Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 110: Đêm mưa (2)



*

“Ầm ầm!”

Ngoài phòng sấm sét vang dội, mưa to tầm tã mà rơi, gõ vào cửa sổ giấy, rung động mãnh liệt.

Thẩm Như ngồi thẳng dậy, vỗ n.g.ự.c thở hổn hển không ngừng.

Hỉ Nhi bị nàng đánh thức, vội vàng trấn an nàng, thay nàng xoa lưng thuận khí: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

Sắc mặt Thẩm Như tái nhợt, kinh ngạc một chút rồi gật nhẹ đầu ý bảo nàng không sao.

Nàng lại mơ thấy Trần Thích, trong mơ, hắn giơ nắm đ.ấ.m về phía nàng, cười gằn, bước từng bước tới. Đã rời đi ba tháng, nhưng hắn vẫn như âm hồn bất tán đi theo, xuất hiện trong mộng của nàng.

Chẳng lẽ cả đời này, nàng không thể thoát khỏi hắn?

“Tiểu thư, uống một ngụm nước.”

Hỉ Nhi bưng một chén trà, đi tới bên cạnh nàng.

Thẩm Như nhận lấy uống hai ngụm, cảm giác tim đập nhanh lúc này mới chậm rãi đè xuống, nàng nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có người đốt đèn lồng chạy tới, bây giờ là nửa đêm, ai lại nửa đêm không ngủ, chạy trốn ở bên ngoài?

“Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Thẩm Như dặn Hỉ Nhi:”Ngươi ra ngoài xem thử, nếu xảy ra chuyện, xem có chỗ nào chúng ta giúp được không.”

Hỉ Nhi đáp một tiếng, phủ thêm áo khoác, cầm một ngọn đèn đi ra ngoài.

Tiếng nói chuyện từ ngoài cửa truyền đến, bất quá trong chốc lát, Hỉ Nhi vui mừng đẩy cửa đứng lên, mặt mày hớn hở nói: “Tiểu thư, không phải xảy ra chuyện!”

“Cữu cữu đến rồi à?”

Thẩm Như khẩn trương xuống giường.

*

Người trông coi Bích Hàn sơn trang mang họ Điền, phụ trách quản lý vườn trà tám trăm mẫu này cùng mấy trăm tá điền trong thôn trang, năm nay nhiều mưa, thu hoạch lá trà không được tốt lắm, ông sớm dự đoán được Tạ Dực sẽ tới kiểm tra một chuyến, lại không nghĩ tới hắn sẽ chọn thời điểm đêm hôm khuya khoắt này.

Lúc hạ nhân đến gõ cửa, ông còn đang ngủ trong chăn, liền không quan tâm phải mặc quần áo nào, tùy tiện khoác thêm xiêm y xách đèn lồng đi ra đón người.

Tạ Dực đã đến bên ngoài thôn trang, phía sau đi theo Lãnh sư gia và vài người tùy tùng, mỗi người đều khoác áo mưa, đội nón, giày cao gót dính đầy bùn vàng, hiển nhiên là đi bộ lên núi.

Ông hoảng sợ, vội vàng nghênh đón, đem ô trong tay hướng Tạ Dực trên đỉnh đầu che: “Thất gia, các ngươi đây là làm sao vậy? Như thế nào ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, hoặc là ngài phái người đưa tin tức, tiểu nhân xuống núi đón ngài a, sao lại tự mình đi lên núi?”

Lãnh sư gia cười to nói: “Lão Điền, hôm nay chúng ta phải làm khách không mời mà đến, xe ngựa đang ở giữa sườn núi, bánh xe lún xuống bùn, còn phiền ngươi phái mấy người đi kéo ra.”

“Ây nha, nên làm nên làm, Lãnh tiên sinh nói gì, tiểu nhân lập tức phái người xuống đó.”



Nói xong, ông che dù cho Tạ Dực, vừa đi vừa nhắc nhở hắn cẩn thận dưới chân.

Tạ Dực lần này cũng không phải chủ ý từ đầu sẽ tới, hắn định mang theo Lãnh sư gia đi phương bắc dạo chơi, thu chút nhân sâm và da động vật, không nghĩ tới mưa quá lớn, mực nước sông Tào tăng nhanh, mắt thấy muốn bao phủ mấy châu huyện phụ cận, Tổng đốc Tào Vận Thôi Văn Thăng đã đóng kênh đào, xả lũ vào hồ, điều tiết mực nước, thuyền của bọn họ không đi được, chỉ có thể đổi sang đường bộ, lại bởi vì trời mưa nên đường vô cùng khó đi, không thể đi tới Hoài An trước giờ đóng cổng thành, chỉ có thể tới Bích Hàn sơn trang gần đó ngủ lại một đêm.

Ông nghe bọn họ nói xong, cũng thở dài: “Năm nay cũng thật sự là kỳ quái, mưa không ngừng, tất cả mọi người đang nói, mưa này nếu còn tiếp tục nữa, sông Hoàng Hà sẽ vỡ đê, thành Hoài An chúng ta ngay tại hạ du Hoàng Hà, một khi chuyện đó xảy ra, không biết bao nhiêu dân chúng sẽ cửa nát nhà tan.”

“Tình hình trong thôn thế nào?” Tạ Dực hỏi một câu.

“Thất gia yên tâm, trà trang của chúng ta địa thế cao, hẳn là sẽ không bị nước nhấn chìm, có mấy chỗ sườn núi bị nước mưa cuốn trôi, đã chặn lại cả rồi. Chịu ảnh hưởng chính vẫn là trà, sau tiết Thanh Minh, chúng ta sẽ đem cố gắng gieo giống mới vào mùa xuân, bởi vì những lá trà vụ vừa rồi không được ánh mặt trời chiếu sáng, lá trà đều khô héo, chỉ có thể phơi ở trong phòng, vị khẳng định không ngon như trước.”

Đây là điều Tạ Dực đã sớm dự đoán, bởi vậy cũng không nói nhiều: “Ngày mai mang đến cho ta nếm thử.”

Đoàn người vừa đi qua ngưỡng cửa, thấy trong sân có một người đang đứng.

Lão Điền sửng sốt: “Ơ, Doãn cô nương, đã trễ thế này, lại mưa lớn như vậy, sao ngươi lại ra ngoài?”

Thẩm Như sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Dực đã nhiều ngày không gặp, tay cầm ô không khỏi siết chặt.

“Cữu cữu….”

Tạ Dực ừ một tiếng, đánh giá nàng: “Khí sắc của ngươi đã tốt hơn trước nhiều.”

Hai má Thẩm Như đỏ lên, may mà trong bóng đêm không ai nhìn ra.

Thê tử của lão Điền dẫn theo mấy ma ma tâm phúc, thu dọn hai gian phòng trên, cho Tạ Dực và Lãnh sư gia ở lại.

Tạ Dực xưa nay ưa sạch sẽ, trước tiên đi tịnh thất tắm rửa, lúc trở về trong phòng có thêm một chén táo đỏ canh gừng, hơi nước nóng bốc lên, hắn sửng sốt một chút, hỏi gã sai vặt Lai Vượng: “Ai mang tới?”

Lai Vượng nói: “Là Thẩm cô nương. Đông gia thật có phúc a.”

Lãnh sư gia vừa vào cửa, vừa vặn nghe thấy những lời này, cười trêu ghẹo nói: “Đi về gặp mưa, quả thật thích hợp để uống chén canh gừng xua đi hàn khí, Thẩm cô nương có lòng rồi.”

Tạ Dực buông khăn lau tóc, thản nhiên nói: “Đã như vậy, ngươi uống đi.”

Lãnh sư gia chỉ vào mình, cười nói, “Cũng không phải tặng cho ta, hay là mời đông gia tự mình hưởng thụ đi, đừng phụ lòng người ta.”

Tạ Dực nói: “Tiên sinh thành người bát quái như vậy từ lúc nào thế? Nói chính sự thôi.”

Lãnh sư gia vừa nghe, không đùa nữa, cùng hắn thảo luận chuyện làm ăn, theo tình thế trước mắt mà xem, Hoàng Hà vỡ đê là chuyện chắc chắn, con đường vận chuyển bằng đường thủy đã ngừng, đây chính là đại sự liên quan đến quốc kế dân sinh, toàn bộ động mạch chủ kinh tế triều đình bị cắt đứt, lương thực, dầu, đường, tơ, trà các loại vật tư đến từ phía nam không thể chuyển tới được phương bắc, đây vừa là nguy cơ, cũng là cơ hội hiếm có, cửa hàng Tạ thị bọn họ phải sớm có công tác chuẩn bị.

Hai người nói chuyện tới đêm khuya mới đi ngủ, chén canh gừng kia cuối cùng vẫn vào bụng Lai Vượng.

Ngày hôm sau, Tạ Dực cùng với người trông coi sơn trang, tuần tra các xưởng chế biến trà lớn.

Bích Hàn sơn trang xây theo thế núi, sau lưng là hồ Hồng Trạch, hơi nước dồi dào, bởi vì địa thế quá cao, đa số lấy núi, đồi núi làm chủ, cho nên không thích hợp trồng lúa nước, thôn dân đời đời trồng trà mà sống, trà sản xuất lấy Mao Tiêm và Bích Loa Xuân làm chủ đạo, Mao Tiêm lấy chất lượng làm đầu, giá cả cũng đắt đỏ nhất, Bích Loa Xuân thì phải hái xong trong thời gian từ tiết Thanh Minh đến Cốc Vũ, trà xanh không cần lên men, công đoạn chế tác chính là bốn khâu: phơi nắng, cho vào máy, nhào nặn, sấy khô. Bởi vì gần đây thời tiết mưa nhiều, ánh sáng giảm bớt, chất lượng trà cũng bị ảnh hưởng.



Tạ Dực lấy một nắm lá trà từ trong đĩa nan trúc lên, ngửi mùi thơm trước, lại bỏ vào trong miệng thưởng thức, chỉ cảm thấy hương vị chua chát, không hề có mùi thơm thuần khiết.

“Đây là trà trồng từ thời Tiền Minh?”

“Đúng vậy, thất gia.”

“Ẩm quá, còn phải phơi nữa.”

“Vâng.”

Tạ Dực ra khỏi xưởng, lại đi tuần tra vườn trà, kiểm tra mấy chỗ sườn núi trà bị nước mưa cuốn trôi mà lão Điền nói, mặc dù đã bị chặn kỹ, nhưng không quá vững chắc, sai người tiếp tục gia cố thêm, ở chỗ trũng đào rãnh sâu thoát nước.

Lãnh sư gia đêm qua canh tư mới ngủ, sáng sớm lại phải cùng hắn tuần tra trà trang, giẫm đến hai chân bùn vàng, mắt thấy Tạ Dực còn muốn đến nhà tá điền* nhìn xem, vội vàng cười khuyên nhủ: “Đông gia, thôn trang lớn như vậy, thời gian một ngày cũng xem không hết, không bằng uống chén trà trước đi.”

(*) 佃户 (tá điền): là những người nông dân lao động trong lĩnh vực nông nghiệp và hoạt động chính là canh tác ruộng đất. Đây là những nông dân không có đất riêng, phải canh tác trên những ruộng đất thuộc sở hữu của người khác, những ruộng đất thuộc sở hữu hoặc thuê bởi một quý tộc hoặc những người có tài sản.

Lão Điền cũng mệt đến đầu đầy mồ hôi, Tạ Dực làm chủ tử không có gì để nói, cũng không tăng giá thuê, chỉ là người quá thông minh mạnh mẽ, không dễ ứng phó.

Tạ Dực nhìn một chòi nghỉ mát cách đó không xa, gật đầu: “Cũng được.”

Ông lập tức mừng rỡ: “Tiểu nhân xuống pha trà.”

Tạ Dực và Lãnh sư gia vào đình nghỉ mát, trên đình treo một tấm biển vàng đất, trên đó viết bốn chữ <Lục phì hồng xấu>*, lúc đó mưa đã nhỏ đi, bên cạnh đình nghỉ mát không biết là người phương nào trồng, hay là trời sinh trồng, có mấy cây hoa trà, đều là chủng loại cực bình thường, bị nước mưa xối làm cho cánh hoa còn sót lại vô cùng thưa thớt, lại nhìn luống trà khắp núi đồi, xanh biếc xanh um, quả nhiên là <Lục phì hồng xấu>.

(*) 绿肥红瘦 (lục phì hồng xấu): Trải qua một phen mưa gió, lá cây màu xanh biếc dính nước sẽ có vẻ càng thêm tươi tốt trơn bóng, mà đóa hoa màu đỏ một mặt trải qua mưa gió tàn phá sẽ héo tàn, mặt khác đóa hoa dính nước cũng sẽ không càng thêm tươi đẹp.

Lãnh sư gia phe phẩy quạt, ngâm thơ: “[Đêm qua mưa thưa gió đột nhiên, ngủ say không tiêu tàn rượu. Thử hỏi người cuốn rèm, lại nói hải đường vẫn như cũ. Biết hay không? Biết hay không? Hẳn là lục phì hồng xấu.]** Tên đình này, cực kỳ hợp phong cảnh hiện tại.”

(**) 昨夜雨疏风骤,浓睡不消残酒。试问卷帘人,却道海棠依旧。知否,知否?应是绿肥红瘦。(‘Như Mộng Lệnh’ của Lý Thanh Chiếu).

Khóe miệng Tạ Dực chợt hiện ra nụ cười: “Đây là bút tích của tỷ tỷ.”

“Ồ?” Lãnh sư gia quay đầu cười nói, “Ta chỉ biết chủ nhân trước của nơi này rất thích đọc Kinh Thi, lại không biết nàng cũng thích đọc từ của Dị An cư sĩ*** sao?”

(***) 易安居士 (Dị An cư sĩ): Lý Thanh Chiếu, hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống (nguồn: vi.wikipedia.org).

“Tỷ ấy đọc rất nhiều sách, sợ là ngay cả tiên sinh ngươi cũng không bằng đâu.”

Lãnh sư gia thở dài: "Sớm nghe nói tam nương tử Tạ gia học sâu hiểu rộng, lại vô cùng giỏi kinh doanh, chớ nói nữ nhi bình thường, ngay cả nam tử cũng không bằng, tại hạ không thể kết giao, thật sự là chuyện đáng tiếc cả đời.”

Tạ Dực khoát tay nói: “Nàng là nữ tử thông minh nhất mà ta từng gặp.”

Lúc hắn nói những lời này, trong mắt xẹt qua một vệt cảm xúc không quá rõ ràng, tựa như sông băng vạn năm không tan, trên bề mặt bỗng nhiên có thêm vài vết nứt.

Lãnh sư gia không khỏi có chút kinh ngạc, đi theo Tạ Dực nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn lộ hết biểu cảm ra ngoài như thế, nhưng không đợi hắn nhận ra đó là cảm xúc gì, Tạ Dực đã khôi phục bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, nâng mi mắt lên, ánh mắt phóng ra ngoài đình nghỉ mát.

Lãnh sư gia theo tầm mắt của hắn nhìn lại, đứng dậy cười chào hỏi: “Thẩm đại tiểu thư, mời không bằng ngẫu nhiên gặp, vào uống chén trà đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.