Oan gia

Chương 9-2



Đường Mặc Phi nghe Long Vũ điều động các hộ vệ này đi tới biệt uyển của Long gia, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Y biết rõ Long Vũ gần đây không quan tâm đến sự vụ trong Long gia trang, nhịn không được nhảy ra cười meo meo, hỏi: “Oh, tiểu Vũ mao, ngươi thật sự chịu khó xử lý gia sự nha, tại sao lại muốn điều các vị đại ca này đi đến xa như vậy?”

Câu này còn chưa nói hết, Long Vũ đột nhiên quay đầu lại, trước hết nhắm hướng y vung tiên. Đường Mặc Phi kinh ngạc lách mình hiểm hiểm né qua, y biết Long Vũ chỉ khi ở thời điểm rất lo lắng hoặc rất khẩn trương thì sẽ không khống chế được tâm tình, muốn ra tay để che dấu tâm tình. Lần này tình nhân thế nhưng sợ hãi y gặp bốn hộ vệ này, chẳng lẽ có cái gì đó cổ quái?

Nghĩ đến đây, Đường Mặc Phi giương mắt nhìn kỹ bộ dáng của bốn hộ vệ, cảm thấy nhìn rất quen mắt.

“Ngươi đuổi theo tới đây làm gì?” Long Vũ vội vàng hỏi, trong tiếng nói lại có chút ít run rẩy không dễ dàng phát giác.

“Hắn không phải nên chết rồi sao?” Đường Mặc Phi bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tên hộ vệ vừa trả lời Long Vũ đích xác là đã bị Vô Cực giáo đồ cắt yết hầu đánh gục vào ngày ấy. Sau đó y nhìn qua ba tên còn lại cũng cảm thấy nhìn quen mặt, hẳn là đồng dạng cũng là người bị phục kích giết chết ở lần đó.

Vì cái gì bọn họ vẫn khoẻ mạnh đứng ở đây? Nếu chỉ có một người, có thể giải thích là may mắn chạy thoát, giữ được mạng, nhưng mà bốn người đều sống khoẻ mạnh trên thế gian, Đường Mặc Phi ẩn ẩn minh bạch gì đó, lại không thể tin được suy đoán của mình.

“Đây là chuyện gì?” Xoay người thúc giục hỏi Long Vũ, ngữ khí của Đường Mặc Phi dồn dập, nhưng vẫn có thể khắc chế kinh nghi cùng lửa giận tràn ngập trong lòng.

Long Vũ cắn răng không nói, Đường Mặc Phi quay đầu lại nhìn về phía bốn người kia, trong cổ bọn chúng không có vết thương, càng khẳng định những người gặp phải tập kích trước kia đều là biểu hiện giả dối, vốn tâm tư của y so với người thường xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến tất cả chuyện này có thể là do Long Vũ an bài, chỉ cảm thấy phát cáu lên.

“Chẳng lẽ ngươi không có lời nào nói với ta sao?” Đường Mặc Phi nghiêm nghị hỏi, trong lòng vẫn đang ôm một tia hy vọng, chỉ cần Long Vũ chịu thành thành thật thật đem sự tình nói ra từ đầu đến đuôi, y cũng sẽ không để ý. Long Vũ biết một câu mà y muốn, khả câu ấy cho dù hắn có chết cũng sẽ không đối với y thừa nhận.

“Có một số việc, ngươi hiểu là tốt rồi, vì cái gì nhất định phải nói ra?” Long Vũ thu lại vẻ bối rối trên mặt, hắn kiêu ngạo mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mặc Phi.

“Nếu như ta nhất định muốn ngươi nói ra?” Đường Mặc Phi thấy Long Vũ đến giờ phút này vẫn còn muốn cùng y ngoan cố chống lại, không chút nào mềm yếu, cơn tức trong lòng lập tức bốc lên cao.

“Ngươi đã nhìn thấy, ta còn có gì để nói?” Long Vũ trừng lớn mắt, trầm giọng đáp.

“Được! Như thế xem ra, này hết thảy là do ngươi an bài? Đầu tiên là phái người giả làm người Vô Cực giáo phục kích chúng ta, rồi sau đó ngươi bị thương té xỉu, để cho ta ngu xuẩn không có rời đi mà ở lại bảo hộ ngươi?” Đường Mặc Phi cực kỳ phẫn nộ, “Hiện tại ngẫm lại, nhất định là khi đó đại ca ngươi đã tiêu diệt Vô Cực giáo, cho nên trong tay huynh ấy có huyễn hương, những người phục kích kia cũng là do huynh ấy an bài, kỳ thật không có ai thật sự bị giết, đúng hay không?”

“Không sai, một ngày trước khi ta tìm được ngươi, đại ca đã diệt Vô Cực giáo, ta cầu huynh ấy tạm thời không nên tuyên bố ra ngoài.” Mắt thấy Đường Mặc Phi đoán ra được tám, chín phần mười, mà ngữ khí cùng thái độ cũng không tốt, Long Vũ không khỏi động khí, sảng khoái thừa nhận, “Cũng là ta khẩn cầu đại ca giúp ta làm chuyện này, ban đầu những Vô Cực giáo đồ che mặt kia là đại nội thị vệ giả trang, người đầu lĩnh là đại ca của ta. Sau chúng ta ở trong trà quán nghe được lời đồn, là đại ca mới thả tin tức ra.”

“Khó trách lúc ấy bọn họ đuổi theo chúng ta rồi lại bởi vì tiếng còi cầu viện mà rút đi, phỏng chừng cũng là đại ca ngươi cố ý phóng chúng ta đi. Sau đó ta còn nghĩ lầm rằng – vừa vặn là đại ca ngươi áp chế Vô Cực giáo, khiến cho bọn chúng bức ra cứu giúp, để cho chúng ta nhặt lại được một mạng.”

Đường Mặc Phi cảm thấy quá buồn cười, y bởi vì chung qua hoạn nạn, lại đối với Long Vũ hoàn toàn đổi mới, còn động tâm sinh tình. Hiện giờ xem ra, y thật sự là quá dại dột!

“Người ngươi đánh bị thương là đại ca của ta …..”

“Cho nên khi đó ngươi hỏi thăm thương thế của ta, nhưng thật ra là nghĩ muốn do thám xem đại ca ngươi bị thương có nặng không.” Âm thanh Đường Mặc Phi sáp ách tiếp lời. Lúc này tra ra manh mối, tức giận trong lòng của y bất tri bất giác tan thành mây khói, chỉ còn lại là cảm giác phi thường đau khổ.

Biết được cảm nhận vui vẻ cùng hạnh phúc gần đây đều là do một tay Long Vũ giả dối tạo thành, ngực Đường Mặc Phi đau đớn không ngừng, một cổ thất bại cùng khó chịu trước nay chưa từng có tự nhiên nảy lên trong lòng.

Nghĩ xem Đường Mặc Phi y thông minh tuyệt đỉnh, cho tới bây giờ chỉ có y trêu cợt người khác mà không có ai tính kế gài bẫy được y, nhất là ở chung cùng Long Vũ từ xưa đến nay càng chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong. Không ngờ tới lúc này đây không chỉ có bị lừa gạt ở lại, mà ngay cả tâm cũng bị đối phương lừa đi.

Ngẫm nghĩ lại, cho dù y an ủi chính mình rằng – người không nói dối mà phải nói dối để giữ người ở lại thì cũng không dễ dàng, nhưng bị lừa dù sao cũng là sự thật, y cảm thấy phi thường không còn mặt mũi.

Bất quá, Đường Mặc Phi không tin những tình cảm chân thật trong những ngày này của Long Vũ tất cả đều là làm bộ, mặc dù trong lòng có một trăm hai mươi cái không hài lòng, nhưng y vẫn hy vọng Long Vũ thành thành thật thật đối với y thừa nhận một việc, ít nhất hẳn là nói cho y biết lý do chân thực để hắn làm việc lừa dối này.

“Ngươi vì cái gì làm như vậy?” Thanh âm Đường Mặc Phi sáp ách hỏi.

Trả lời nam nhân chính là một mảnh trầm mặc.

“Chẳng lẽ ngươi thích đem ta ra lừa dối xoay vòng vòng? Hay là muốn đem ta lừa trở lại Long gia trang, sau đó ở trước mặt mọi người cùng ta chặt đứt quan hệ, vớt lại mặt mũi?”

Đường Mặc Phi không phải là người táo bạo dễ giận, nhưng đối mặt với Long Vũ không thể hướng y chịu thua này, trong lòng y có một ngọn lửa không hiểu càng đốt càng mạnh.

“Ngươi thực nghĩ như vậy?” Long Vũ rốt cuộc mở miệng lần nữa.

Câu hỏi này lại làm cho Đường Mặc Phi càng thêm không thoải mái. Trong lòng của y chất đầy không cam lòng cùng thương cảm, không thể hồi tưởng tình ý êm đềm trong mấy ngày ở chung này, bởi vì làm như vậy sẽ làm cho y nghĩ đến sự thật Long Vũ giấu đằng sau nét mặt tươi cười ngọt ngào kia. Không biết khi đối phương ở cùng y một chỗ thì là đắc ý, hay cười nhạo y ngu dốt?

“Nếu ngươi nghĩ muốn trả thù ngày thành thân ấy ta đào tẩu, vậy mấy ngày nay ta bị ngươi trêu chọc cũng đủ để đền bù tổn thất.” Nhàn nhạt ném ra những lời này, Đường Mặc Phi nhìn thấy Long Vũ đã khôi phục lại cao cao tại thượng trước kia, người khinh thường giải thích trước bất kỳ ai, y rốt cuộc nản lòng thoái chí, ý định xoay người rời đi.

Đột nhiên quần áo xiết chặt, là Long Vũ nhẹ nhàng tiến đến, bắt được một góc ống tay áo của y.

“Ngươi muốn như thế nào?” Đường Mặc Phi nhìn thấy Long Vũ muốn nói lại thôi, coi như tâm thần đại loạn, trên mặt thuỷ chung cố gắng bảo trì thần sắc cứng nhắc, trong lòng lần nữa khơi dậy hy vọng

“Bây giờ nếu ngươi bỏ đi, từ nay về sau đừng nghĩ đến gặp lại ta.” Nào biết Long Vũ do dự sau nửa ngày, buông tay ra, lùi về sau, trong miệng lạnh lùng phun ra một câu kiên quyết như vậy.

Tức giận trong lòng Đường Mặc Phi vừa bình ổn lập tức lại bị kích khởi, y giận dữ xoay người, nhìn thấy ở chỗ sâu trong rừng cây có hơn mười người chậm rãi hướng bọn họ vây tới, thấy trang phục của những người này tựa hồ là Vô Cực giáo đồ.

“Long nhị công tử, hộ vệ của ngươi vừa mới cùng ngươi hội hợp, những người này liền tìm đến. Trò hề như vậy, chơi đùa lần đầu là đủ rồi, ngươi còn muốn thêm một lần nữa sao? Ngươi cho ta thực sự ngu xuẩn như vậy?”

Đường Mặc Phi đối với câu nói không hề áy náy cùng giải thích vừa rồi của Long Vũ, ngược lại càng lộ vẻ cường ngạnh cùng ngang ngược, cảm thấy oán giận, y giận dữ phất tay áo rời đi.

Long Vũ kinh ngạc nhìn người nam nhân không quay đầu lại, thi triển tuyệt thế khinh công dần dần đi xa, hắn kiệt lực khống chế tâm tình nhưng trong mắt rốt cuộc cũng nảy lên một cổ bi thương nồng đậm. Nhưng khi hắn xoay người đối mặt với đám người từ trong rừng cây đi ra thì thần sắc đã nhanh chóng khôi phục kiêu căng.

Đường Mặc Phi dưới chân điểm nhẹ, một lát chạy đến trấn này, trong lòng của y buồn bực, nghĩ đến những ngày ở chung cùng Long Vũ, càng cảm thấy tư vị không đúng.

Nắm chính xác tình cảm Long Vũ đối với y cũng không phải là hư giả, nhưng nghĩ đến y bị đối phương tính toán gài bẫy thì không cam lòng, vì bảo vệ Long Vũ bị thương, hai người phải ở trong sơn động vượt qua một đêm, cho nên mới làm cho lòng của y lộn xộn rồi động tình, trong đầu liền một mảnh hỗn loạn, cũng không biết lúc này là nên sinh khí hay là đau khổ.

Kỳ thật nói đến nguyên nhân lớn nhất rời đi Long Vũ vẫn là vì câu nói uy hiếp cuối cùng kia của đối phương làm cho y tức giận đến hôn mê đầu. Đường Mặc Phi không phải không thừa nhận, lực ảnh hưởng của Long Vũ đối với y tựa hồ càng ngày càng nặng.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến đêm đó ở khách điếm, Long Vũ ở trên giường vặn vẹo thắt lưng cùng những biểu tình động tình đáng yêu, hoan ái xong hắn rút sâu vào trong lòng y, ngực Đường Mặc Phi cảm thấy đau xót, thần sắc tức giận trên mặt không khỏi trì hoãn.

Vì cái gì Long Vũ phải phí sức lớn như vậy để đi lừa gạt y? Chẳng lẽ thật sự là vì muốn trả thù hoặc đùa giỡn?

Có đánh chết Đường Mặc Phi y cũng sẽ không tin là hắn vì trả thù hay đùa giỡn, những lời nói khi nãy y đối với Long Vũ nói là khí nói. Mặc kệ Long Vũ xui khiến Long Ngâm đùa giỡn y vì mục đích gì, Đường Mặc Phi vẫn tin tưởng ở khi y bị thương, đối phương chiếu cố y là xuất phát từ chân tâm, hơn nữa tình cảm thân thiết của những ngày ở chung cũng không phải giả bộ.

Nếu không phải như vậy, thì Long Vũ cũng quá đạo đức giả đi!

Không, Long Vũ không phải là người như vậy! Nghĩ về Long Vũ, Đường Mặc Phi không ngừng an ủi mình, y chưa từng bất kham như vậy. Hiện giờ trong lòng y có hàng ngìn hàng vạn suy nghĩ, lúc thì tính toán nên quay về nhà, dứt khoát không cùng Long Vũ lui tới nữa; lúc thì lại muốn quay lại chỗ cũ, hướng Long Vũ hỏi rõ ràng.

Dưới mâu thuẫn như thế, trong lòng Đường Mặc Phi hỗn loạn cùng tê dại một mảnh, nện bước lại càng lúc càng nhanh. Y bay thẳng về phía trước, bất giác đi được nửa ngày mới phát hiện trong lúc thất thần lại chạy vội tới thành lân cận.

Thở dài một hơi, Đường Mặc Phi dừng bước, phát giác chân có chút như nhũn ra, y tựa ở trên một cây đại thụ nghỉ ngơi, cúi đầu nhìn thấy vết sẹo ở trên tay phải, hồi tưởng trước đó vài ngày khi Long Vũ giúp y đổi dược thì mặt mũi hắn tràn đầy đau lòng, che dấu thế nào cũng không thể che hết; còn có đêm hoan ái ở khách điếm kia, y áp trên người Long Vũ, dễ dàng nghe ra tiếng tim đập lẫn nhau ….

Nhớ lại những chi tiết này làm cho lòng Đường Mặc Phi không hiểu mềm mại, người sau khi ầm ĩ qua đi còn làm cho y bị chịu tội mà y vẫn nhớ kỹ chỗ tốt của đối phương, chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình Long Vũ mới có thể để cho y nhượng bộ như thế.

Chẳng lẽ từ này về sau khi hết tức giận cũng không còn được gặp lại Long Vũ nữa sao? Đường Mặc Phi nghĩ tới đây, ngực lại đau xót. Y không muốn như vậy, nhưng sĩ diện ……

A…không đúng! Giống Long Vũ là người hiếm khi nói dối lại sĩ diện như vậy, phương pháp đã dùng qua một lần như vậy, sao lại có thể sơ suất dùng đến lần thứ hai? Lúc trước vì tức giận nên đầu óc không minh mẫn, không có lưu ý điểm này, hiện giờ khi Đường Mặc Phi đã lấy lại tinh thần, liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước mắt đột nhiên hiện lên cặp mắt Long Vũ căn bản không có chú ý bốn phía, đôi mắt tím chỉ lo một mực theo dõi y, nghĩ đến ánh mắt xem nhẹ mọi thứ của hắn, trong lòng Đường Mặc Phi dâng lên một cổ bất an cùng khủng hoảng trước nay chưa từng có. Y không biết mình đang sợ cái gì, chỉ biết y phải nhanh chóng chạy trở lại.

Đường Mặc Phi vội vàng quay đầu trở lại, nhưng vì trước đó đã tiêu hao quá nhiều chân khí, hiện giờ hai chân nhức mỏi đi không nhanh được. Vừa vặn đúng lúc, ở đằng xa xa chạy tới một con ngựa, y không nói hai lời, thi triển kinh công lập tức đem người kỵ mã kéo xuống đất, thuận tay đem toàn bộ ngân phiếu trong ngực ném cho người nọ, thấp giọng nói câu “xin lỗi”, rồi vội vàng cưỡi ngựa nhắm hướng quay về phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.