“Ai?”
Thẩm Gia cảnh giác quay đầu lại, lông tơ phía sau lưng nàng đều dựng cả lên.
Bây giờ đang là nửa đêm canh ba, lại đang ở một nơi u ám nhiều âm khí như từ đường, không phải là có quỷ đấy chứ?
Người kia bước qua ngưỡng cửa, dưới ánh nến, một khuôn mặt dần lộ ra.
Đó là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, thắt lưng được làm bằng da, trên đó có đem một miếng ngọc bộ lớn bằng bàn tay trẻ em, chân đi một đôi ủng màu đen của binh lính, mày kiếm, gương mặt đào hoa cùng một đôi mắt đen sáng ngời, giống như sao trên trời.
“Hoài Ngọc!” Thẩm Gia đột nhiên đứng lên, “Sao ngươi lại đến đây?”
“Nói nhỏ một chút, đừng đánh thức người bên ngoài.”
“Ngươi đã làm gì với bọn họ?” Thẩm Gia nhịn không được thò đầu nhìn ra phía bên ngoài.
“Bị đánh bất tỉnh rồi sao?”
Hoài Ngọc đến gần nàng, thấy trên mặt nàng vẫn còn nước mắt chưa khô, không khỏi có chút kinh ngạc: “Ngươi khóc à?”
Gương mặt Thẩm Gia đỏ lên, mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Ai cần ngươi lo!”
Nàng đem bài vị ở trong lòng trả về chỗ cũ, lại nghe thấy tiếng của Hoài Ngọc hỏi từ đằng sau: “Châu Châu là ai?”
Thẩm Gia tức giận quay đầu: “Ngươi không được gọi cái tên này.”
“Tại sao?” Vẻ mặt Hoài Ngọc tò mò, “Đây là nhũ danh của ngươi à?”
Đây quả thật là nhũ danh của Thẩm Gia, lúc nàng vừa mới sinh ra, cữu cữu đã đặt cái tên đó cho nàng, nó có nghĩa là “Hòn ngọc quý trên tay”, chỉ có một vài người thân thiết mới gọi nàng như vậy thôi.
Thẩm Gia không muốn nói cho Hoài Ngọc biết, nàng chỉ nói: “Liên quan gì đến ngươi, rốt cuộc ngươi đến đây để làm gì?”
Hoài Ngọc đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn, bản thân thì khoanh chân ngồi xuống chiếc ghế gập.
“Còn không mau cảm ơn đại gia vì đã mang thức ăn ngon đến cho ngươi.”
Hắn còn chưa dứt lời, bụng của Thẩm Gia liền kêu lên một tiếng vang dội cho thấy nàng đang rất đói.
“Ngươi mang đến món gì vậy?” Nàng gấp gáp mở nắp ra liền nhìn thấy một dĩa bánh đậu khấu phía bên trong, trong lòng liền vui vẻ: “Là bánh của cửa hàng Chính Minh à, ta chỉ ăn bánh đậu khấu của nhà bọn họ mà thôi.”
“Ngươi còn dám đòi hỏi sao? Bỏ đi, đừng ăn nữa.”
Hoài Ngọc làm bộ muốn đóng nắp hộp lại.
“Đừng đừng đừng!” Thẩm Gia vội vàng bảo vệ hộp đồ ăn trong lòng, “Ta ăn”
Một khi đã đói thì không nên để ý nhiều như vậy, Thẩm Gia gắp lấy một miếng điểm tâm, vội vàng nhét vào trong miệng.
Hoài Ngọc nhìn thấy bộ dạng ăn một cách ngấu nghiến của nàng liền lắc đầu giễu cợt: “Ta nói này Thẩm nhị tiểu thư, nhà ngươi không cho ngươi ăn à?”
“Cha ta phạt ta quỳ ở từ đường, không cho người đưa thức ăn đến cho ta.”
Thẩm Gia đang ăn bánh, Hoài Ngọc ở bên cạnh chế nhạo nói: “Đáng đời, ai bảo ngươi đòi lột y phục của người ta ở trước mặt nhiều người như vậy chứ? Thẩm Gia ơi là Thẩm Gia, ngươi đúng là không có nửa điểm giống với tiểu thư khuê các mà.”
Thẩm Gia nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, “Chẳng lẽ người không nhìn thấy sao?”
Hôm nay, Hoài Ngọc cũng có mặt tại yến tiệc của Trung Cần bá phủ, đây là một bữa yến hội vô cùng náo nhiệt trăm năm hiếm có, lại có sự tham gia của Thẩm Như, nàng không tin hắn không đến, nói không chừng người làm ra những bài thơ vào sáng nay cũng có phần của hắn đấy.
Không đúng, chỉ với khả năng của hắn thì không thể làm ra được cái gọi là thơ, tám phần là đi theo xem kịch vui thôi.
Nhưng thật sự là hắn không nhìn thấy, không những không thấy hắn còn đem đám công tử đang ghé đầu vào tường đánh ngã xuống.
Mặc dù hắn là một kẻ tuỳ tiện ham chơi, nhưng hắn rất khinh thường loại hành vi tiểu nhân như rình xem cô nương bị lột xiêm y, chẳng qua, hắn cũng không nhất thiết phải nói cho Thẩm Gia biết mà thôi.
Thấy hắn im lặng không lên tiếng, Thẩm Gia liền cho rằng hắn không cãi được, nhất thời nàng không còn tâm trạng để tiếp tục ăn điểm tâm nữa, nàng dứt khoát nói thẳng: “Rốt cuộc là ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Nàng không tin Hoài Ngọc cố ý đến đây chỉ để đưa đồ ăn cho nàng, hắn không có lòng tốt như vậy, giữa bọn họ cũng không có nhiều giao tình đến thế.
Nói đến giao tình giữa Thẩm Gia và Hoài Ngọc, hắn cũng là một đứa trẻ không có mẫu thân, nói ra cũng rất dài.
Hoài Ngọc vốn là con trai độc nhất của Phù Phong Vương đương triều, Hoài Cẩn, lúc hắn được sinh ra trong tay nắm một khối ngọc tự nhiên vô cùng quý hiếm khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Khi tin tức truyền đến kinh thành, Thánh Thượng liền cười nói: “Đây là Kỳ Lân Nhi”.
Từ đó trở đi nó liền trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Phu thê Phù Phong Vương mời thợ thủ công nổi tiếng từ Quan Lũng chạm khắc khối ngọc thành một miếng ngọc bội cho Hoài Ngọc đeo từ khi còn nhỏ, nó chưa bao giờ rời khỏi người hắn, miếng ngọc bội này cơ hồ đã trở thành vật tượng trưng cho hắn.
Là hậu duệ của Hoàng Thất, sinh ra đã nắm ngọc trong truyền thuyết, có thể nói, từ nhỏ Hoài Ngọc đã lớn lên trong sự kỳ vọng của tất cả mọi người, thật đáng tiếc trời không chiều lòng người, trong một lần chiến sự ở Tây Khương, Phù Phong Vương đã c.h.ế.t trận trên chiến trường, Vương Phi Đường phu nhân tính tình cương liệt tự vẫn theo phu quân.
Năm đó Hoài Ngọc mới chỉ 4 tuổi được thuộc hạ hộ tống suốt dọc đường đến kinh thành, sau đó được đưa vào trong cung, được chính Thánh Thượng tự mình nuôi dưỡng mà lớn lên.
Đương kim Thánh Thượng và Phù Phong Vương là huynh đệ cùng một mẫu thân sinh ra, là hoàng thúc của Hoài Ngọc, thương hắn còn nhỏ đã mất đi phụ mẫu liền phá lệ cưng chiều đến mức làm cho hắn trở nên phóng túng, vì vậy liền dưỡng ra một tên hỗn thế đại ma vương.
Hoài Ngọc suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm chuyện chính sự, Thánh Thượng sợ hắn nhàn rỗi đến mức gây chuyện liền phong cho hắn chức quan tứ phẩm rồi đưa hắn đến làm chỉ huy Cẩm Y vệ.
Việc này có thể nói là như chim bay lên trời, cá thả về biển lớn, ở Bắc Trấn Phủ Hoài Ngọc như cá gặp nước, trở thành người đứng đầu Cẩm Y Vệ, mỗi ngày đều cùng với một nhóm công tử cưỡi ngựa dạo phố ăn chơi trác táng, gây hoạ cho làng xóm, bá tánh ở kinh thành liền đặt cho hắn biệt danh là “Tiểu Sát Tinh”, tránh né hắn còn không kịp.
Thẩm Gia là một vị tiểu thư ở khuê phòng, nói như thế nào cũng không thể có liên hệ với hắn được, nhưng mắt hắn lại bị mù, coi trong thứ tỷ Thẩm Như của nàng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ từ tám trăm năm trước Thẩm Như Hải đã hứa hôn Thẩm Như cho môn sinh của ông ta là Trần Thích, nếu không phải mẫu thân thân sinh của Thẩm Như là Tôn di nương bị bệnh mà chết, vì đạo hiếu cho nên hôn sự mới tạm hoãn lại thì e là nàng đã sớm được gả đi từ lâu.
Mà Thẩm Gia vừa hay “vừa gặp đã yêu” Trần Thích, cho nên nàng và Hoài Ngọc vô tình lại có cùng mục đích, lấy việc chia rẽ hôn nhân của Thẩm Như và Trần Thích làm mục tiêu chung.
Lúc rảnh rỗi Thẩm Gia rất thích xem kịch, trong các vở kịch của gánh hát thường có những nhân vật phản diện nhảy ra chia rẽ các cặp uyên ương, Thẩm Gia cảm thấy, những nhân vật phản diện đó rất giống nàng và Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc bị nàng vạch trần ý đồ của mình nhưng không hề tức giận, ngược lại cười nói: “Ba ngày sau là Tết Thượng Tị, dựa theo phong tục ở kinh thành, tỷ tỷ ngươi chắc chắn sẽ đi cùng với tên tiểu bạch kiểm họ Trần kia đến Bạch Vân Quan dâng hương, đến lúc đó ngươi cũng đi cùng đi. Sau đó tìm cơ hội đem tỷ tỷ của ngươi dẫn vào sau núi, đi về con đường nhỏ ở phía tây.”
Thẩm Gia nghi hoặc: “Tại sao?”
Hoài Ngọc cười hắc hắc: “Ta sẽ gọi mấy người huynh đệ ở Cẩm Y Vệ giả trang thành ác bá mai phục trong bụi cỏ, đợi ngươi và tỷ tỷ ngươi đến liền nhảy ra hù doạ nàng một phen, lúc này ta sẽ xuất hiện ra tay tương trợ….”
Thẩm Gia gật gật đầu, nàng đã hiểu, hoá ra là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nàng nhíu mày đẹp: “Những cái khác thì dễ nói rồi, chỉ là ta không biết đường….”
“Cái này ta đã nghĩ thay cho ngươi rồi.”
Hoài Ngọc lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm da dê, trên đó dùng than vẽ sơ lược địa hình ngọn núi phía sau Bạch Vân Quan, hắn sợ Thẩm Gia xem không hiểu liền giải thích cận kẽ cho nàng một lần.
“Đã hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm đi.” Thẩm Gia nói một cách đầy tự tin.
Hoài Ngọc bán tín bán nghi nhìn nàng: “Tốt nhất là như vậy.”
Không phải hắn không tin Thẩm Gia mà là nữ nhân này có một loại năng lực thần kỳ, nàng có thể vì một lý do không thể tượng tượng được mà làm mọi chuyện loạn cả lên, đến nay bởi vì nàng mà hắn đã phải ăn không biết bao nhiêu mệt mỏi.
Bây giờ, hai người bọn họ đều là châu chấu trên cùng sợi dây, dù hắn ghét bỏ Thẩm Gia nhưng lại không có cách nào không cùng một phe với nàng.
Sau khi dọn dẹp bánh đậu khấu còn dư lại, Hoài Ngọc liền xách hộp bánh lên rồi lưu loát trèo tường, sau đó biến mất trong màn đêm.
Sau khi hắn rời đi, Thẩm Gia lén thò đầu nhìn ra bên ngoài, hai tên canh gác bị đánh bất tỉnh đang dựa vào tường mà ngủ, nàng nâng mũi bàn chân đá vào bọn họ một cái, hai người kia không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Thẩm Gia thở hắt ra một hơi, xách váy rời đi.
Mới vừa trở lại Thính Tuyết Các, Thẩm Gia đã bị nhũ mẫu Giả thị kéo vào trong lòng sau đó khóc lớn.