Mấy ngày liên tiếp trời đều đổ mưa, khi thì mưa như trút nước, khi thì liên miên không ngớt, mặt đất ướt sũng, bầu trời luôn mang một vẻ âm u, mùi ẩm ẩm ướn ướt tràn ngập trong không khí.
Thời gian kỉ niệm ngày thành lập trường càng lúc càng đến gần, luyện tập vũ đạo càng trở nên nghiêm ngặt hơn, Tưởng Điềm Điềm lộ ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bắt bẻ chi tiết từng động tác, cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ.
Buổi tối một ngày trước, vì thiết kế sân khấu thay đổi, cần luyện tập thêm lần nữa, các cô ở lại trường rất muộn, lúc rời đi, toàn bộ trường học đã không còn một bóng người.
Buổi sáng, Tống Oanh ngủ quên một cách vinh quang.
Hốt hoảng chạy đến phòng học trong bình an [1], chưa kịp ăn sáng, vất vả chịu đựng đến tan học, bên ngoài lại bắt đầu đổ cơn mưa phùn.
[1] Nguyên văn là ‘hữu kinh vô hiểm’ (有惊无险): kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm
Tống Oanh cầm cán dù đang dựa cạnh bàn, vừa định đứng lên thì một bóng người lướt qua bên cạnh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tống Tiện xoa mặt đi ra ngoài, mắt cụp xuống, trông có hơi mệt mỏi.
Cậu không mang dù, đi thẳng xuống cầu thang, Tống Oanh gọi cậu lại ở khúc rẽ, “Lâm Tống Tiện, cậu đi đâu vậy?”
Cậu dừng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua cô, tiếng nói loáng thoáng mang giọng mũi, “Mua bữa sáng.”
“Đúng lúc tớ cũng muốn đi, cậu... Mang có mang dù không?” Tống Oanh chần chừ hỏi, ánh mắt nhìn vào hai tay trống rỗng dễ thấy của cậu, Lâm Tống Tiện trầm mặc hai giây, lắc đầu.
“Vậy chúng ta cùng đi nha.” Tống Oanh đi hai bước, đến bên cạnh cậu, cây dù trong tay run lên.
“Dù của tớ rất lớn.”
Họa tiết dù của Tống Oanh là bộ anime nào đó, nan dù rộng lớn, hoa văn chỉ có hai màu là trắng và đen, trên đó vẽ một hiệp khách cầm kiếm, khí phách hào hùng phóng khoáng, chẳng hề giống những cây dù màu hồng phấn mà các cô gái thích dùng chút nào.
Lâm Tống Tiện thôi nhìn, không đưa ra ý kiến mà chỉ “Ừm” một tiếng.
Hai người sóng vai xuống lầu, chuẩn bị đi đến siêu thị của trường học, lúc này nhà ăn đã không còn bán, cũng may là siêu thị cách đây không xa, từ khu nhà dạy học đến cổng chính, cũng chỉ mất vài phút đi đường.
Bên ngoài mưa rơi không hề có dấu hiệu tạnh, trong cơn gió mang đến sự ẩm ướt lạnh lẽo, dáng vẻ Lâm Tống Tiện trông vẫn rất mệt mỏi, tinh thần không hề phấn chấn.
Tống Oanh nhớ đến giọng khàn khàn của cậu lúc vừa rồi, không nhịn được hỏi một câu.
“Có phải cậu thấy không thoải mái không?”
“Không có.” Lâm Tống Tiện xoa xoa mạnh ấn đường, tựa như muốn làm bản thân phấn chấn lên.
“Tối qua ngủ không ngon.”
“Ồ.” Tống Oanh không nói nữa.
Hai người xuống phía dưới lầu khu dạy học, thời gian nghỉ giữa giờ ngắn ngủi, nơi này chỉ có lác đác vài bóng dáng học sinh, vẻ mặt mỗi người đều vội vã, còn có hai người đứng nói chuyện cạnh cây cột.
Hai người giống như mẹ con vậy, người lớn tuổi kia trông quá trẻ trung, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, chỉ có mái tóc búi lại và bộ váy đứng tuổi trên người để lộ tuổi tác của bà.
Có lẽ cô nữ sinh kia cũng học sinh lớp mười giống bọn họ, tóc xõa trên vai, để mái ngố, khuôn mặt hơi mũm mỉm rất đáng yêu.
Khi đến gần, tiếng trò chuyện của họ truyền tới, lọt vào trong tai.
“Ba con nói mấy ngày nay con bị cảm, hôm nay cô có dịp ghé qua trường các con nên mua cho con ít thuốc.” Giọng điệu của bà ôn hòa, đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho cô gái.
“Bên trong có canh cô bảo dì ở nhà nấu đấy, lát con ăn đã rồi lên lớp nhé...”
Mưa to ở phía trước đập vào mặt, gió táp mưa sa, tựa như kim châm lạnh lẽo đâm vào da thịt, Tống Oanh vội vàng mở cây dù trong tay, cô gắng giơ cao qua đầu của Lâm Tống Tiện.
Vừa rồi cậu đi quá nhanh, cô suýt đã không theo kịp.
Dường như cơn rùng mình thoáng bị chặn lại, cây dù nho nhặn chặn toàn bộ tiếng mưa to gió dữ bên ngoài lại, yên tĩnh chốc lát.
Hai người đi xuống bậc thang, ra khỏi khu dạy học và đi được mấy trăm mét, đột nhiên Lâm Tống Tiện ho khan dữ dội, vô cùng đau đớn, cả thể run rẩy đến mức cậu phải khom người xuống.
Tống Oanh sợ hãi, lập tức vỗ vỗ lưng cậu, lo lắng hỏi thăm, “Cậu thật sự khôngsao đó chứ?”
“Không sao.” Một hồi lâu sau, cuối cùng Lâm Tống Tiện cũng ổn định lại, mặt tái nhợt chợt lộ ra vệt ửng đỏ khác thường, đôi môi khô khốc. Cậu nhìn phía trước, ánh mắt chán nản, nhẹ giọng nói.
“Chỉ là hơi buồn nôn.”
Mua sữa bò và bánh mì ở siêu thị xong.
Quay về phòng học, thế mà Lâm Tống Tiện lại nhét đồ ăn vào trong hộc bàn, nằm sấp vùi đầu vào khuỷu tay.
Phương Kỳ Dương nhờ cậu mang bữa sáng giúp mình, nên quay đầu gõ gõ bả vai cậu, giọng điệu thận trọng, “Anh Tiện, bữa sáng của em đâu rồi?”
“Im lặng, ngậm miệng lại.” Hai câu lạnh lùng, thành công khiến Phương Kỳ Dương không dám lên tiếng nữa.
Tiếng chuông vang lên, tiết một bắt đầu rồi kết thúc, Lâm Tống Tiện vẫn nằm đó chưa dậy, cũng không ai dám tuỳ tiện trêu chọc cậu.
Phương Kỳ Dương phiền muộn nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu, không hiểu mua bữa sáng tốn thời gian của người này hay sao mà không được bình thường như vậy.
Cậu trăm mối không lời giải [2], dứt khoát chạy đến trước bàn của Tống Oanh, nói không chút khách sáo, “Em gái Tống, có thể chia một phần bữa sáng của cậu cho tôi không, tôi sắp chết đói rồi.”
[2] Trăm mối không lời giải: Nguyên văn 百思不得其解 – bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.
“…” Tống Oanh cũng lười so đo, trực tiếp bẻ nửa chiếc bánh mì trong tay cho cậu ta, lại thấy ánh mắt Phương Kỳ Dương luôn nhìn vào hộp sữa bò của mình, mặt cô lộ vẻ cảnh giác, cầm lấy hộp sữa bò ở góc bàn đến che chắn trước mặt.
“Tớ chỉ có một hộp thôi à.”
“Lời này.” Dáng vẻ Phương Kỳ Dương như thể bị sỉ nhục vậy, cậu ta cắn miếng bánh mì, nói mơ hồ: “Tôi là loại người có thể đi cướp sữa của con gái sao?”
“…” Ai mà biết được.
“Đúng rồi, chuyện gì xảy ra với anh Tiện vậy? Các cậu vừa ra ngoài về đã biến thành như vậy rồi, ngay cả bữa sáng mang đến cho tôi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.” Cậu ta vừa ăn vừa nhìn về phía Lâm Tống Tiện, Tống Oanh nhìn sang theo ánh mắt của cậu ta, nghĩ ngợi gì đó.
“Có phải bị bệnh nên không thoải mái không?” Cô kể lại những chuyện vừa rồi một lần, Phương Kỳ Dương suy nghĩ, “Không đến mức đó đâu.”
Cậu ta ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra, dừng động tác cắn nửa chiếc bánh mì trong tay lại, “Cậu nói xem cảm xúc của anh ấy trở nên bất thường từ lúc nào?”
Tống Oanh rơi vào hồi ức lần nữa, kể ra tất cả chi tiết, dần dần sáng tỏ, “Trước cửa khu cửa dạy học đó, vừa đi ra ngoài thì cậu ấy đã bất thường rồi.”
Cô nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi xảy ra chuyện, điều duy nhất có thể miễn cưỡng nhắc đến chính là hai mẹ con kia, cô thật sự không dám tin, sau khi kể đầu đuôi một cách đơn giản cho Phương Kỳ Dương nghe xong, cô nhíu mày lại.
“Chuyện này có liên quan gì đến Lâm Tống Tiện à?”
Nhưng dường như Phương Kỳ Dương đang cố bình tĩnh lại, hai mắt đờ đẫn, một hồi lâu mới nhanh chóng nhai đồ ăn trong miệng, dùng sức nuốt xuống.
“Người phụ nữ mà cậu nói đó, có phải vẻ ngoài trông rất xinh đẹp, lại hơi giống vợ chủ tịch trên TV, ánh mắt cũng rất giống Lâm Tống Tiện đúng không.”
Vừa nghe cậu ta nhắc, Tống Oanh mới chú ý đến điều này, trước đó ánh mắt cô có chú ý đến khuôn mặt của người đó mấy giây, lúc ấy cô tưởng mình nhìn đối phương là vì dáng vẻ quá xinh đẹp, bây giờ suy nghĩ lại thì hình như là vì khuôn mặt bà có đôi chút quen thuộc nên mới khiến cho Tống Oanh thất thần một lúc ngắn ngủi.
Một suy đoán hoang đường xuất hiện trong đầu cô.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người kia chắc là mẹ của Lâm Tống Tiện đấy.” Vẻ mặt Phương Kỳ Dương căng cứng, xác nhận suy đoán trong lòng cô.
“Vậy cô gái kia là...?” Nếu đã tới trường học, sao lại tìm người khác chứ. Sự nghi ngờ vô tận trào dâng trong Tống Oanh, Phương Kỳ Dương ăn xong miếng bánh mì cuối cùng trong tay, giọng điệu mập mờ.
“Là con gái của một người bạn mẹ anh ấy, cậu đừng để ý. Quan hệ gia đình của anh Tiện, nói sao thì cũng không giống điều chúng ta biết đâu.”
“Anh ấy không thiếu bất kì cái gì cả, nhưng mà hình như, cái gì cũng không có.”
Trong giờ tự học, những lời này lặp đi lặp lại trong đầu Tống Oanh.
Biệt thự trống vắng yên tĩnh chỉ có một mình cậu ở đó, mẹ vội vàng đến đưa thuốc cho đứa trẻ đang bị bệnh khác, đêm khuya một thân một mình lang thang bên ngoài, mới mười mấy tuổi mà lại thản nhiên trước các chết như vậy.
Thật sự không nên như vậy.
Kiểu người giống Lâm Tống Tiện, nên tự tại như cơn gió, lại giống như một thiếu niên sáng người tươi đẹp vậy, phải luôn luôn khao khát được sống.
Hôm nay là ngày làm việc, trung tâm dạy thêm của Phạm Nhã không bận rộn lắm, học sinh còn chưa tới lớp, bà đang sắp xếp sổ sách ở quầy tiếp tân.
Lúc nhận được điện thoại của Tống Oanh, bà có hơi ngạc nhiên, lo lắng hỏi thăm, “Sao vậy? Nhân Nhân, có phải mắc mưa bị cảm lạnh rồi không?”
“Không ạ, là bạn học con không thoải mái.” Tống Oanh giải thích, tiếp theo lại năn nỉ bà, “Mẹ, mẹ có thể giúp con một việc không ạ, nhờ mẹ cả đó.”
Từ khi lên cấp ba, con gái rất ít khi làm nũng với bà, trưởng thành đã trở nên yên tĩnh trầm ổn không ít, nhìn thấy hiếm khi con gái mới mới dùng giọng này để nhờ vả mình, Phạm Nhã mỉm cười dịu dàng.
“Đương nhiên là mẹ đồng ý rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, lát nữa nấu xong mẹ sẽ đem đến cổng trường của các con nhé, nhớ ra lấy đó.”
“Vâng, đúng rồi mẹ ơi ——” Trước khi cúp điện thoại, Tống Oanh lại nhớ ra một việc, nói thật nhanh: “Nhớ dùng bình giữ nhiệt con mới mua lần trước nha mẹ, cái màu xanh da trời, trong ngăn tủ đó ạ.”
“Biết biết rồi.” Phạm Nhã buông ống nghe xuống, lắc đầu. Không biết là người bạn học nào, lại khiến con gái quan tâm đến thế.
Nghỉ giữa giờ tiết thứ ba, mưa nhỏ lất phất, mưa phùn kéo dài khiến bầu trời âm u, Tống Oanh che dù đi đến cổng trường học, nhìn thấy Phạm Nhã đang đứng chờ ở đó.
Cô tăng tốc bước chân, chào đón bà.
“Đây, canh gừng vừa nấu xong, mẹ còn cố ý cho thêm táo đỏ, sẽ không cay nồng đâu.” Phạm Nhã đưa bình giữ nhiệt được bao bọc kín vào trong lòng cô, bên ngoài vẫn mang theo nhiệt độ ấm áp, Tống Oanh cảm động mím môi.
“Cảm ơn mẹ.”
“Còn nói cảm ơn với mẹ gì chứ, Nhân Nhân ngốc.” Phạm Nhã gõ trán cô, cười mắng, “Nhanh quay về lớp vào học đi, nếu không sẽ trễ đó.”
“Vậy mẹ đi đường cẩn thận ạ.” Tống Oanh đi một bước lớn cỡ ba bước rồi ngoảnh đầu lại nói, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Phạm Nhã nữa mới ôm bình giữ nhiệt vào lòng, chạy thật nhanh, một hơi leo lên ba tầng, thở hổn hển.
Trong phòng học không quá ồn ào, phần lớn đều tranh thủ nghỉ giữa giờ để ngủ bù hoặc học tập, Lâm Tống Tiện vẫn duy trì tư thế như cũ, vùi đầu bên trong cánh tay, cả người cuộn lại một góc, yên lặng không tiếng động.
Bước chân Tống Oanh chậm lại, nhẹ nhàng đi đến, sau đó nhét chiếc bình giữ nhiệt mình ôm trong lòng cả một đường đi vào ngực cậu.
Nam sinh bị đánh thức, nhiệt độ ấm áp không chân thực truyền đến cánh tay, cậu mở đôi mắt mông lung ra, sau khi bóng tối dần biến mất, dáng vẻ Tống Oanh xuất hiện ngay trước mặt.
Cô nửa đứng trước bàn cậu, đôi mắt rất sáng, nghiêm túc chăm chú nhìn cậu, môi mấp máy.
“Lâm Tống Tiện, đây là trà gừng, cậu uống rồi ngủ thêm một giấc, bệnh sẽ nhanh khỏi.”
“Đây là mẹ tớ nấu giúp, rất sạch sẽ, bình giữ nhiệt cũng là mới, bên trong bỏ thêm chút táo đỏ với đường phèn, sẽ không khó uống đâu.” Tống Oanh dừng lại, rồi nói tiếp.
“Hồi bé mỗi khi tớ bị bệnh, mẹ sẽ nấu nước này cho tớ uống, ngủ một giấc dậy thì cảm giác đau đầu và khó chịu đều biến mất, chỉ có điều là cơ thể sẽ toát mồ hôi, nhưng hôm sau nhìn cảnh vật bên ngoài, bất kể là trời tạnh hay trời mưa, tớ đều cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.”
Lâm Tống Tiện cụp mắt, nhìn chằm chằm chiếc bình xanh da trời, đầu óc mơ màng nặng nề, nhưng nghe được giọng nói của cô rất rõ ràng.
“Cậu thử đi, nói không chừng cũng có tác dụng đó.”
Chất lỏng màu nâu đậm trong bình giữ nhiệt tỏa ra vị gừng nồng, cậu nhíu mày uống thử, nhưng điều mang đến lại là vị ngọt nhàn nhạt, không hề khó nuốt như cậu đã nghĩ.
Sự khô khốc trong miệng được làm dịu, Lâm Tống Tiện uống hơn nửa bình, cảm nhận được sự ấm áp rõ rệt trong dạ dày.
Trà gừng rất nóng, nóng đến mức dường như trán cậu đổ đầy mồ hôi, độ ấm cơ thể tăng cao, đôi mắt cũng nóng lên.
Cậu nhắm mắt lại lần nữa, rơi vào giấc mộng vô tận, nhưng lần này, lại có sự bình yên chưa từng có trước đây.
Mùa xuân trong sáng, xanh biếc một màu. [3]
[3] Hai câu thơ gốc là “Nhược xuân hòa cùng cảnh minh – Nhất bích vạn khoảnh” trích trong “Nhạc Dương lâu kí” (Phạm Trọng Yêm): Có nghĩa là mùa xuân tươi tốt cảnh trời rạng rỡ, vạn dặm một sắc màu.