Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 107: Khám nghiệm tử thi



Thôi Văn Thăng thở dài: “Trần đại nhân, bản quan hiểu được tâm tình của ngài, nỗi đau mất thê tử, giống như ruột gan đứt từng khúc, ngài nhất thời không thể tiếp nhận, cũng có thể thông cảm, nhưng quần áo người c.h.ế.t mặc cùng cách ăn mặc của phu nhân ngài trước khi nhảy xuống nước hoàn toàn giống nhau, đây là thị nữ bên người nàng ấy tự mình chỉ ra và xác nhận, ngài cần gì phải... Ai, ngài cần gì phải lừa mình dối người chứ?”

Ánh mắt Trần Thích sáng đến kinh người, cắn răng nói: “Cho dù người c.h.ế.t là nàng thì nàng cũng không phải là nhảy xuống nước tự sát, mà là bị gian nhân hại chết!”

Mọi người nghe vậy, liền biết hắn kỳ thật đã tin tưởng người c.h.ế.t kia là phu nhân của hắn, chỉ là không dám thừa nhận, hoặc là không muốn thừa nhận.

Thôi Văn Thăng một là thương hại hắn, hai là nể tình hắn và Phù Phong Vương là mối quan hệ họ hàng thân thích, không muốn đắc tội hắn, huống chi người c.h.ế.t lại là trưởng tỷ của Vương phi, hắn cũng không dám qua loa, trầm ngâm một lát, gọi một tùy tùng tinh nhuệ, bảo hắn nhanh chóng vào trong thành mời một người khám nghiệm tử thi đến.

Hơn nửa canh giờ sau, người nọ mang theo hòm rương đồ nghề vội vàng chạy tới, bên người còn có quan viên đầu đội mũ quan, mặc áo quan có cổ tròn, trước n.g.ự.c có một khối ngọc bội, không phải ai khác, chính là huyện lệnh Sơn Dương - Ngô Đạo Thành.

Ngô Đạo Thành kinh ngạc dừng bước, kinh nghi bất định đánh giá Hoài Ngọc, có chút không xác định hắn có phải là khách không mời mà đến tham quan tử lao đêm đó hay không.

Đêm đó hắn mang theo đao đi ra, mặt không chút thay đổi c.h.é.m đầu hai gã cai ngục, Ngô Đạo Thành sợ tới mức đặt m.ô.n.g ngồi phịch dưới đất, gào thét như heo bị chọc tiết, vốn tưởng rằng mình khó thoát khỏi cái chết, ai ngờ người này dẫn Doãn Tú Nhi đi ra, lúc đi qua hắn, ném tới một cái túi gấm.

Ngô Đạo Thành sau khi mở ra mới biết được, vật đó chứa đầy vàng, hắn nhanh chóng giấu kỹ như kẻ trộm, lại gọi hai nha dịch trực đêm vào, chôn qua loa hai t.h.i t.h.ể không đầu, thề muốn đem chuyện này chôn ở trong bụng, ai ngờ hôm nay lại mặt đối mặt.

Hoài Ngọc nhìn thấy Ngô Đạo Thành, cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, mà ra vẻ không biết hỏi: “Vị này là ai?”

Thôi Văn Thăng thay hắn giới thiệu: “Điện hạ, đây là Ngô Đạo Thành tri huyện Sơn Dương. Ngô đại nhân, người còn thất thần làm gì? Còn không mau thỉnh an Vương gia?”

“Vương...... Vương......”

Đánh c.h.ế.t Ngô Đạo Thành cũng không nghĩ tới, người mà đêm khuya canh ba tới phủ hắn c.h.é.m người, lại trước mặt hắn xách một tử tù đi, chính là Phù Phong Vương đi ngang qua Hoài An lần này.

Ngô Đạo Thành sợ tới mức sát đất, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy: “Vương gia...... Vương gia vạn tuế! Hạ quan đáng chết! Hạ quan không biết lễ nghĩa, đụng vào Vương gia......”

Hoài Ngọc tiến lên, cười nâng hắn dậy: “Ngô đại nhân, mời đứng lên, bổn vương và đại nhân không cần đa lễ như vậy.”

Hắn mặc dù hiền hòa thân thiết cười, nhưng ánh mắt tràn ngập hàn ý, Ngô Đạo Thành là người khôn khéo lõi đời, đương nhiên lĩnh hội ra ý tứ của hắn là không nên nói ra chuyện đêm đó, nếu không hai vị cai ngục họ Phạm họ Đổng chính là vết xe đổ của hắn.

“Vương...... Lời này của Vương gia, thật sự là làm mất mạng hạ quan a.”

Ngô Đạo Thành mồ hôi lạnh chảy ròng, môi run rẩy nói: “Hạ quan lần đầu tiên thấy Vương gia phong lưu tiêu sái như vậy, thật sự khiến hạ quan tự ti mặc cảm.”

“Ngô đại nhân là người thông minh.”

Hoài Ngọc biết hắn lĩnh ngộ ra ý tứ của mình, cũng chỉ cười trừ, không nói nữa.

Đám người Thôi Văn Thăng bên cạnh nghe không ra bọn họ đánh câu đố gì, tiến lên giới thiệu: “Điện hạ, vị Mạo lão tiên sinh này là thuộc hạ của Ngô đại nhân, lão ngỗ tác* nhiều năm trong nha môn, xử án mấy trăm vụ án, đã từng kiểm tra hơn một ngàn thi thể, chưa từng sai, để hắn kiểm tra, chắc chắn có thể rõ chân tướng.”

(*) 仵作 (Ngỗ tác): tên một chức quan lại có nhiệm vụ khám nghiệm tử thi.



“Vậy sao?” Hoài Ngọc cười như không như có, “Vậy xin Mạo lão tiên sinh giải thích cho chúng ta.”

“Không dám, không dám, gánh không nổi. Vương gia chỉ cần nói một câu lão tiên sinh, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức.”

Khám nghiệm tử thi phải cởi quần áo, vì danh dự của Thẩm Như, toàn bộ những người không liên quan trong lều đều bị đuổi ra ngoài, chỉ có Trần Thích ở lại.

Ngỗ tác sau khi khử trùng qua, liền thắt khăn mặt, đeo găng tay, đi tới chỗ cái xác, xốc vải trắng trên t.h.i t.h.ể lên.

Trong thoáng chốc, một cỗ mùi hôi thối khó ngửi đập vào mặt.

Thẩm Gia làm bộ khó có thể chịu được mùi hôi thối của thi thể, che mũi, lặng lẽ đi tới bên cạnh Hoài Ngọc hỏi: “Làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ….”

Hoài Ngọc dùng ánh mắt ngăn nàng lại, thấp giọng nói: “Tùy cơ ứng biến.”

Hắn ném cho Ngô Đạo Thành cách đó không xa một ánh mắt khiến ông ta run lên, kín đáo gật đầu.

Mạo Hữu Lương đã cắt bỏ quần áo nạn nhân, lộ ra một t.h.i t.h.ể trần trụi, Trần Thích bên cạnh không chớp mắt, nhìn chằm chằm mỗi một động tác của hắn.

Mạo Hữu Lương mở hộp, lấy ra một dụng cụ, thò vào xoang mũi nạn nhân, lại nắm hai gò má nạn nhân, nhìn vài lần vào trong cổ họng t.h.i t.h.ể đó, nhẹ nhàng “A” một tiếng.

Trần Thích nghe rất rõ ràng, lập tức hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng?”

Mạo Hữu Lương lắc đầu, tiếp tục kiểm tra.

Thi thể ngâm trong nước nửa tháng, da mặt trắng bệch, nhăn nheo, t.h.i t.h.ể bị phình to lên, bộ mặt dữ tợn, hình dạng như đại ma đầu, mức độ phân hủy tương đối nghiêm trọng, cho dù do lão ngỗ tác có kinh nghiệm như vậy tới phụ trách phán đoán nguyên nhân cái chết, cũng phải cân nhắc suy đoán nhiều lần.

Mạo Hữu Lương nghĩ nghĩ, khom người hỏi: “Xin hỏi công tử, người c.h.ế.t ở giữa sông bị phát hiện trong tư thế nào?”

Điểm này Trần Thích cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng không phải là người đầu tiên phát hiện thi thể, Hoài Ngọc lỗ tai thính, nghe được những lời này, liền tìm Thôi Văn Thăng phân phó vài câu, một gã Tào binh đi đến.

“Là ngươi phát hiện t.h.i t.h.ể trước?” Mạo Hữu Lương hỏi.

“Vâng.”

“Thi thể nằm ngửa hay nằm sấp?”

Tên Tào binh này trên mặt mờ mịt.

Mạo Hữu Lương thay đổi cách hỏi dễ hiểu hơn: “Lúc ngươi phát hiện thi thể, mặt t.h.i t.h.ể là hướng lên trên, hay là hướng xuống dưới?”

“Dưới.” Tào binh nhớ rất rõ ràng.

“Ngươi chắc chắn?” Mạo Hữu Lương truy vấn một câu.



Tào binh suy nghĩ một chút, khẳng định gật đầu: “Đúng vậy.”

Mạo Hữu Lương lắc đầu, tháo găng tay, ở trong chậu rửa tay sạch sẽ, không nói một lời, như là đang trầm tư.

Trần Thích đợi thật lâu, rốt cục nhịn không được hỏi: “Kết quả như thế nào?”

Mạo Hữu Lương há mồm đang muốn nói chuyện, Ngô Đạo Thành bên ngoài đột nhiên mạo hiểm xông vào.

“Ta nói lão Mạo a, ngươi lần này nhất định phải tận tâm tận lực, người c.h.ế.t không phải người khác, chính là thân tỷ tỷ của Vương phi!”

Ngô Đạo Thành kéo tay lão ngỗ tác, thành thật dặn dò.

“Làm càn!”

Trần Thích giận tím mặt, vội vàng kéo vải trắng qua một bên che lại thi thể, lớn tiếng mắng: “Đây là nơi ngươi có thể vào sao?”

“Ai ai, xin lỗi, nhất thời tình thế cấp bách, quên mất.”

Ngô Đạo Thành cười gượng lui ra ngoài.

Vành mắt Trần Thích ửng đỏ, hai hàng nước mắt vẩn đục lăn xuống, nhìn chằm chằm vào người khám nghiệm tử thi nói: “Lão tiên sinh, xin ngài nói thật, để tay lên n.g.ự.c tự hỏi rồi nói cho ta biết, người nằm ở chỗ này, thật sự là c.h.ế.t đuối sao?”

Mạo Hữu Lương cúi đầu, tránh ánh mắt hắn: “Đúng vậy, người c.h.ế.t là do bị ngạt dưới nước.”

“Ngẩng đầu lên!”

Trần Thích quát to một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang, mọi người bên ngoài lều đều cả kinh quay đầu nhìn.

“Nhìn vào mắt ta và nói cho ta biết, nàng ấy thực sự bị c.h.ế.t đuối sao?”

Lão ngỗ tác bị hắn rống đến mặt không còn huyết sắc, lắp bắp nói: “Công tử, người c.h.ế.t không thể sống lại, ngươi...... ngươi nén bi thương a, người chết...... đúng là do đuối nước.”

Trần Thích nghe vậy, như bị sét đánh, cười to mấy tiếng, ngã xuống đất.

Mạo Hữu Lương sợ tới mức muốn đi đỡ, hắn lại đẩy lão ra, ôm mặt vừa khóc vừa cười: “Ngươi đi đi, nơi này không còn chuyện của ngươi. Ha ha ha, c.h.ế.t đuối, ha ha ha ha......”

Hắn ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể dưới tấm vải trắng kia, hai tròng mắt hận ý chớp động, nghiến răng nghiến lợi: “Phu nhân, nàng thật độc ác!”

Lời còn chưa dứt, trong n.g.ự.c đau nhức, phụt một tiếng nôn ra một ngụm m.á.u lớn.

Màu đỏ tươi phun lên vải trắng, tựa như hồng mai điểm xuyết trong tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.