Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 37: Tiến cung (1)



Trần Thích ở trong một ngõ nhỏ ở ngoại thành Tuyên Bắc, phường Xuân Thụ, phía trước là chiếc sân không quá lớn, có hai lối vào nhà. Trần Thích xuất thân hàn vi, bổng lộc một năm củng lắm chỉ được tám mươi lượng bạc, lại không thu vào cho nên ở chốn phồn hoa như kinh thành quả thật vô cùng túng quẫn, ngay cả người hầu cũng chẳng thuê nổi, chỉ có mỗi ông lão 60 tuổi bầu bạn hằng ngày.

Nhưng nhân duyên của Trần Thích rất tốt, buổi đại hôn hôm qua có rất nhiều đồng liêu đến tham dự, trong suốt buổi tiệc ai nấy đều chuốc rượu hắn, không nói không rằng liền bị ép uống, bầu không khí cực kì náo nhiệt, đông vui.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì hôm qua mệt mỏi quá độ nên lúc này Thẩm Như vẫn ngủ rất say, Trần Thích lại không nỡ đánh thức nàng, dịu dàng hôn lên vầng trán của Thẩm Như, giúp nàng đắp chăn lại rồi sau đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng.

Vừa ra hắn lại gặp phải Lý thị, đối phương lên tiếng gọi cô gia.

Trần Thích giơ ngón tay trỏ lên, khẽ ‘suỵt’ một tiếng, chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhà ngươi vẫn còn ngủ, không cần đánh thức nàng ấy.”

Lý thị hiểu ý mim cười: “Vậy lão nhân đi lấy chậu rửa mặt để cô gia dùng.”

Trần Thích cũng cười: “Sao có thể làm phiền bà, ta tự làm là được rồi.”

Nói xong, hắn đi đến chậu ốc rửa mặt cạnh giếng, dùng nước muối súc miệng rồi mới đi vào trong viện, vươn vai, cảm thấy cả người đều căng tràn sức sống.

*

Lão Trịnh cầm chổi quét mảnh vụn pháo trúc của hôm qua trong sân, thấy Trần Thích liền hỏi: “Công tử, bây giờ có cần làm điểm tâm không?”

Trần Thích suy nghĩ, nói: “Ta đi ra ngoài mua.”

Hắn vào phòng cầm hai điếu tiền rồi dặn dò lão Trịnh quét rác nhẹ tay một chút để không làm phiền đến phu nhân ở hậu viện, sau đó mới ra cửa.

Ngõ Xuân Thị gần với xưởng Lưu Ly, là một trong những nơi náo nhiệt nhất tại kinh thành, bước ra ngoài có một ngã tư dài, có rất nhiều cửa hàng sát với nhau, mới sớm tinh mơ các tiểu thương đã bắt đầu buôn bán, lồng hấp bánh bao cứ thế mà tản ra hơi nóng hổi, mùi thịt lừa bay tán loạn trong gió, thiếu gia nhà giàu cầm chim cảnh nhốt trong lồng cũng ra ngoài tản bộ, mà bọn tiểu nhị trong quán trà lại cực kì nhàn hạ, cả đám đều có bát mì to, húp xì xụp xì xụp.

Trần Thích là người rất nổi tiếng ở vùng này, hầu như ai ai cũng đều biết mặt hắn nên lúc này thấy Trần Thích ra đây sớm mọi người liền nhiệt tình đến chào hỏi.

Trần Thích mỉm cười lịch sự đáp lại, mua hai bát hoành thánh và một cái bánh bao, đang định quay về thì hắn gặp phải hai thiếu niên đeo sọt hoa phía sau theo để bán.

“Ca ca, mua hoa của đệ đi, tặng cho tân nương của ca ca, chắc chắn nàng ấy sẽ rất vui đó.”

Trần Thích tò mò, hỏi: “Làm sao đệ biết ta vừa mới thành hôn?”

Thiếu niên cười hihi, đáp: “Mặt của ca ca rạng rỡ, vừa nhìn là biết có chuyện vui lớn, ông bà đã từng nói: động phòng hoa chúc hay được để tên lên bằng vàng đều là hai đại hỷ sự trong đời người, mà ca ca vốn đã là Trạng nguyên, ai nấy cũng đều thấy tên huynh trên kim bảng cho nên chỉ còn lại việc cưới tân nương mới có thể khiến ca ca vui vẻ đến mức này.”

Trần Thích dở khóc dở cười, đoán có lẽ thiếu niên này biết hắn, cũng biết hôm qua hắn vừa mới thành thân, chỉ là miệng lưỡi ngon ngọt nịnh bợ muốn hắn mua hoa thôi.

Cho nên Trần Thích hỏi: “Đệ có hoa gì?”

“Hoa nào cũng có ạ”. Thiếu niên kêu bạn của mình xoay người lại để Trần Thích xem rõ sọt hoa: “Hoa nhài, phù dung, trúc đào, còn có cả hoa cúc trong Tết Trùng Dương,...”

Trần Thích nhớ đến gương mặt thanh thoát kiều diễm của Thẩm Như, lòng khẽ rung động: “Ta lấy hoa nhài đi.”



Thiếu niên vâng một tiếng, thuần thục lấy ra từ trong sọt một nhành hoa nhài đưa cho Trần Thích, cành hoa trắng tinh vẫn còn lưu lại giọt sương sớm.

Trần Thích nhận hoa, gửi lại đối phương vài văn tiền.

Thiếu niên mỉm cười đa tạ, chúc điều lành: “Chúc ca ca và phu nhân bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

Mặt Trần Thích lập tức đỏ ửng, không đáp lại mà xoay người rời đi.

Về đến nhà, bởi vì không biết rốt cuộc Thẩm Như đã thức dậy hay chưa nên hắn im lặng đi đến bên cửa sổ, xuyên qua tấm dán màu đỏ, Trần Thích thấy Thẩm Như đã rời giường, nàng lười biếng ngồi tại bàn trang điểm, mái tóc đen óng xõa dài hơn vai, nha hoàn ở phía sau giúp nàng chải tóc.

Thiên kim thanh thoát, gối chăn đảo loạn, lúc này lại lười biếng chải đầu.

Giờ phút này, Trần Thích cố gắng dùng hết tài nghệ của mình, vắt óc suy nghĩ nhưng chẳng thể tìm được một thơ câu miêu tả chính xác nhất khung cảnh tuyệt mỹ đang hiện ra trước mắt.

Hắn mim cười, vừa định bước vào cửa thì nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra.

“Tiểu thư à, phải cài thêm cây trâm kia nữa.” Linh Lung nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Thẩm Như không lên tiếng, vẫn chọn cài cây trâm hoa hồng kia, thái độ vô cùng kiên quyết.

Linh Lung và Lý thị liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút bất đắc dĩ.

Lý thị bước lên, nhận lấy cây trâm rồi cài vào mái tóc đã được búi cao của Thẩm Như rồi nói: “Rửa mặt, chải tóc theo kiểu đã có chồng thì không thể gọi tiểu thư như khi ở nhà nữa, nên gọi là phu nhân mới đúng.”

Lời Lý thị vô cùng ẩn ý mà Thẩm Như nghe thấy lại thờ ơ, vẽ mặt như đã c.h.ế.t lặng.

Lý thị thở dài, nắm lấy tay Thẩm Như, thật lòng nói: “Đứa trẻ ngoan, con cũng đừng trách ma ma nhiều lời, ma ma nhìn con lớn lên từng ngày, thời điểm mẹ con ra đi, người mà nàng để tâm nhất chính là con, mọi thứ về con đều rất tốt, chỉ là không được nhạy bén, gặp chuyện thì không nói, đôi mắt cứ đờ đẫn cả ngày. Con à, ma ma đã sống được nửa dời người rồi, con hãy nghe ta khuyên một câu, nếu như con đã gà cho người ta thì mọi chuyện trước đây không cần nghĩ đến, hiện tại phải chăm sóc phu quân mới là quan trọng nhất, cô gia có nhân phẩm rất tốt lại còn toản tâm toàn ý thương con, ngày sau ngài ấy nhất định sẽ có thể thăng chức, nếu con đối xử tốt với cô gia thì sau này được hưởng phúc khí.”

Thẩm Như nhắm mắt lại, nắm chiếc khăn trong tay thật chặt, lạnh lùng trả lời: “Trong lòng con đã có ý trung nhân cho nên không thể tiếp nhận thêm ai khác. Gả cho hắn là lệnh của phụ thân không thể làm trái, cơ thể con không làm chủ được chẳng lẽ ngay cả trái tim cũng phải trao cho Trần Thích hay sao? Ma ma, con không thích hẳn, ngay cả việc phải ngủ cùng hắn trên một chiếc giường cũng khiến con cảm thấy... cảm thấy rất ghê tởm.”

Hai hàng mày khẽ cau lại, Thẩm Như nhớ đến những hình ảnh của đêm hôm qua, càng nhớ lại càng cảm thấy như thể có hàng trăm con sâu bọ đang bò trên người, cực kì dơ bẩn.

Lý thị vội vàng che miệng Thẩm Như: “Lời này con không được nói! Người trong lòng trước kia của con, ngày trước đã không chung đường, bây giờ lại trở thành người thân thì càng không được! Còn nữa, tính tình của nhị tiểu thư sao mà dễ đối phó? Ngay cả một bộ y phục cũng không cho con chạm vào, nếu như để nhị tiểu thư biết được con thích…”

Lý thị nói một lát rồi lại dịu dàng khuyên nhủ: “Con ngoan à, nhân lúc còn sớm hãy chặt đứt nhớ nhung với người kia. đừng làm cho nương con không an lòng nơi chín suối.”

Thẩm Như ngơ ngẩn ngồi tại đó, giọt lệ lăn dài trượt xuống gò má, qua thật lâu sau nàng mới lẩm bẩm: “Con biết, ngài ấy là người như thế, là con không xứng, chỉ cần liếc mắt nhìn từ xa thôi con cũng mãn nguyện rồi.”

Linh Lung hầu hạ Thẩm Như rất lâu nên rất hiểu rõ tâm sự của nàng, nếu như trước kia còn có thể kéo dài tranh thủ một chút nhưng hiện tại đã gả cho người ta, mọi chuyện như ván đã đóng thuyền cho nên cũng không được tiếp tục si mê người nọ nữa.

Linh Lung không khỏi thở dài một hơi, đứng lên đi đổ nước, chỉ là khi ra ngoài phòng lại thấy được một đóa hoa nhài đang trôi trên con lạch nhỏ liền cảm thán một tiếng.



Trong mùa này, hoa nhài từ đâu mà xuất hiện thế này?

Nàng lấy đóa hoa lên liền thấy cuống đã bị bẻ gãy, cánh hoa trắng tinh nhuốm lẫn ít nước bùn, vài cánh còn rơi là tả trên mặt nước, cứ thế trôi về nơi xa…

*

Ngày thứ hai sau buổi tân hôn, Hoài Ngọc và Thẩm Gia cùng tiến cung tạ ơn.

Cuối cùng Thái Hậu cũng gặp được cháu dâu như ý nguyện, bà cứ nắm tay Thẩm Gia không muốn buông ra, liên tục khen nàng: “Đứa nhỏ này trông rất xinh đẹp, vừa mới vào đây thì mọi thứ như thể sáng lên vậy, suốt mấy chục năm chẳng thấy gì đặc sắc nay lại như thấy lại được ánh sáng rực rỡ thế này.”

Mọi người đều cười, Thẩm Gia được Thái hậu khen đến mức có chút ngượng ngùng, cả gương mặt cũng bắt đầu đỏ ửng.

Điền Quý phi liền trêu Thẩm Gia: “Nhìn xem, còn thẹn thùng nữa kìa.”

Nữ nhân chốn hậu cung rảnh rỗi đến độ nhàm chán, bọn họ thích nhất là trêu tân nương nhỏ, nói chuyện chẳng kiêng kị điều gì.

Nhìn thấy Thẩm Gia bị trêu đến mức luống cuống tay chân, Lưu Phi tốt bụng nên liền cười giải vây giúp nàng: “Tân nương luôn dễ ngượng ngùng, mong mọi người thương xót, đừng đùa nàng ấy nữa.”

Nói xong, Lưu Phi liền tháo chiếc vòng ngọc Lam Điền rồi đeo vào tay Thẩm Gia: “Đây là món quà nhà mẹ đẻ đã cho ta khi ta tiến cung, cũng không phải là bảo vật trân quý gì cả, hiện tại trao lại cho con, xem như là quà gặp mặt.”

Thẩm Gia thầm nghĩ như thế này làm sao mà được, chỉ là thời điểm nàng cố gắng tháo chiếc vòng tay ra thì lại không được cho nên gương mặt lại càng trở nên đỏ ứng hơn trước.

Lưu phi mim cười, đè tay nàng: “Cứ mang nó đi, vòng tay này đã từng được khai quang trước Phật Tổ, có thể phù hộ cho con và Vương gia bình an vô sự, bạch đầu giai lão.”

Các phi tần còn lại cũng lần lượt tiến lên đưa quà gặp mặt, ngay cả Thượng Quan Hoàng hậu cũng phải tặng, còn Thái hậu thì càng không cần nói đến, trước khi nàng và Hoài Ngọc thành thân, bà đã ban thưởng cho rất nhiều đồ.

Hiển nhiên Thẩm Gia cũng tự chuẩn bị quà, trong đó có cả cho Cửu Hoàng tử Hoài Anh, nàng vô cùng bất an vì trước đây đã vô tình đánh đối phương nên lần này cố tình làm một hộp kẹo mơ muốn làm lễ vật tặng cho Cửu Hoàng tử.

Hoàng hậu khách khí, từ chối uyển chuyển: “Đa tạ hảo ý của con nhưng gần đây Anh Nhi đang bị đau răng nên không ăn ngọt được.”

Thẩm Gia lập tức đáp lời: “Cái này không ngọt đâu, con đã cho vào các loại dược thảo, nếu người không tin thì có thể cho ngài ấy thử một viên.”

Nàng mở nắp hộp, mười mấy viên kẹo trong suốt lấp lãnh được tạo hình như cánh hoa mai liền xuất hiện.

Cửu Hoàng tử xem đến mức nuốt nước bọt, những đứa trẻ rất dễ bị kẹo hấp dẫn nhưng đứa nhỏ không dám tùy tiện lấy mà nhìn mẫu hậu bằng ánh mắt trông đợi.

Thượng Quan Hoàng hậu mim cười lịch sự: “Đa tạ, nhưng đúng thật là lúc này Cửu Hoàng tử không thể ăn.”

Thẩm Gia lại tiến lên một bước, vốn còn định tiếp tục cố gắng mới gọi thì đột nhiên có một bàn tay thon dài xuất hiện cướp lấy hộp kẹo.

Thẩm Gia vừa xoay người liền nhìn thấy Hoài Ngọc không biết đã vào đây từ lúc nào, hắn cầm một viên kẹo bỏ vào miệng, bên má bị thứ ngọt ngào độn lên, thỏa mãn mà hơi nheo mắt lại: “Ngon thật, cho ta đi.”

“...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.