nhưng có vài con cháu nhà giàu có khác lại không có tin tức. Ta tra qua có vài hộ không hề nhận được tin tức của đạo tặc liên lạc, bọn họ tài phú so với những hộ nhà giàu đưa tiền chuộc kia còn muốn giàu có hơn.” Đường Mặc Phi kỳ quái, “Nếu phạm án vì cầu tài, bọn họ vì cái gì không chọn nhà giàu có quyền quý để yêu cầu càng nhiều vàng bạc châu báu?”

“Về phần hài tử con nhà nghèo mất tích, cũng chưa có một đứa nào quay về, Bất quá ta chú ý tới một điểm, tựa hồi bọn hài tử này đều rất thông minh.” Long Vũ trầm ngâm.

“Theo những cha mẹ của hài nhi mới sinh mất tích nói – con của bọn họ sinh ra thực khoẻ mạnh.” Đường Mặc Phi vừa nhắc cho Long Vũ điểm này chợt bừng tỉnh, nắm lấy hồ sơ lật xem, “Theo dấu vết này, những tiểu hài tử nhà giàu không nhận được tin tức đạo tặc kia cũng thường được người ta tán dương thân thể khoẻ mạnh hoặc là thông minh đáng yêu, còn những đứa trẻ bị bắt đưa tiền chuộc thì không xuất sắc như vậy.”

“Ý của ngươi là kẻ xấu bắt đi tiểu hài tử đều là nhìn trúng căn cốt của bọn nó? Cho nên bất luận giàu nghèo, chỉ cần là hài tử có thiên tư tốt hơn liền bị những kẻ kia bắt?” Long Vũ cau mày nói: “Chẳng lẽ hài tử của Chu Tri phủ cũng rất tốt sao?”

“Lúc nãy đi ra, ta đã tranh thủ thời gian hỏi qua vú em của Chu phủ, nàng nói tiểu công tử cùng vị phụ thân mập mạp của nó như một khuôn mẫu đúc ra.” Đường Mặc Phi cười nói: “Ta nghĩ đối phương bắt nó là muốn uy hiếp quan phủ, không cho phép bọn họ tiếp tục điều tra.”

“Ta nhìn thấy bọn chúng cũng là người vì cầu tài.” Long Vũ nhìn xem số lượng tiền chuộc, số tiền cần phải chuộc rất cao.

“Tất nhiên, nếu không thì bọn chúng cần gì bắt những hài tử tầm thường là con nhà phú hộ.” Đường Mặc Phi thở dài: “Còn những chúng mỹ nhân mất tích kia nữa, những kẻ xấu xa kia đến tột cùng là muốn làm gì?”

“Ta làm sao biết?” Long Vũ nói: “Không phải đây là cái chúng ta cần phải điều tra sao?”

Đường Mặc Phi thấy Long Vũ nói đến lời này thì nhướng nhẹ lông mi lên, thần sắc thật là tự tin cao hứng, y không khỏi cười cười: Một khi Long Vũ chuyên tâm làm một chuyện gì đó, nhiệt tình của hắn so với y không phải là ít, chỉ là người này không có phát giác mà thôi.

“Ngươi cười cái gì? Lại nghĩ tới mưu ma chước quỷ gì sao?” Long Vũ bị ánh mắt sáng quắc của Đường Mặc Phi nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hắn buông hồ sơ, ngẩng đầu hỏi nam nhân không chuyên tâm trước mắt.

“Người đừng nghĩ xấu về ta như thế được không, ta là một thanh niên tốt, tâm địa phi thường thiện lương a.” Đường Mặc Phi nói đến đây, hai mắt đột nhiên sáng ngời, y lẻn đến bên người Long Vũ, nhìn trái rồi nhìn phải, “Nói về chủ ý, bản thân ta có một chủ ý. Nói không chừng có thể dựa vào phương pháp này tìm được phạm nhân, nhưng ta cần động một chút tay chân trên mặt của ngươi.”

“Ngươi muốn làm cái gì?” Long Vũ ngạc nhiên.

“Ngươi ngẫm lại đi, phạm nhân bắt đi đều là những người nào? Chúng ta không có khả năng đem hài nhi làm mồi nhử, nhưng ngược lại lại có một mỹ nhân.” Đường Mặc Phi chỉ vào Long Vũ cười nói: “Hơn nữa người đó còn là đại mỹ nhân, người khác vừa nhìn thấy đã phi thường động tâm.”

“Ngươi muốn ta dẫn kẻ bắt cóc đi ra?” Long Vũ trừng mắt nhìn Đường Mặc Phi.

Người nam nhân này chính là đang tán dương dung mạo của hắn, mặc dù trong ngôn ngữ tràn đầy hương vị trêu chọc, hắn thường không thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của người bên ngoài, nhưng chợt nghe Đường Mặc Phi nói như vậy, trong lòng Long Vũ vẫn là có chút vui vẻ thoải mái, bất quá biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi.

“Tin chắc rằng khắp thiên hạ có rất nhiều người biết đến danh Long nhị công tử, ta phải đem mặt của ngươi thoáng thay đổi. Nói sao, vị Chu đại nhân kia huy động một đám người mời chúng ta vào phủ, chúng ta cũng phải rời đi trong náo nhiệt chúc mừng chứ.”

Đường Mặc Phi nói đến đây, đưa tay nâng cầm Long Vũ lên, “Đôi mắt màu tím xinh đẹp này của ngươi tương đối phiền toái a. Ai, có đôi khi xinh đẹp quá mức hiếm thấy cũng gây nên rắc rối, cũng không dễ dàng che dấu khuyết điểm.”

Long Vũ im lặng, hắn biết rõ y thuật cùng thuật dịch dung của mẫu thân Đường Mặc Phi có thể là tuyệt nhất trong võ lâm, nên người nam nhân trước mắt hắn được chân truyền kỹ thuật đó cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng là con mắt của một người là khó thay đổi nhất, cho dù Đường Mặc Phi đem hai mắt của hắn biến thành đục ngầu, thì đồng tử màu tím cũng không dễ dàng bị che dấu hoàn toàn.

“Ta đành phải để cho tiểu Vũ mao ‘thiên sinh lệ chất’ chịu uỷ khuất một chút, nhắm mắt giả làm người mù vài ngày.” Đường Mặc Phi nói đến đây, thì nhìn Long Vũ đang trừng lớn hai mắt, sau đó ôm lấy thắt lưng của hắn, nghiêng đầu đưa miệng xác tới vành tai của Long Vũ, làm càn cắn nhè nhẹ lên vành tai chắc nịch của đối phương.

“Ba.” Một cái tát mạnh mẽ vang dội vung lên trên mặt Đường Mặc Phi, Long Vũ nhìn trừng trừng nam nhân xấu xa bưng lấy mặt hô to gọi nhỏ, ra vẻ uỷ khuất cọ cọ trên người hắn, trong lòng nghĩ phải phá vụ án này như thế nào, đồng thời khoé môi hơi hơi nhếch khẽ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.