Ngày 26 tháng 9, nghi lễ cưới hỏi, cúng tế, cầu con cái.
Mọi việc đều hoàn tất và diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Thẩm Gia củng Thấm Như đều mặc một thân hỉ phục màu đỏ, đầu đội khăn trùm, bái biệt phụ thân, hai người bọn họ đều rơi nước mắt như mưa, khóc đến rối tinh rối mù, khách đến tham gia không khỏi cảm thản, tân nương tử xuất giá khóc là một tập tục, nhưng chưa từng thấy người nào khóc thảm thiết như vậy, đặc biệt là vị Thẩm nhị tiểu thư kia, khóc đến nghẹt thở, người không biết còn tưởng rằng nàng đang đưa tang.
Thẩm Như Hải chỉ có thể ngại ngùng đỡ nàng dậy, nói: “Đừng khóc, sau này muốn trở về vẫn có thể trở về mà.”
Ông cho rằng Thấm Gia khóc là vì không muốn rời xa nhà mẹ đẻ, lại không biết Thẩm Gia khóc là vì bản thân không thể gả cho công tử mà nàng ái mộ, nàng không những không thể gả cho hắn mà còn trơ mắt nhìn Thẩm Như gả cho Trần công tử, nhân sinh thống khổ cũng chỉ có như vậy là cùng.
Thẩm Gia buồn bã khóc lớn.
Ngoài cửa vang lên tiếng súng, bà mối hô lên: “Giờ lành đã đến, tân nương tử ra cửa!”
Tiếng kèn đàn hát vang lên, tiếng pháo nổ, khói bụi mù mịt, hai vị tân lang mỗi người cưỡi một con ngựa, đầu đội ô sa, trên n.g.ự.c đeo một dải băng đỏ, Hoài Ngọc môi hồng răng trắng, Trần Thích tuấn tú nho nhã, hai người đều vô cùng nhịn không được nắm chặt dây cương đang cầm trong tay, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa.
Hai vị tân nương tử nhấc chân, bước qua ngưỡng cửa, bước về phía vị hôn phu của mình, cuộc sống của họ từ nay hoàn toàn khác nhau.
*
Phù Phong Vương phủ.
Khắp nơi trong Vương phủ đều giăng đèn kết hoa, mọi người đều vô cùng bận rộn, đã lâu rồi Vương phủ không náo nhiệt như lúc này, Hạ tổng quản của Vương phủ phụ trách điều hành mọi thứ, vô cùng bận rộn, thậm chí còn không có thời gian để uống nước.
Người sai vặt trong phủ vội vàng chạy tới, hoảng hốt kêu lên: “Hạ tổng quản, cái đó...... Quý nhân, có quý nhân tới......”
Hạ tổng quản đang bận kiểm tra xem đèn lồng treo có ổn không, không có thời gian quan tâm đến quý nhân hay không quý nhân, huống hồ đại hôn của thân vương, khách khứa hôm nay có người nào mà không quý chứ?
Hạ tổng quân không kiên nhẫn quay đầu, sau đó đôi chân liền trở nên mềm nhũn quỳ xuống.
“Hoàng...... Hoàng......”
“Gọi Hoàng tiên sinh là được rồi.” Diên Hòa Đế mim cười nói, hôm nay ông mặc một thân y phục dáng suông, đeo thắt lưng ngọc, đầu đội khăn, nhìn giống như một vị nhân sĩ giàu có.
Cao Thuận đi theo ở phía sau, cũng là một thân y phục đơn giản.
Hạ tổng quản được Diên Hoà Đế đỡ dậy, lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Hoàng...... Hoàng tiên sinh sao lại đến đây ạ?”
Diên Hòa Đế nhìn trang trí trong phủ, thuận miệng nói: “Đại hôn của Ngọc nhi, ta đến nhìn một chút, không cần kinh động đến người khác, chờ sau khi bái đường xong, đưa đến đây cho ta nhìn là được.
Hạ tổng quản nghe như vậy liền cảm thấy không ổn, ít nhất cũng phải ăn một bữa rồi mới đi chứ, nhưng ông lại nghĩ, hôm nay Thánh thượng cải trang vi hành, vốn muốn che dấu tai mắt của người khác, không muốn để người ta chú ý đến, miễn cho mọi người nói ra nói vào
Hạ tổng quân cung kính nói: “Vâng, giờ lành chưa đến, hay là ngài đi vào ngồi trước, tiểu nhân sẽ phái người pha trà cho ngài.”
Diên Hòa Đế xua tay cười nói: “Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, nơi này ta còn quen thuộc hơn ngươi, không cần tiếp đón ta.”
Dứt lời ông liền dẫn Cao Thuận đi dạo khắp nơi.
*
Trời chạng vạng, đội ngũ đón dâu mới trở về.
Hoài Ngọc xoay người xuống ngựa, bế Thẩm Gia ra khỏi kiệu, theo tục lệ của Đại Tấn, tân nương tử vừa vào cửa chân không được chạm đất cho nên Hạ tổng quản đã trải rất nhiều thảm đỏ, không ngờ Hoài Ngọc lại bế Thẩm Gia bước qua chậu than, yên ngựa và ngưỡng cửa rồi trực tiếp bế nàng đến sảnh đường bái đường thành thân.
Phụ mẫu của Hoài Ngọc đã qua đời, vì vậy chủ vị là hai tấm bài vị.
Người chủ trì đứng bên cạnh lớn tiếng hô: “Nhất bái thiên địa -”
Đôi tân lang tân nương quay mặt về phía cổng lớn, một người cầm một đầu sợi dây tú cầu màu đỏ, chậm rãi cúi đầu.
“Nhị bái cao đường.”
Bọn họ xoay người, cúi đầu với hai tấm bài vị.
“Phu thê đối bái -”
Hai người đứng đối diện, khi Hoài Ngọc củi đầu đối bái nhịn không được liền nhìn trộm người dưới tấm khăn trùm đầu, muốn nhìn xem bên trong có phải Thẩm Gia hay không, hắn luôn sợ bản thân vì quá vội vàng mà nhầm lẫn giữa hai vị tân nương tử.
“Nghi lễ hoàn thành! Đưa vào động phòng.”
Người chủ trì nói xong, các bà tử lập tức tươi cười chen chúc, muốn đưa Thẩm Gia đưa vào phòng hỉ, Hạ tổng quản cuống quýt chen ngang, sau đó nói nhỏ vào tai Hoài Ngọc.
Ánh mắt Hoài Ngọc biến đổi, bế Thẩm Gia lên liền chạy đi.
“Ai da! Cướp tân nương! Tân lang hấp tấp chờ không nổi muốn động phòng rồi!” Có bà từ kêu lên.
Mọi người cười vang, nhóm thiếu niên thích xem náo nhiệt lại muốn nháo động phòng. Hoài Ngọc bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, thầm nghĩ: “Phi! Ai vội vã động phòng chứ?”
Thẩm Gia bị hoảng sợ, gắt gao mà ôm lấy hắn, nói: “Hoài Ngọc! Huynh làm gì?!”
Hoài Ngọc vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng mới yên tâm một chút, an ủi nàng: “Đừng sợ, ta đưa nàng đi gặp một người.”
Hoài Ngọc ôm nàng lấy đà nhảy lên, cuối cùng cũng thoát khỏi đám người muốn nháo động phòng, hắn bế nàng đi qua một dãy hành lang, đi vào trong một gian phòng.
Diên Hòa Đế chắp tay sau lưng, ngẩng đầu thưởng thức bức hoạ treo trong điện, trong bức hoạ có một vị hiệp sĩ tay cầm kiếm, hai bên có câu đối, là thơ của Lý Bạch: [Túng tử hiệp cốt hương/Bất tàm thế thượng anh.*]
(*) Nguyên gốc “纵死侠骨香,不惭世上英” (Hiệp khách hành - Lý Bạch)
Dịch nghĩa:
[Dù cho c.h.ế.t xương cốt hiệp sĩ còn thơm,
Không hổ thẹn với anh hùng trên thế gian.]
Nghe thấy tiếng bước chân, ông liền chậm rãi xoay người, mỉm cười nói: “Ngọc nhi, thúc phụ xem con thành thân.” Hoài Ngọc buông Thẩm Gia xuống, kéo nàng quỳ xuống, dập đầu quỳ lạy.
Diên Hòa Dế thản nhiên nhận lễ, cười gật đầu, nâng hai người bọn họ dậy, nói: “Từ nay về sau, hai người các ngươi phải hỗ trợ lẫn nhau, tôn trọng nhau như khách. Hoài Thẩm thị, ngươi phải hết lòng chăm sóc cho phu quân, lo liệu việc nhà, sinh con nối dõi, tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ, đã biết chưa?”
Thẩm Gia đang suy nghĩ không biết người Hoài Ngọc đưa nàng đi gặp là ai, bất ngờ bị Hoài Ngọc âm thầm đẩy một cái, lúc này nàng mới ý thức được Hoài Thẩm thị chính là một cách gọi coi trọng nàng, nàng không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ thật khó nghe, nhưng cũng không thể không dựa theo lời dặn của ma ma trong cung, cúi đầu kính cẩn đáp: “Vâng, thần phụ đã biết.”
Diên Hòa Đế cười hài lòng, vẫy tay ý bảo Cao Thuận tiến lên, thưởng cho hai người bọn họ đôi nhẫn bạch ngọc.
Đưa Thẩm Gia về hỉ phòng. Hoài Ngọc liền bị đám người Tô Đại Dũng gọi đi uống rượu mừng, trước khi rời đi hắn không quên dặn dò Quan Triều: “Nhớ đưa điểm tâm đến đó, nhất định các nàng đang rất đói rồi.”
Quan Triều nhanh chóng đáp: “Ngài cứ yên tâm, Vương phi sẽ không bị đói đâu.”
Hoài Ngọc còn muốn nói Thẩm Gia thích ăn những món gì. Tô Đại Dũng đã khoác vai hắn: “Đi thôi, đại nhân, các huynh đệ đang đợi ngài đấy, hôm nay là ngày đại hỉ, bọn họ không đem ngải chuốc say sẽ không bỏ qua dâu, tân nương sẽ không chạy mất đâu, cùng chúng ta uống rượu trước đi.”
Nói xong, hắn nháy mắt, mấy thiếu niên vui vẻ lao đến, nắm lấy hai tay hai chân Hoài Ngọc hi hi ha ha mà khiêng hắn lên rồi chạy đi.