Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 1: Người đàn bà chanh chua



“Mẫu thân…”

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng khắp từ đường Thẩm gia, làm cho những chú chim đang đậu trên cành cây cũng phải giật mình hoảng sợ.

Đám hạ nhân ngoài cửa rối rít nhìn vào liền nhìn thấy nhị tiểu thư Thẩm Gia đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề khóc lóc lăn lộn trên mặt đất.

Thẩm Như Hải ngồi trên chiếc ghế gỗ thái sư màu vàng nhẫn nhịn đã lâu, thấy một màn như vậy liền không thể chịu nổi, cuối cùng không nhịn được nữa liền đem tách trà đặt trên bàn dùng sức ném xuống đất, tách trà ngay lập tức vỡ tan tành.

“Đủ rồi!”

Thẩm Gia sợ đến mức nghẹn nghào, nấc lên một cái.

Thẩm Như Hải đứng lên, ông mặc y phục văn sĩ ở nhà, quàng khăn quàng cổ Đông Pha, tức giận mắng: “Thẩm Gia, ngươi xem lại mình đi, ở trước mặt mọi người khóc lóc om xòm, bộ dạng của ngươi có chút nào giống với tiểu thư khuê các không hả?”

Trước đây ông có xuất thân từ thường dân nhưng bây giờ lại làm đến chức quan thừa tướng, hơn 20 năm chìm nổi trong quan trường, ông đã tích luỹ được một thân uy quyền, bình thường không thể hiện ra ngoài nhưng một khi ông nổi giận, giọng nói lại như hổ gầm, có uy lực như sấm.

Đám hạ nhân không dám tiếp tục xem náo nhiệt, lần lượt cúi đầu xuống.

Thẩm Gia ngơ ngác ngồi trên mặt đất, Thẩm Như đứng một bên nhanh chóng tiến lên, lén lúc nắm lấy ống tay áo của nàng.

“Tiểu muội, mau đứng lên đi, đừng chọc giận phụ thân nữa.”

Thẩm Gia lần nữa đẩy nàng ra, nói: “Tránh ra, ai là tiểu muội của ngươi.”

Sức lực nàng dùng không quá lớn nhưng Thẩm Như lại gầy gò như cây liễu cho nên liền bị nàng đẩy ngã xuống đất.

“Tiểu thư!”

Thị nữ vội vàng chạy lại đỡ.

Thẩm Như dùng sức đứng dậy, nhỏ giọng nói nàng không sao, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, có thể thấy bình thường nàng thường xuyên bị Thẩm Gia ức hϊếp.

Nghĩ đến bình thường Trưởng nữ vừa hiểu chuyện lẫn hiếu thuận, lại nghĩ đến tính tình ngang ngược của Thẩm Gia, Thẩm Như Hải nhất thời tức giận, chỉ vào Thẩm Gia mắng:

“Khốn nạn, A Như là trưởng tỷ của ngươi, ngươi năm lần bảy lượt bất kính với nó, A Như rộng lượng không so đo với ngươi, ngược lại ngươi được một tấc lại lấn thêm một tấc. Hôm nay chỉ vì một bộ y phục nhỏ nhoi mà ngươi lại gây náo loạn lớn để người ngoài chê cười.”

Thẩm Gia lớn tiếng nói: “Đó là y phục của ta, tấm vải được dệt từ sợi chỉ vàng là do cữu cữu cho ta, không phải cho nàng ta.”

Cái gọi là ‘vải chỉ vàng’, là một tấm vải tơ lụa của một phú thương Tạ gia ở Kim Lăng làm ra, nhẹ như cánh ve, dưới ánh sáng mặt trời sẽ phát ra ánh sáng màu vàng kim. Tuy nhiên quá trình để làm ra nó lại vô cùng phức tạp, nó được các tú nương giỏi nhất ở Giang Nam làm ra, một năm chỉ nhận làm từ hai ba chiếc mà thôi.

Tạ gia chính là nhà ngoại của Thẩm Gia, mẫu thân của Thẩm Gia qua đời từ khi còn trẻ, cữu cữu chỉ có một đứa cháu gái là nàng cho nên yêu thương nàng vô cùng, mỗi năm khi làm ra ‘Vải chỉ vàng’ đều dùng thuyền vận chuyển từ Kim Lăng đến kinh thành cho một mình Thẩm Gia sử dụng.



Lần trước Thẩm Như Hải thấy y phục của Thẩm Như quá đơn giản, liền tự quyết định lấy từ nhà kho mấy thước ‘vải chỉ vàng’ cho nàng ta may y phục.

Đúng lúc hôm đó phu nhân phủ Trung Cần tổ chức yến tiệc thưởng xuân vô cùng long trọng, tất cả các vị tiểu thư trong kinh thành đều được mời đến tham dự, Thẩm Như mặc y phục lộng lẫy được may từ ‘Vải chỉ vàng’ đến tham dự bị Thẩm Gia nhìn thấy, nàng tức giận vô cùng liền mắng to một tiếng ‘tên trộm vô liêm sỉ’, nàng lao tới xé cổ áo của Thẩm Như, muốn cởi y phục của Thẩm Như trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người ở đây điều biết, từ xưa đến nay Thẩm Gia không thích thứ tỷ, hơn nữa nàng lại lớn lên ở vùng nông thôn Giang Nam, ba năm trước mới được Thẩm gia đón trở lại kinh thành, lời nói cử chỉ điều cho thấy là người thiếu giáo dưỡng, vì vậy cho nên trong các bữa yến hội nàng đều trở thành trò cười của tất cả mọi người, bị người ta đặt cho biệt danh là “Mỹ nhân ngu ngốc”.

Mọi người đều không muốn kết giao với nàng nhưng điều mọi người không ngờ đến là nàng lại làm ra hành vi lột y phục của người khác trước mặt mọi người.

Tất cả các cô nương đều tiến lên ngăn cản, khuyên ngăn nhưng vì được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của tiểu thư đài các cho nên bọn họ không có bao nhiêu là sức lực, vì vậy liền bị Thẩm Gia vung nắm tay đánh trả.

Đột nhiên, từ trong hoa viên cách đó không xa truyền tiếng khóc nỉ non, thu hút sự chú ý của nhóm công tử đang dùng bữa gần đó.

Mấy tên nhãi nằm trên tường, xem trò một cách đầy thích thú, đến đoạn cao trào liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có đứa bày trò bỡn cợt làm một bài thơ tục tĩu, gọi là ‘Thưởng xuân yến’ tên xứng với thực, làm người ta mở rộng tầm mắt, chẳng qua ‘Xuân’ này không giống ‘Xuân’ kia, mà là ‘Cảnh xuân’ của đại tiểu thư Thẩm gia.

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, rồi truyền đến tai Thẩm Như Hải, làm hắn vô cùng tức giận, cho nên mới có việc vấn tội ở từ đường lúc này.

Thẩm Như Hải biết từ nhỏ Thẩm Gia không nhận được sự giáo dưỡng từ mẫu thân nàng, lại được nuôi thả một cách tự do ở nhà ngoại, bị nuông chiều đến sinh hư khiến cho nàng trở nên ngang bướng như bây giờ, thích mềm không thích cứng, càng mắng nàng, nàng càng phản kháng, chỉ có thể kìm nén sự tức giận trong lòng, cố gắng giảng đạo lý với nàng.

“Y phục, giày mũ của ngươi nhiều đến mức không có nơi để chứa, vải chỉ vàng bị chất đống trong nhà kho bị mối ăn, chia cho A Như một tấm thì có làm sao hả?”

Thẩm Gia quay đầu sang một bên, tỏ thái độ không phục.

Thẩm Như Hải tiếp tục khuyên bảo: “Cho dù trong lòng của ngươi không vui, cũng không nên ở trước mặt tất cả mọi người ra tay đánh A Như như vậy được, danh tiếng đối với một nữ tử là vô cùng quan trọng, A Như lại sắp đến tuổi xuất giá nhưng ngươi lại làm ra hành động như vậy ở trước mặt mọi người, sau này trưởng tỷ của ngươi làm sao có chỗ đứng trong gia đình nhà chồng chứ?”

Lời nói của ông đều xuất phát từ tận đáy lòng, mỗi câu mỗi chữ đều hết sức kiên nhẫn.

Không ngờ Thẩm Gia lại không hề có chút cảm kích nào, ngược lại ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Đồ của ta, cho dù có bị sâu mọt phá hư ta cũng không muốn chia cho nàng ta dù là một chút.”

“Ngươi…quả thực là hết thuốc chữa mà! Đều tại cữu cữu ngươi nuông chiều mà ra”

Thẩm Như Hải tức giận nhìn xung quanh: “Ngươi đâu, lấy gia pháp tới đây. Hôm nay ta sẽ đánh c.h.ế.t cái đứa nghiệp chướng là ngươi trước mặt tổ tông.”

Hạ nhân cầm một cây gậy bằng gỗ lớn bằng miệng chén trà lên.

Thẩm Như Hải cầm gậy muốn đánh nhưng lại bị Thẩm Như nhào lên ngăn lại, nàng quỳ trên mặt đất cầu xin thay Thẩm Gia: “Phụ thân, tiểu muội không hiểu chuyện, người đừng nên so đo với muội ấy...”

Thị nữ Tân Di cũng trở nên sợ hãi, một gậy này đánh xuống, chẳng phải sẽ đánh c.h.ế.t người hay sao?

Nàng vội bảo vệ Thẩm Gia trong lòng sau đó nhìn Thẩm Như Hải cầu xin: “Lão gia, cầu xin ngài hãy nể mặt phu nhân quá cố, tha cho tiểu thư lần này…”

Mọi người đều khóc lóc cầu xin sự thương xót, chỉ có Thẩm Gia là không hề sợ hãi, nàng kiêu ngạo nói: “Để cho ông ta đánh đi, nếu ông ta không đánh c.h.ế.t ta, ta sẽ trở về Kim Lăng tìm cữu cữu để cữu cữu báo thù cho ta, nếu ông ta đánh c.h.ế.t ta, ta và mẫu thân sẽ hoá thành oan hồn lệ quỷ, trở về lấy mạng ông ta”

“Ngươi…… Ngươi……”



Thẩm Như Hải nghe thấy nàng nhắc đến người mẫu thân đã qua đời, trong lúc nhất thời vừa hận lại vừa tức, ném cây gậy đang cầm trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài: “Oan nghiệt! Ngươi trở thành như bây giờ, đều là do ta mà ra. Thôi vậy, nếu người đã nhắc đến mẫu thân ngươi vậy hãy quỳ gối trước linh vị của mẫu thân ngươi mà xám hối lại lỗi lầm của mình, những người khác ra ngoài, không được tới thăm, càng không được đưa thức ăn tới.”

Thẩm Như Hải vừa nói xong, mọi người liền nhanh chóng rời đi, vốn dĩ Thẩm Như đang định nói gì đó nhưng lại do dự liếc mắt nhìn Thẩm Gia, sau đó vẫn quyết định rời đi.

Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Gia ngay lập tức đứng dậy từ trên mặt đất đi về phía cửa nhưng lại bị hai tên gia đinh khoẻ mạnh ngăn lại.

“Nhị tiểu thư, lão gia nói, tiểu thư phải quỳ gối trước từ đường chờ lão gia nguôi giận mới rời đi được.”

“……”

Thẩm Gia hầm hừ xoay người về lại từ đường, tìm một chiếc ghế bành rồi khoanh tay ngồi xuống.

Nguôi giận?

Ai mà biết đến bao giờ ông ta mới nguôi giận chứ?

Mặt trời dần chuyển động về phía tây, bên ngoài từ đường Thẩm gia trồng một hàng cây, vô cùng tĩnh mịt, gió thổi làm cho lá cây xào xạc.

Thẩm Gia ngồi trên ghế, buồn ngủ, ngủ gật vài lần, bụng đói, nàng chỉ có thể dùng trà để lấp cái bụng đói, mặc dù trên bàn thờ có điểm tâm nhưng không biết đã để qua bao lâu, từ trước đến nay nàng lại khá kén ăn, không ăn được những thứ đó.

Dần dần màn đêm buông xuống.

Thẩm Gia dựa lưng vào ghế ngủ gật, hạ nhân tiến vào thắp nến đánh thức nàng.

Vốn nàng muốn hỏi có phải nàng có thể rời khỏi đây rồi hay không nhưng hạ nhân lại vội vàng bước đi, căn bản không dám nhìn nàng, hiển nhiên là đã nhận được mệnh lệnh của Thẩm Như Hải là không được nói chuyện với nàng rồi.

Thẩm Gia bĩu môi, đứng dậy thắp một nén nhang, lạy ba cái rồi cắm vào lư hương.

Trên bàn thờ có rất nhiều bài vị, trong đó có bài vị của mẫu thân Tạ Nhu của nàng.

Thẩm Gia cầm lấy bài vị của mẫu thân, lấy ông tay áo lau đi lau lại, cho đến khi bài vị trở nên sáng bóng không còn một hạt bụi nàng mới ôm lấy bài vị, ngồi xuống dựa vào chân bàn thờ, chớp chớp mắt, một giọt nước mắt theo gương mặt nàng trượt xuống.

Thẩm Gia mất mẫu thân năm tám tuổi, ký ức về mẫu thân lâu đến mức nàng không còn nhớ rõ hình dáng của bà, chỉ mơ hồ nhớ được bà là một người phụ nữ dịu dàng, hay cười, trong tay luôn có đồ ăn ngon, mỗi khi nàng khóc nháo bà sẽ giống như làm ảo thuật lấy ra cho nàng một miếng điểm tâm đến để dỗ giành nàng.

Nàng nâng lấy tay áo lau nước mắt trên gương mặt, nhỏ giọng nức nở: “Mẫu thân, Châu Châu nhớ người…”

“Châu Châu là ai?”

Trong từ đường yên tĩnh, dưới ánh nến lay động, gió lạnh thổi qua, đột nhiên lại truyền đến giọng nói của một người nam nhân.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.