Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 20: Hoàng Hậu (2)



Trước đây khi nàng mới đến Kinh Thành, bởi vì không hiểu quy củ nên bị người ta chê cười rất nhiều lần, từ đó trong Kinh Thành lền truyền ra lời đồn nữ nhi thứ hai của Thẩm lão gia là một người thiếu dạy dỗ, không hiểu lễ nghi, bên ngoài Thẩm Gia không để ý chút nào nhưng thật ra khi nàng nghe thấy những lời này cũng sẽ tức giận.

Thượng Quan Hoàng Hậu hỏi: “Tại sao ngươi lại đánh hoàng nhi của ta?”

Thẩm Gia vừa định nói chuyện đã bị Hoài Vân đứng bên cạnh ngắt lời: “Mẫu hậu, không phải Thẩm cô nương đánh, là …. Là Vân Nhi đánh.”

Thẩm Gia kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, không nghĩ tới cô nương này nhìn có vẻ nhu nhược, rụt rè vậy mà lại có lá gan và nghĩa khí lớn như vây.

“Ngươi?” Thượng Quan Hoàng Hậu hoàn toàn không tin nàng lại có can đảm như thế, bà kéo nhi tử đang đứng phía sau mình ra, nói: “Anh Nhi, nói cho mẫu hậu biết là ai đã đánh con?”

“Nàng ta, là nàng ta đánh con.”

Ngón tay tiểu hài tử vẫn chỉ vào Thẩm Gia như cũ.

Thượng Quan Hoàng Hậu tức giận: “Ngươi chỉ là con gái của thần tử vậy mà lại dám ra tay đánh hoàng tử sao? Ai cho ngươi lá gan này? Người đâu, đến vả miệng nàng cho ta, đánh cho đến khi nàng nhận sai mới thôi.”

Bà vừa dứt lời liền có hai nữ quan tiến lên, vươn đôi bàn tay cứng rắn chuẩn bị đánh vào mặt Thẩm Gia.

Tân Di và Đỗ Nhược đang quỳ trên mặt đất kinh hãi vội vàng tiến lên bảo vệ Thẩm Gia.

Hoài Vân bật khóc, vừa quỳ gối vừa tiến lên phía trước, vừa khóc vừa dập đầu: “Mẫu hậu, mẫu hậu, xin người khai ân, Thẩm cô nương không cố ý, đều là Vân nhi sai, Vân nhi nguyện chịu tội thay nàng….”

Bên kia Tân Di và Đỗ Nhược bị hai thái giám ngăn lại, Thẩm Gia bị ăn một cái tát, một tát này làm gương mặt của nàng sưng lên vừa nóng vừa rát, Thẩm Gia chưa bao giờ bị ai đánh, cái tát này đau đến khiến nàng quên hết những quy củ phép tắc, nàng đứng dậy sau đó liền bỏ chạy.

Hai vị nữ quan không nghĩ đến nàng sẽ chạy, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Thượng Quan Hoàng Hậu tức giận nói: “Còn thất thần cái gì hả? Bắt lấy nàng ta lại cho bổn cung.”

Tất cả thái giám và cung nữ vội vàng đi bắt người, Thẩm Gia cũng bất chấp tất cả, xoay người bỏ chạy.

Nàng chạy trái, chạy phải trong vườn khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi đến ngây người, ngay cả Hoài Vân cũng há hốc mồm quên cả khóc.

Thượng Quan Hoàng Hậu thấy những người đuổi theo Thẩm Gia nhưng đến cả một góc y phục của nàng cũng không thể chạm vào được liền tức giận hét lên: “Đừng đuổi theo nữa, bao vây nàng ta lại.”

Đám người tản ra tứ phía, dần dần hình thành một vòng vây, bao vây Thẩm Gia ở giữa.

Vòng vây càng lúc càng được thu nhỏ, mắt thấy Thẩm Gia không thể nào trốn thoát được nữa, ai ngờ nàng lại nhắm vào khoảng trống, khom lưng chui qua khe hở giữa hai tên thái giám chạy ra ngoài.

Mọi người: “……”

Thẩm Gia may mắn chạy thoát còn chưa kịp vui mừng thì đã đ.â.m đầu vào khuôn n.g.ự.c rắn chắc khiến mặt nàng trở nên tối sầm.

“Các ngươi đang làm gì vậy?!”

Giọng nói hùng hồn mang theo sự tức giận của nam nhân phát ra làm cho lỗ tai của Thẩm Gia phát đau.

Đám người phía sau vội vàng quỳ xuống.

Tiểu thái giám lớn tiếng hô lên: “Hoàng Thượng giá lâm.”

Thẩm Gia che cái trán đau nhức, ngơ ngác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vị lão bá chèo thuyền giúp nàng ở hồ Thái Dịch ngày đó.



Diên Hòa Đế cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Đụng có đau không? Mặt của ngươi bị sao vậy?”

“Ngài……” Thẩm Gia vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, “Ngài là Hoàng đế sao?”

“Ừm.” Diên Hòa Đế nhàn nhạt nói.

“……”

Thẩm Gia nghĩ thầm ngài vậy mà lại là hoàng đế sao?! Ngài là Hoàng đế vậy mà lại giúp ta chèo thuyền trộm đài sen của ngài. Đây là sự thật sao? Nhưng nhìn thấy mọi người đang quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, đây hẳn là sự thật nhỉ? Có phải nàng cũng nên quỳ xuống hay không?

Thẩm Gia cong gối, chuẩn bị quỳ xuống.

Diên Hòa Đế lại nâng nàng dậy: “Không cần, miễn lễ.”

Vì vậy Thẩm Gia liền đứng thẳng người lên, động tác hết sức tự nhiên khiến mọi người nhìn đến há hốc mồm, không hẹn mà nghĩ thầm, bảo ngươi miễn lễ liền miễn lễ thật đấy hả, làm người nên khách khí một chút chứ.

Lúc này Thẩm Gia mới nhìn thấy hai người quen, một người đỡ nàng xuống thuyền lúc nàng ở hồ Thái Dịch, người kia chính là vị thái giám mập mạp đã đưa quả vải đến cho nàng.

“Là ngài à.” Thẩm Gia nhìn vị thái giám mập mạp nói.

Lưu Cẩm đầu đội mũ đen, mặc một thân y phục màu đỏ thẫm, vẫn là bộ dạng mỉm cười tủm tỉm như cũ, giống như phật Di Lặc, nói: “Lại gặp mặt, Thẩm nhị cô nương.”

Diên Hòa Đế cho mọi người bình thân, Thượng Quan Hoàng Hậu giải thích ngọn nguồn mọi chuyện, ông nghe xong liền quay đầu hỏi Thẩm Gia: “Tại sao ngươi lại đánh nhi tử của trẫm?”

Thẩm Gia nói: “Bởi vì ngài ấy cắn người.”

“Cắn ai?”

Thẩm Gia chỉ về phía Hoài Vân: “Nàng ấy.”

Diên Hòa Đế nhìn về phía nữ nhi của mình, hỏi: “Vân nhi, có phải Anh Nhi cắn con không?”

Hoài Vân đứng tại chỗ, vô cùng khó xử, nếu thừa nhận nàng sẽ đắc tội với Hoàng Hậu, nếu phủ nhận nàng ấy sẽ có lỗi với Thẩm Gia.

Hoài Vân thận trọng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng Hậu, thấy ánh mắt bà đầy sự cảnh cáo, ngay lập tức sợ đến mức không dám nói, nàng lắp bắp: “Phụ hoàng, con……”

Diên Hòa Đế đã phát hiện trên cổ tay nàng có dấu cắn, còn có chút máu, ngay lập tức liền tức giận: “Hoài Anh”

Bình thường người Cửu hoàng tử sợ nhất là phụ hoàng của mình, lúc trước nó như con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, giờ phút này lại sợ đến mức như con mèo nhỏ nắm lấy vạt áo của Hoàng hậu, trốn trong n.g.ự.c bà run bần bật.

Diên Hòa Đế nhìn bộ dạng nhát gan yếu đuối của nó, quả thật không hề giống một vị hoàng tử, cơn tức càng tăng lên: “Bước lên đây, Trẫm hỏi con, có phải con cắn tam tỷ hay không?”

Thiên tử giận dữ như sấm chớp, ngay cả những người lớn đang có mặt ở đây cũng đổ đầy mồ hôi hột huống gì là một đứa trẻ chỉ mới bảy tám tuổi, Cửu hoàng tử rất nhanh đã bị doạ đến mức khóc lớn, ôm mẫu hậu, không dám buông tay.

Thượng Quan Hoàng Hậu không đành lòng, khuyên nhủ: “Bệ hạ, thân thể Anh Nhi không tốt, không chịu được sự kinh hãi, nếu người tức giận cứ trút lên người của thần thiếp, Anh Nhi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, sau này thiếp sẽ dạy dỗ lại nó cho thật tốt…”

“Thân thể không tốt?”

Diên Hòa Đế lạnh giọng ngắt lời bà: “Gặp phải chuyện gì nàng cũng chỉ biết lấy lý do này làm cớ, thân thể nó không tốt là chuyện khi còn nhỏ, trẫm thấy hiện tại sức khoẻ của nó rất tốt, có thể chạy, có thể nhảy, còn có thể cắn người, từ khi Đại Tấn ta lập quốc đến nay, hoàng tử ba tuổi đã học vỡ lòng, năm tuổi học kinh thư, bây giờ nó đã tám tuổi rồi vậy mà còn nhỏ nữa sao? Lúc Ngọc Nhi bằng tuổi nó đã theo sư phụ học võ, mỗi lần không phải mặt mũi đều bầm dập sao? Nhưng từ trước đến nay trẫm lại chưa hề thấy nó khóc dù chỉ một lần.”

Thượng Quan Hoàng Hậu nghe ông nhắc tới Hoài Ngọc, vẻ mặt có chút cứng đờ.



Diên Hòa Đế bực bội chắp tay ra sau lưng đi tới đi lui, mặc dù biết không nên trách tội Hoàng Hậu trước mặt mọi người khiến cho bà mất mặt, nhưng tính tình của Hoàng Hậu khá nóng nảy, nói nặng thì bà không chịu được nhưng nói nhẹ bà lại không để trong lòng, luôn giả bộ hồ đồ.

Ông thở hắt một hơi, nhìn thê tử, ánh mắt khó nén được sự thất vọng: “Hoàng Hậu, nàng là Hoàng hậu của trẫm, cũng là quốc mẫu của một nước, Anh Nhi không những là con của nàng mà còn là hoàng tử của Đại Tấn ta, trong cơ thể nó chảy huyết mạch của Thái Tổ gia, nhưng nàng lại dạy nó thành một kẻ chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân khóc sướt mướt như một phế vật.”

Sắc mặt của Thượng Quan Hoàng Hậu trắng bệch, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay.

Thân là Hoàng Hậu nhưng bà lại không nắm được lòng của Thánh Thượng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, lần này đến Tây Uyển tránh nóng vậy mà Thánh Thượng lại không để cho người của Thượng quan gia hầu cận bên người, còn bảo nàng gọi chất nhi Thượng Quan Tập tiến cung sau đó hung hăng răn dạy hắn một phen, không coi thể diện Hoàng Hậu của bà ra gì, bây giờ ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy ông lại quở trách bà, nói nhi tử mà bà sinh ra chỉ là một kẻ phế vật.

Thượng Quan Hoàng Hậu không nói một lời mà quỳ xuống.

Bà vừa quỳ xuống, những người còn lại đang đứng ở đó cũng quỳ xuống theo.

Sắc mặt của Diên Hòa Đế trầm xuống: “Nàng muốn làm gì?”

Gương mặt của Hoàng Hậu không chút biểu tình: “Thần thiếp ngu xuẩn thất đức, không xứng làm chủ hậu cung, thỉnh bệ hạ phế truất thần khỏi ngôi vị hoàng hậu, để thần thiếp sống ở ly cung Tây Uyển dưỡng già cho đến chết.”

Diên Hòa Đế: “……”

Hoàng đế còn chưa nói gì, nữ quan của Hoàng Hậu liền quỳ xuống trước.

Đang đùa cái gì vậy chứ?! Muốn xin phế bỏ hậu vị, nói dễ nghe thì là chủ động muốn thoái vị, nói khó nghe thì là lấy phượng vị để uy hiếp, ép Thánh Thượng cúi đầu.

Nữ quan sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, sợ Thánh Thượng tức giận đến mức thật sự phế luôn ngôi vị Hoàng Hậu của nương nương.

Đang lúc căng thẳng, đột nhiên một vị tiểu thái giám từ xa chạy đến, vừa chạy vừa hô lớn “Không xong rồi! Không xong rồi!”

Mọi người ngay lập tức bị thu hút.

Lưu Cẩm tiến lên phía trước, cho tiểu thái giám kia một cái tát tai khiến cho vị tiểu thái giám ngã xuống đất.

Lưu Cẩm trách mắng: “Có chuyện gì? Không có quy củ, tự mình vả miệng đi.”

Tiểu thái giám không dám chần chờ, tự mình vả vào mặt mình.

Thẩm Gia vừa mới ăn một cái tát cho nên nàng biết nó đau đến như thế nào, nàng nhịn không được cầu tình: “Đừng phạt hắn, hắn cũng không phải cố ý mà.”

Đối với nàng, Lưu Cẩm lại có vẻ mặt hoà ái hiền lành: “Cô nương không biết, bọn họ là nô tài da dày thịt béo đâu, đánh mấy cái cũng không thấy đau đâu.”

Kỳ thật hắn cũng muốn mượn việc này để dời đi sự chú ý của mọi người, nếu không Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ lâm vào bế tắc, ai cũng không có kết cục tốt đẹp cả.

Diên Hòa Đế ngăn tiểu thái giám: “Được rồi, có chuyện gì lớn khiến trời sập sao?”’

Hai má của tiểu thái giám sưng lên, nói: “Hồi bẩm Thánh Thượng, bên kia đánh nhau rồi.”

Cao Thuận nhíu mày nói: “Nói rõ ràng, bên kia đánh nhau sao? Ai đánh nhau với ai?”

Tiểu thái giám nuốt nước miếng, nói: “Ở giáo trường bên kia, tiểu vương gia cùng…… Cùng Trần đại nhân Hàn Lâm Viện.”

“Cái gì?!”

Diên Hòa Đế cùng Thẩm Gia cùng lúc thốt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.