Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 23: Rớt khỏi ngựa



Sân ngựa ở Tây Uyển đã lâu rồi không náo nhiệt như thế.

Trường đua rộng lớn, hai mươi người tham gia đang phóng ngựa chạy như bay, tay vung nguyệt trượng, đuổi theo duy nhất một quả cầu đỏ nhỏ.

Trận này chỉ có một cầu môn, trên tấm ván gỗ có một lỗ rộng khoảng một thước, hai bên có tiểu binh làm trọng tài, chỉ cần đem quả cầu đá qua cái lỗ, liền được điểm, thi đấu ba hiệp, thắng một hiệp cắm một mặt cờ đỏ nhỏ, ai được hai mặt cờ trước sẽ là đội thắng cuộc.

Trên sân cát bụi đầy trời, bên ngoài khán đài người xem như mây, trừ bỏ tùy tùng đi theo Thánh thượng cùng các vị quan ngoại, còn có phi tần hậu cung, công chúa, cùng với quan viên nữ quyến cùng huân quý tử đệ nghe tin mà đến.

Quốc triều đã lâu lắm không tổ chức thi đấu mã cầu, bọn họ thứ nhất là muốn nhìn náo nhiệt, thứ hai là suốt ngày ở Tây Uyển này, thật nhàm chán, có chút hứng thú muốn thay đổi không khí, liền cược xem ai thắng cuối cùng, người cược Hoài Ngọc không ít, đương nhiên, cược Thánh thượng cũng có.

Đỗ Nhược cũng đi xuống, người đặt cược hỏi nàng: “Ngươi cược ai?”

“Cược tiểu thư nhà ta.”

“Cái gì?” Người nọ trực tiếp mắt choáng váng.

Tân Di mắng nàng: “Ngốc nha đầu, còn không bằng ngươi cược vào Thánh thượng nữa, năm lạng bạc mà cứ như ném đá xuống sông.”

Đỗ Nhược liên tục từ trong hầu bao móc hạt sen ăn: “Không liên quan, ta lại tìm tiểu thư xin thêm liền tốt rồi.”

Đúng lúc này, Tam công chúa Hoài Vân chợt vỗ lan can: “Vào!”

Tân Di cùng Đỗ Nhược nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy người đá vào là Hoài Ngọc, cũng có chút không biết nói gì, Hoài Ngọc đá vào, nàng kích động như vậy làm cái gì?

Hoài Ngọc nhận được một cờ đỏ đầu tiên, Diên Hòa Đế tuy kiệt lực ngăn cản, lại không chịu nổi đồng đội quá yếu, nhìn thấy Hoài Ngọc cùng Sư Tử Thông ở bên kia, vậy mà toàn bộ quay đầu liền chạy, ngoại trừ Thẩm Gia cùng Trần Thích, không ai phối hợp chiến thuật của hắn.

Hoài Ngọc dễ như trở bàn tay đột phá vây quanh, hắn lại gần cầu môn bên này với tư thế mười phần tiêu sái, Thánh thượng cũng không nhịn được tán thưởng một tiếng: “Tốt! Ngọc Nhi, một bàn này của ngươi, rất giống phong thái năm đó của phụ vương ngươi!"

Hoài Ngọc phóng ngựa về bên đội mình, ha ha cười nói: “Đa tạ Bệ hạ đã nhường. Bệ hạ nếu muốn nhận thua, thừa dịp giờ phút này còn kịp!”

“Tiểu tử kiêu ngạo!” Diên Hòa Đế cười mắng, “Nhường ngươi một chút đã lên mặt. Giờ thì hãy xem bản lĩnh hoàng thúc ngươi đây!”

Nói xong liều mạng đơn phương độc mã lao ra, tay cầm nguyệt trượng, thẳng đến mã cầu mà đi, hắn chuyến đi này nhanh chóng như điện, vậy mà phá tan thế trận của Hoài Ngọc, như mãnh hổ đi vào đàn bò đàn dê, đi đến chỗ nào, đối thủ tháo chạy hết, ngựa chạy như bay trong gió.

Hoài Ngọc kinh hãi, tay ôm dây cương phóng ngựa đuổi theo, một bên hô to: “Ngăn Bệ hạ lại!”

Lúc này ngăn Diên Hòa Đế ở phía trước chính là Tô Đại Dũng, hắn chỉ cần nhẹ nhàng chạm mặt đất cướp mã cầu, liền có thể cản được ngựa Thánh thượng, Tô Đại Dũng nhìn vẻ oai hùng cưỡi nhất đẳng nhất mã của đế vương, ấy vậy mà hai đùi run run, sợ tới mức đứng thẳng bất động tại chỗ.

Diên Hòa Đế một tay vén cương, ở trên lưng ngựa nằm rạp người, ánh mắt sắc bén như chim ưng, một trượng c.h.é.m ra!

Quả cầu bay lên trời, mang theo một nắm đất vàng, ở giữa không trung vẽ ra một đường như vệt sao rơi, sau đó rơi thẳng vào cầu môn.

Toàn khán đài yên lặng như tờ.

Vào? ? ?

Vào! ! !

Thẩm Gia kích động thúc ngựa chạy một vòng, tay vung trượng, hoan hô: “Vào! Vào! Bệ hạ hồng phúc tề thiên*! Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”

(*) Hồng phúc tề thiên - 洪福齐天: ý nói phước lành lớn như bầu trời. Trong câu của Thẩm Gia ý là Bệ hạ giống như điềm lành mà ông trời ban xuống.

Diên Hòa Đế thúc ngựa đến, cười cười, cùng nàng cụng nguyệt trượng, chúc mừng màn đánh cầu tuyệt vời này.

Bên ngooài quần chúng cũng cười hô to: “Bệ hạ hồng phúc tề thiên! Bệ hạ vạn tuế!”

Hoài Ngọc mặt đen lại, trực tiếp xuống ngựa.

Thời điểm quyết định đã đến trước mắt, hai bên hòa, người phụ trách trận đấu, Cao Thuận kêu tạm dừng thi đấu, tuyên bố tất cả được nghỉ ngơi một khắc đồng hồ.

Tô Đại Dũng vừa ngồi xuống thở, Hoài Ngọc liền đen mặt đi tới, không nói hai lời vung trượng liền đánh, Tô Đại Dũng cả kinh, thân thể ngửa ra sau. Những người còn lại nhanh chóng tiến lên, kéo kéo, ôm ôm, khuyên can mãi, rốt cuộc đem Hoài Ngọc khuyên nhủ.

“Thủ lĩnh! Bớt giận! Bớt giận! Đại Dũng ca cũng không phải cố ý nha.”

“Đúng vậy, hãy để hắn lập công chuộc tội!”

“Trong trận đấu lại trảm tướng lĩnh, tất bất lợi a, Lão đại!”

“Buông ra ta!”

Hoài Ngọc đẩy hết đám người ra, từ trên cao nhìn xuống Tô Đại Dũng, nguyệt trượng trong tay chỉ vào hắn.

“Ngươi nói xem! Mới vừa rồi, quả cầu kia rõ ràng ở ngay dưới chân, ngươi vì sao không đánh? Cùng cái ngốc tử ở đằng kia sao lại giống nhau thế! Mẹ nó ngươi là Tôn hầu tử, bị Quan Âm nương nương làm phép vào người à?”



Tô Đại Dũng khổ không nói nên lời: “Thủ lĩnh, kia... Đây chính là Thánh thượng a! Ta... Ta…”

Hoài Ngọc cũng tức mà không biết nói sao: “Thánh thượng thì thế nào! Trên sân bóng, hắn chính là địch nhân của ngươi, đối thủ của ngươi! Ý các ngươi là ngày sau trên chiến trường, nhìn thấy một bộ long bào liền cũng không dám đánh?”

Tô Đại Dũng thầm nghĩ ngươi là chất nhi mà hoàng đế sủng ái nhất, đương nhiên có thể nói như vậy, huống hồ bọn họ ở kinh sư, nào có cơ hội lên chiến trường.

Nhưng mà hắn đáy lòng tuy là nghĩ như vậy, lại tuyệt đối không dám nói ra.

Hoài Ngọc nhìn xung quanh, liếc mắt một cái, nói: “Các ngươi đều nghe kỹ cho ta! Hơn nửa cuộc tranh tài, đều để ta toàn lực ứng phó, giờ lại vừa lâm chiến đã sợ hãi địch, nếu dám đứng thẳng bất động, đừng trách ta không nể mặt! Nếu hại ta thua một nữ nhân, mất hết mặt mũi, các ngươi cũng đừng hòng được dễ chịu!”

Mọi người cùng nhau rùng mình, ưỡn n.g.ự.c nói: “Tuân lệnh!”

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ thầm, nguyên lai Lão đại chỉ là không muốn thua Thẩm nhị cô nương.

Mặc kệ là vì bảo vệ mặt mũi Lão đại hay gì, trên hết là bảo toàn mạng nhỏ của bọn họ, trong nửa sau trận đấu, đám người này khẳng định sẽ liều mạng thi đấu.

Bàn thắng cuối cùng này chính là chìa khóa quyết định thắng bại, những người xem ở bên ngoài không có hứng thú với mã cầu cũng đều ngẩng cổ lên xem, nhìn không chớp mắt, không dám bỏ lỡ một chút tình huống nào trên sân bóng, ngay cả Thẩm Như Hải cũng không ngoại lệ.

Hoài Vân lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngay cả khăn tay cũng ướt, cá nhân mà nói, nàng đương nhiên hi vọng phụ hoàng nàng sẽ thắng, bởi vì Thẩm Gia vừa mới giúp đỡ nàng. Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, khả năng chiến thắng của đội họ là rất thấp.

Trong đội này, chiến lực chính cũng chỉ có một mình phụ hoàng của nàng, những người còn lại cũng không chơi mã cầu nhiều, không bằng nói là chỉ cưỡi ngựa chạy loạn trên sân mà thôi, thậm chí còn không thể chạm vào quả cầu.

Hoài Ngọc cũng biết trong số những người này, người duy nhất đáng đối phó chỉ là hoàng thúc của hắn nên chỉ để mắt tới ông, một khi Diên Hòa Đế tiếp được cầu, liền lập tức dẫn người vây truy chặn đường, Diên Hòa Đế căn bản không có cơ hội ghi bàn.

Cầu lại một lần nữa chạm tới gậy của Diên Hòa Đế, ông ngắm chuẩn vào quả cầu đang chuyển động đánh một gậy, nhìn thấy ông chuẩn bị đánh vào lỗ, Hoài Ngọc ở bên kia phóng ngựa chạy đến, gậy trong tay quét ngang, chuẩn xác đánh bay quả cầu nhỏ.

Còn thiếu một chút nữa thôi! Lỡ mất cơ hội tốt!

Mọi người thất vọng mà thở dài.

Hoài Ngọc cướp được cầu, một bên phóng ngựa, một bên rê cầu, quả cầu kia dưới gậy hắn tựa như có sức sống, trong nháy mắt càng ngày càng gần khung thành.

Đúng lúc này, ở nơi không ai chú ý đến, Diên Hòa Đế lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Thẩm Gia.

Thẩm Gia âm thầm gật đầu.

Tiếp theo, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Thẩm Gia “Giá!*” một tiếng, cầm dây cương trong tay, giục ngựa chạy thẳng về phía Hoài Ngọc!

(*) Tiếng thúc ngựa

Tân Di trực tiếp xem đến ngây người: “Tiểu thư…Tiểu thư là đang muốn làm gì thế?”

Đỗ Nhược thậm chí cũng không còn ăn hạt sen nữa, ngây ngốc há hốc mồm.

Hoài Vân gấp đến mức nửa người trên muốn thò ra khỏi lan can: “Nàng muốn làm gì? Mau dừng lại! Ngựa sắp đụng nhau rồi!”

Thẩm Như cả kinh nói: “Muội ấy đang đứng lên!”

Một chân Thẩm Gia dẫm lên bàn đạp, cả người treo ở trên yên ngựa như chiếc lá rơi trong gió thu xào xạc đang lung lay sắp rơi xuống.

Hoài Ngọc hoàn toàn ngây ngẩn, thậm chí cũng quên đánh cầu, ngơ ngác mà nhìn một màn này.

Thẩm Gia mặc một bộ váy màu đỏ, gió mạnh thổi tung mái tóc đen của nàng, quần áo bay phấp phới, nàng đứng ở trên bàn đạp, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nàng, nhìn không rõ, ánh sáng chói chang bao phủ khiến cho toàn thân nàng mạ lên một lớp hào quang, nàng nở nụ cười rạng rỡ với hắn.

Tiếp đó, buông dây cương, ngã lăn xuống đất.

Hoài Ngọc: “!!!”

Hoài Ngọc phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, trong khoảnh khắc đó, trong lòng hắn đau đớn dữ dội, trong đầu trống rỗng, như là có ký ức gì đó đột nhiên thức tỉnh. Hắn chưa phản ứng lại thì đã vứt cây gậy xuống, bỏ ngựa, nhảy lên không trung bắt được Thẩm Gia.

Hai người nặng nề mà ngã trên mặt đất, lăn vài vòng.

Diên Hòa Đế nhân cơ hội này ghi một bàn thắng, Cao Thuận nắm lá cờ đỏ lên, cồng chiêng gõ vang, tuyên bố kết quả cuối cùng: “Ghi được hai bàn trước, Bệ hạ thắng.”

Người trên khán đài reo hò, người đánh cược thắng đương nhiên vui mừng, còn người đánh cược thua cũng không tức giận, bởi vì họ đã được xem một trận mã cầu quá xuất sắc và tuyệt vời.

Hoài Ngọc cái gì cũng không nghe rõ, trong một lúc hắn tường chừng như là bị điếc, trời đất đều trở nên yên lặng, hắn ôm Thẩm Gia đang hôn mê, nôn nóng đánh gò má của nàng gọi: “Này, Thẩm Gia, tỉnh tỉnh!”

Thẩm Gia nằm ở phía dưới hắn, gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.

Hoài Ngọc chịu đựng đau đớn, từ trên mặt đất bò dậy kêu: “Người đâu! Truyền ngự y! Nơi này có người bị thương! Con mẹ nó đừng ăn mừng nữa! Ngự y! Ngự…”



Lời còn chưa dứt, bỗng nghe được một tràng “Xì” cười.

Hoài Ngọc ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Gia đang ‘hôn mê’ lại từ trên mặt đất ngồi dậy, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, “Chúng ta thắng rồi.”

Hoài Ngọc: “...”

“Ngựa cao như vậy ngươi cũng dám nhảy xuống à? Sao không ngã c.h.ế.t ngươi luôn đi!” Hoài Ngọc gần như muốn nổi trận lôi đình.

“Ngươi hung dữ như vậy là cớ gì chứ?” Thẩm Gia có chút không thể hiểu nổi: “Không phải ngươi đã đỡ được ta rồi hay sao?”

“Nếu ta không tới thì sao?”

“Ngươi sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ?”

“Thẩm Gia!” Hoài Ngọc hét to một tiếng, tức giận đến nói năng lộn xộn, “Ngươi…Ngươi chính là ỷ vào ta..”

“Ỷ vào ngươi cái gì?” Thẩm Gia tò mò truy vấn.

Hoài Ngọc trừng mắt liếc nàng một cái, đứng dậy bỏ đi không nói gì.

Tính cách Thẩm Gia như một cái hồ bị rỉ nước, dù bị mắng cũng không để trong lòng, lăn một vòng đứng dậy, theo sau hẳn lải nhải: “Hoài Ngọc! Chúng ta đã thắng rồi! Ha ha ha. Bại dưới tay một nữ nhân như ta, sao ngươi lại mãi không chịu thừa nhận?”

“Câm miệng!” Hoài Ngọc xoay người căm tức nhìn nàng, biểu tình trên mặt như muốn g.i.ế.c người.

“Sao thế?”

Thẩm Gia sờ sờ mũi, không rõ vì sao hắn đột nhiên lại nổi giận đến như vậy, chỉ bởi vì thua một trận mã cầu sao? Hoài Ngọc cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Diên Hòa Đế thúc ngựa chạy lại, hỏi Thẩm Gia đang ở trên mặt đất: “Tiểu nha đầu, không có việc gì chứ?”

Thẩm Gia nói: “Không có việc gì. Thần không đau một chút nào!”

“Đó là bởi vì vết thương là ở trên người của ta, không phải ngươi!”

Hoài Ngọc rốt cục phát hỏa, bên hông xương sườn đau âm ỉ, không biết đã bị gãy bao nhiêu cái, hắn không nên cứu Thẩm Gia, hắn cứu nàng làm gì chứ?

“Các người chơi gian lận!” Hắn phẫn nộ quát.

Hắn sớm đã nhìn ra, đây là một cái bẫy mà Thẩm Gia cùng Thánh thương giăng ra, chờ hắn nhảy vào.

Kì thật hắn đã đoán được kế hoạch này trong thời gian tạm nghỉ. Diên Hòa Đế cùng Thẩm Gia lên kế hoạch cho chiến thuật này, chẳng qua ban đầu là Diên Hòa Đế sẽ giả vờ bị ngã xuống ngựa, khiến Hoài Ngọc đến cứu. Thẩm Gia nhân cơ hội đưa quả cầu vào lỗ, đây là kế ‘Dương đông kích tây’.

Nhưng Thẩm Gia cho rằng kế sách này không ổn, bởi vì kỹ năng chơi cầu của nàng không được tốt cho lắm, liệu nàng có thể chạm bóng hay không còn khó nói chứ đừng nói đến việc ghi bàn, vì vậy cuối cùng đổi thành Thẩm Gia giả vờ ngã để thu hút sự chú ý của Hoài Ngọc, còn Diên Hòa Đế chịu trách nhiệm ghi bàn.

Trước khi thực hiện kế hoạch, Thẩm Gia vẫn có chút thấp thỏm, bởi nàng không thực xác định được Hoài Ngọc sẽ đến cứu nàng hay không, vạn nhất không cứu, vậy chẳng phải nàng sẽ ngã thành tàn phế luôn hay sao?

Cũng may, cuối cùng hắn vẫn tới cứu nàng.

Thẩm Gia đắc ý cười nói: “Hoài Ngọc, ngươi ngày thường xem nhiều binh thư như vậy, chẳng lẽ không biết trong binh pháp có câu ‘Binh sĩ xảo quyệt’ sao? Đã đặt cược thì phải chịu nhận thua, còn không mau quỳ xuống dập đầu ba cái?”

Hoài Ngọc: “...”

Mọi người nghe lời này của nàng xong, giật nảy mình.

Người đùa cái gì vậy chứ? Có thể thắng đã là rất tốt rồi, trăm triệu lần không dám để Tiểu Sát Tinh dập đầu trước bọn họ, vạn nhất hắn ghi hận bọn họ thì làm sao bây giờ?

Lại nói, Hoàng thượng còn ở chỗ này đấy, để chất nhi được sủng ái nhất dập đầu bọn họ, điên rồi sao?!

Mồ hôi của mọi người chảy ròng ròng, sôi nổi nói: “Cái này…Cái này thì không cần nữa.”

Thẩm Gia nhíu mày: “Cái này không phải đã nói rõ ngay từ đầu rồi sao? Chính do Hoài Ngọc tự mình nói mà.”

“Cái này..Cái này tùy theo thời điểm không phải sẽ khác nhau sao! Không nhất thiết phải dựa theo ước định trước đó. Đa tạ Thẩm cô nương hôm nay khảng khái tương trợ, Thẩm cô nương đúng là nữ trung hào kiệt…”

Mọi người nghĩ thầm, ngươi không cần ám hại chúng ta thế đâu!

Bọn họ bất lực nhìn về phía Hoàng đế, khẩn thiết cầu Thánh thượng tới giải vây.

Diên Hòa Đế xấu hổ ho khan một tiếng: “Theo trẫm thấy, dập đầu…thì không cần nữa được chứ? Nếu không thì nói lời xin lỗi cũng được?”

Chúng văn sĩ đồng loạt xua tay: “Không cần, không cần phải xin lỗi!”

Hoài Ngọc hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Sư Tử Thông của hắn khập khiễng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.