Cũng không biết Tạ Dực đã nói như thế nào, khi tới bữa trưa, Thẩm Như Hải quả nhiên “Đồng ý” cho Thẩm Gia quay trở về Kim Lăng tế bái tổ tiên, chẳng qua là sắc mặt có chút khó coi.
Thẩm Gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên hoan hô, nhưng sau đó lại nghe Thẩm Như cũng muốn đi theo, mặt nàng liền xụ xuống, vừa định nói chuyện lại bị Tạ Dực đá một cái dưới bàn, Thẩm Gia chỉ đành phải ngậm miệng lại.
Dùng cơm xong, Thẩm Như Hải cũng không có tâm tình đãi khách, chỉ gọi Trần Thích đi đến thư phòng của ông uống trà.
Cùng là con rể, Hoài Ngọc không được nhạc phụ chào đón cũng không thèm để ý, mang theo Quan Triều đi dạo trong Thẩm viên. Thẩm Gia cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với cữu cữu, kéo hắn đến Thính Tuyết Các của mình uống trà.
Khi đi qua lối rẽ hành lang, Tạ Dực lại đụng phải Thẩm Như, chỉ có một mình nàng lẻ loi ở hành lang trêu đùa con chim họa mi nhốt ở lồng sắt, thị nữ Linh Lung cũng không ở bên cạnh nàng, Lý thị cũng không có ở đó, nghe nói là đã cáo lão hồi hương, điều này cũng thật là kỳ quái, tại sao lúc ở Thẩm viên không đề cập tới chuyện này, lại cố tình đợi đến khi Thẩm Như xuất giá mới trở về quê?
“Thất gia.” Thẩm Như uốn gối hành lễ.
Ở trong nhà, Tạ Dực đứng hàng thứ bảy, hầu hết người ở Kim Lăng đều gọi hắn là “Tạ Thất Lang”, người ở cửa hàng thì gọi hắn là “Thất gia” hoặc là “Chủ nhân”.
Theo lý Thẩm Như cũng nên giống Thấm Gia gọi hắn là cữu cữu, nhưng Thấm Như lại xa lạ gọi hắn là “Thất gia”, Tạ Dực không cần nghĩ cũng biết là Thẩm Gia không cho nàng gọi như vậy, cháu gái này của hắn lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn, tính chiếm hữu rất mạnh, đồ vật của nàng, người khác đều không thể động vào.
Tạ Dực nhận một tiếng “Thất gia”, lại nói: “Đại hôn của đại tiểu thư mấy ngày trước đây, Tạ mỗ không thể đến được, trên đường có mang theo một chút lễ vật, đã phái người đưa đến viện của ngươi.”
Gò má tái nhợt của Thẩm Như có chút đỏ ửng, rũ đầu dịu dàng nói: “Đa tạ thất gia.”
“Không cần khách khí.” Tạ Dực gật đầu, đi lướt ngang qua nàng.
Thẩm Như quay đầu lại, nhìn theo hắn cùng Thẩm Gia rời đi, cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở chỗ ngoặt, nàng cũng không thu hồi tầm mắt.
Một giọng nói ôn hòa của nam tử vang lên bên tai nàng: “Phu nhân còn muốn nhìn thêm bao lâu nữa?”
Thẩm Như bỗng nhiên hoàn hồn, giống như con thỏ bị làm cho kinh sợ, lông tơ sau lưng dựng đứng, vội vàng trốn sang một bên.
Trần Thích đứng dậy, mặt mang vẻ khó hiểu hỏi: “Vì sao phu nhân lại sợ hãi ta đến như thế? Hay là cảm thấy ta...” Hắn tạm dừng một lát, ý cười ở đây mắt chớp động, thốt ra hai chữ: “Kinh tởm?”
Thẩm Như siết chặt khăn tay, sợ hãi nói: “Trần công tử…”
“Nàng nên gọi ta là phu quân mới đúng.” Trần Thích ôn hòa sửa lời nàng, đi đến trước mặt nàng, nhẹ nâng tay lên.
Thẩm Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tuyết, theo bản năng bảo vệ mặt, cả người phát run.
Nhưng Trần Thích chỉ giúp nàng chỉnh lại cây trâm vàng trên búi tóc của nàng, có lẽ dù làm thế nào cũng cảm thấy không ổn nên hắn dứt khoát rút cây trâm ra rồi một lần nữa cắm vào búi tóc.
Khi làm những việc này, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, giống như một trượng phu ân cần, dịu dàng.
Sau khi cắm xong trâm cài, hắn nâng cằm Thẩm Như lên, vừa kiểm tra thành quả vừa nói: “Phu nhân, không phải là nàng nên cảm tạ ta hay sao? Nếu không phải ta đề nghị nhạc phụ đại nhân để chúng ta cùng đi Kim Lăng tế bái đại phu nhân thì làm sao phu nhân có cơ hội tiếp cận người trong lòng của mình đây? Lộ trình về phía nam lần này xa xôi, chậm thì hai ba tháng, nhiều thì bốn năm tháng, mong phu nhân cố gắng kiềm chế bản thân mình, đừng làm ra chuyện gì khiến người trượng phu như ta phải xấu hổ, dù sao thì người ngươi thích...”
Hắn mỉm cười vỗ nhẹ vào má Thẩm Như, động tác thân mật nhưng lại mang theo vài phần uy hiếp.
“Là phu quân của muội muội nàng, nàng nói đúng không?”
Thẩm Như cắn chặt môi dưới, tủi nhục rơi nước mắt.
“Trưởng tỷ của con hình như hao gầy hơn so với năm ngoái.” Đi đến một cái hành lang khác, Tạ Dực đột nhiên nói.
Thẩm Gia cũng cảm thấy như vậy, mới vừa rồi Thẩm Như đứng ở hành lang chơi đùa với chim chóc, tấm lưng hao gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng, từ trước đến nay nàng vốn mảnh khảnh, nhưng hình như gần đây lại giảm thêm nữa, khuôn mặt cũng tái nhợt tiều tụy, chẳng lẽ sau tân hôn cuộc sống của nàng ấy không tốt hay sao? Nhưng khi dùng cơm trưa vừa rồi, Trần Thích lại rất quan tâm săn sóc nàng, gắp thức ăn rót rượu cho nàng, không giống như là cảm tình không tốt mà.
Thẩm Gia nhíu mày nói: “Người quan tâm nàng nhiều như vậy làm cái gì? Còn mang lễ vật cho nàng ấy.”
“Ghen tị sao?” Tạ Dực mim cười nhìn nàng: “Con cũng có lễ vật, còn nhiều hơn so với nàng ấy, nàng ấy chỉ có một xe, con có tới bảy xe.”
Thẩm Gia vì thế mà vui vẻ trở lại, kéo cánh tay Tạ Dực hỏi: “Cữu cữu, vì sao Thẩm Như cũng muốn đi theo chúng ta về?”
Tạ Dực nói: “Là trượng phu của nàng đề nghị, dù sao nương của con cũng là mẹ cả trên danh nghĩa, bọn họ đi tế bái một chút cũng là điều dễ hiểu.”
Trần Thích đề nghị?
Thẩm Gia có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao Trần Thích lại đề nghị chuyện này, nhưng nghĩ đến việc có thêm nhiều cơ hội ở chung với Trần Thích trên đường đi nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù hiện tại nàng đã gả cho Hoài Ngọc, mà Trần Quát cũng đã thành tỷ phu danh chính ngôn thuận của nàng, nhưng nàng vẫn ngo ngoe rục rịch có tâm tư không an phận với Trần Thích.
Trở lại Thính Tuyết Các, đúng như dự đoán, bên trong viện của nàng chất đầy lễ vật Tạ Dực mang đến.
Thẩm Gia chạy tán loạn trong viện, mở cái này bóc cái kia, phần lớn lễ vật đều là hàng hoá của Uy Quốc, hải sản khô, bộ trà và đồ sứ, gấm vóc hương liệu, còn có một cây nhân sâm Cao Ly được đặt trong hộp thước.
Những chiếc quạt xếp của Uy Quốc nhỏ nhắn và tinh tế, rất thích hợp cầm trong lòng bàn tay, cán quạt được làm bằng ngà voi, mặt trên của quạt còn được vẽ hình hoa anh đào.
Thẩm Gia yêu thích không buông tay, ngoài cái này ra còn có một đoản đao của Uy Quốc nàng cũng rất thích.
Thẩm Gia rút đao ra khỏi vỏ, c.h.é.m ngẫu nhiên vài lần trong không trung, nghe thấy âm thanh xé toạc không khí của lưỡi đao, nàng thầm nghĩ đến lúc đó có thể đem đi so tài với Tú Xuân đao của Hoài Ngọc một chút.
“Cẩn thận kẻo bị thương tay.” Tạ Dực ở phía sau nhắc nhở nàng.
Thẩm Gia vừa cầm đao trong tay vung vung, vừa hỏi: “Cữu cữu, người nói thế nào mà phụ thân con lại đồng ý để con quay trở về Kim Lăng thế?”
Bởi vì lúc trước Tạ gia có tiền lệ đưa nàng về đó mà không trở về cho nên việc khiến Thẩm Như Hải đồng ý để nàng quay trở về Kim Lăng thờ cúng tổ tiên là điều gần như không thể.
Tạ Dực nâng tách trà lên, nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ là dùng lý lẽ thuyết phục người mà thôi.”
Thẩm Gia lảo đảo.
Nàng không thực sự tin vào điều này, phải biết rằng, cữu cữu ở Kim Lăng được mệnh danh là “Ngọc diện hồ ly” đấy, nhìn qua trông có vẻ là một quân tử nhẹ nhàng nhưng trên thực tế lại đa mưu túc trí, trong lúc trò chuyện vui vẻ sẽ bày mưu tính kế người ta.
Sự thật cũng giống với những gì mà nàng đã suy đoán, tục ngữ có câu thiên tử cũng có mấy bà con nghẻo, Thẩm Như Hải vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó bần hàn. Sau khi ông trở nên giàu có, có rất nhiều người trong nhà tìm tới cửa xin tiền, cầu xin ông lập trường, trùng tu từ đường, xây đền thờ, vân vân.
Nhà nghèo có một người xuất thân từ khoa bảng quả thực là điều không dễ dàng, con cháu Thẩm gia cũng rất khó khăn, không phải ai cũng được đi học như Thẩm Như Hải, những thiếu niên bất tài lại lười biếng đó đã tiêu hết tải sản trong gia đình, quá khốn đốn nghèo khó lại nổi lên tâm tư khác.
Khi Tạ Như còn sống, bà nghiêm cấm những kẻ lười biếng này tiến vào việc kinh doanh, tới khi Tạ Dực trở thành chủ nhân hiển nhiên cũng sẽ thay tỷ tỷ của mình quyết định hoàn toàn, người có tài năng hắn sẽ dùng, đuổi những kẻ suốt ngày chỉ biết ăn nhậu uống rượu đi kỹ viện cờ bạc, nhưng ba năm trước hắn đã thay đổi quyết định này.
Thẩm Như Hải không làm gì khác ngoài việc lấy thân phận phụ thân mang Thẩm Gia đi, chuyện này khiến Tạ Dực hiểu ra một điều, ở trên đời này, có tiền cũng không phải là vạn năng.
Từ đó trở đi, hắn bắt đầu cố ý chấp nhận cho con cháu Thẩm thị tiến vào việc kinh doanh, trải qua ba năm, người của Thẩm gia cứ như từng con dòi trong xương, ký sinh trên quái vật khổng lồ Tạ gia này, cũng giúp cho Tạ Dực biết điểm uy hiếp, hắn chỉ cần nói một câu gần đây việc làm ăn ế ẩm, cửa hàng chỉ sợ phải đuổi bớt người đi là đã có thể bức bách Thẩm Như Hải ngoan ngoãn củi đầu.
Nếu Thẩm Như Hải không muốn bị các lão phu nhân trong tộc làm phiền đến c.h.ế.t thì chỉ có thể nghe Tạ Dực nói hết yêu cầu, đây quả thực là một lý do để thuyết phục người khác, nhưng lý do này là lý do dựa trên tiền tài, cũng chính là cái được gọi là “Có tiền tức là đại gia”.
Tạ Dực nhấp một ngụm trà do Thẩm Gia châm, đắng đến mức nhíu mày, bình phẩm một câu: “Kỹ năng pha trà đã kém đi rồi.”
Thẩm Gia cầm đoản đao chạy tới, hưng phấn nói: “Cữu cữu, đêm nay người ở nơi nào? Trở về vương phủ của con ở đi!”
“Không đi, buổi chiều ta còn có việc.” Tạ Dực đậy nắp tách trà lại.
“Việc gì vậy ạ?”
“Giúp con kiểm tra cửa hàng.”
Thẩm Gia nghe được lời này thì vẻ mặt áy náy.
Nương của nàng, Tạ Như, năm đó là chủ nhân của thương nghiệp Tạ thị, sau khi gả cho Thấm Như Hải bà liền giao công việc kinh doanh cho đệ đệ của mình là Tạ Dực quản lý, nhưng sau khi đến kinh thành bà cũng không thể ngồi yên một chỗ, lại khai trương cửa hàng bắt đầu kinh doanh, mua bán đất ở khắp mọi nơi, nhờ có tầm nhìn nhạy bén cho nên rất nhanh chóng bà đã sở hữu hai dãy phố cửa hàng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến bà thường xuyên tranh cãi với Thẩm Như Hải, Thẩm Như Hải e sợ bà xuất hiện ở khắp mọi nơi, làm mất mặt một mệnh quan triều đình như ông.
Sau khi Tạ Như chết, những thứ này đương nhiên đều trở thành tài sản riêng của Thẩm Gia, nhưng Thầm Gia lại không có đầu óc buôn bán và thủ đoạn kinh doanh của mẫu thân nàng, lại rất lười biếng, quanh năm suốt tháng cũng không đi đến cửa hàng của mình một lần nào, dẫn tới chưởng quầy giở trò gian dối.
Vào ngày sinh nhật của Thẩm Gia năm ngoái, Tạ Dực đã tới một lần, giúp nàng tra ra không ít khoản nợ xấu khó đòi, từ đó trở đi liền cho người có chuyên môn tới để quản lý, mỗi tháng dều sẽ báo cáo lại với hắn để người bên dưới không tùy ý lừa gạt Thẩm Gia.
Buổi chiều, Tạ Dực mang theo Lãnh sư gia đi kiểm tra các cửa hàng dưới danh nghĩa của Thẩm Gia.
Thẩm Gia hưng phấn quay về vương phủ, còn mang theo bảy xe lễ vật mà Tạ Dực mang đến, nàng phải đi về thu thập hành lý, bởi vì cữu cữu đã nói khi trời sáng sẽ khởi hành!
Hoài Ngọc thừa dịp trời còn chưa tối đã chạy vào trong cung, làm thân vương, hắn không thể tùy ý rời khỏi kinh thành.
Diên Hòa Dế nghe xong cũng không ngăn cản, năm đó mẫu thân của Thẩm Gia c.h.ế.t vì bệnh ở Kim Lăng nên được mai táng ở đó, quốc triều lấy hiếu trị thiên hạ, nữ nhi duy nhất thành thân, Hoài Ngọc đi theo phu nhân đến tế bái cũng là điều đương nhiên.
Chỉ là ông không nghĩ tới sẽ gấp rút đến như vậy, ngày mai phải đi ngay, vốn dĩ ông đang muốn gặp mặt chủ nhân đương nhiệm của thương nghiệp Tạ thị một chút.
Cuối cùng Diên Hòa Đế cũng mũi lòng nói: “Được rồi, chậm nhất là cuối năm nay ngươi phải quay trở lại.”
Sáng sớm hôm sau, thương đội xuất phát.
Tạ Dực ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lãnh sư gia, Thẩm Như với Trần Thích một chiếc, xe ngựa của Thẩm Gia là lớn nhất, theo sau còn có hơn chục xe chở hàng lớn.
Hoài Ngọc cưỡi Sư Tử Thông, con ngựa trắng khịt khịt mũi.
Mặt trời mới mọc, Thẩm Gia ghé vào bên cửa sổ, ánh nắng rắc phấn vàng lên đôi má trắng nõn của nàng. Dưới mắt nàng có màu đen xanh nhạt vì đêm qua nàng quá phấn khích đến nỗi gần như không ngủ cả đêm.
Thẩm Gia ngáp một cái, nhìn Hoài Ngọc cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, tinh thần trở nên hăng hái nói: “Hoài Ngọc, người tu luyện phúc khi ba kiếp mới may mắn có thể đi theo ta đến Kim Lăng đó, ta nói cho ngươi nha, chúng ta ở Kim Lăng có...”
“Có miếu Phu Tử, có cầu Chu Tước, có hồ Mạc Sầu, có chim én cơ, có phải hay không?”
Hoài Ngọc khống chế dây cương, vẻ mặt bực bội ngắt lời nàng: “Những điều này tối hôm qua nàng đều đã nói rồi.”
Nàng còn dán vào lỗ tai hắn nói, ồn ào đến mức cả đêm hắn không được yên ổn.
Thẩm Gia cười híp mắt: “Không chỉ có vậy nha, phía đông của Kim Lăng là Dương Châu, hướng nam có Tô Hàng. Hàng Châu có Tây Hồ, Tô Châu có Lâm viên, Dương Châu có 24 kiều phong nguyệt. Hoài Ngọc, nếu người đến Giang Nam của chúng ta thì đảm bảo đời này người cũng không muốn quay về nữa!”
Thẩm Gia phấn khích quá độ, đôi tay vòng ở bên môi, làm thành cái loa, cao giọng ngâm xướng: “Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu --”
Tạ Dực ngồi trên lưng ngựa nghe thấy, tay cầm roi ngựa, cười quay đầu lại: “Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.”
Lãnh sư gia đồng hành song song với hắn, giọng nói to lớn vang dội, đối tiếp một câu: “Cô phàm viễn ảnh bích không tẫn -
Trong xe ngựa, Thẩm Gia cùng Tân Di nhìn nhau cười, đồng thời xướng nói: “Duy tăng trưởng giang thiên tế lưu!”
—End Phần II—