“Tớ hỏi là tại sao cậu lại ngủ ở bên này mà?” Căn biệt thự rộng lớn của gia đình cậu, rất sâu sắc trong trí nhớ của Tống Oanh, căn nhà cũ kỹ chật hẹp trước mắt này dường như hoàn toàn xa lạ với khí chất trên người cậu.
“Tối hôm qua Lâm Bồi Thâm ở nhà, tớ không muốn nhìn thấy ông ta, nên đến đây.” Lâm Tống Tiện chậm rãi đáp, dáng vẻ tựa như chỉ chú ý đến đồ vật trong tay cô, động tác ngừng một lát, lại lên tiếng hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
“À, là như vậy…” Tống Oanh tỉnh ngộ, nhớ đến chính sự.
“Tối hôm qua là cậu gõ đồ à?” Cô khó hiểu.
“Cả đêm qua nhà tớ đều nghe thấy âm thanh đùng đùng, mọi người không thể ngủ ngon được.”
“A, nhà cậu ở trên lầu… “ Vẻ mặt Lâm Tống Tiện trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, tay xoa tóc, hình như hơi hối lỗi.
“Tối hôm qua tớ làm một ít đồ.”
Cậu nghiêng người sang, nhường chỗ cho không gian phía sau, toàn bộ phòng khách phơi bày ra trước mắt Tống Oanh không giữ lại chút nào, chiếc ghế gỗ nhỏ xinh giữa phòng cũng vô cùng dễ thấy.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua các khe hỡ giữa hàng cây long não hắt lên sàn nhà, từng tia sáng màu vàng nhạt nhỏ vụn.
Không giống với hình dạng của những chiếc ghế khác trong thị trường hiện nay, chiếc ghế gỗ này rất đơn giản, bốn bề đều rất vuông vắn, không có màu sắc gì, là màu của gỗ thuần, bề ngoài được mài vô cùng bóng loáng và sạch sẽ, tinh tế và độc đáo.
Giống hệt với chiếc ghế gỗ mà Tống Oanh ngồi làm bài tập ở nhà bà lúc còn bé.
Phả vào mặt là hương vị trở về tuổi thơ.
Cô vừa nhìn một cái, đã thích ngay.
“Đây là tự tay cậu làm à?” Tống Oanh quay đầu, ánh mắt nhìn cậu phát sáng, tung tăng nhảy nhót một cách khó hiểu.
“Ừ.” Lâm Tống Tiện không hề hay biết, nên vẫn xoa xoa gáy, trả lời cô.
“Tại sao cậu lại làm chiếc ghế nhỏ này vậy?” Tống Oanh hoàn toàn quên mất đây là nhà người khác, cô đặt đĩa vải trên chiếc bàn ở cửa ra vào cực kì tự nhiên, đi đến đứng ở kia vừa sờ chiếc ghế vừa thán phục.
“Rất tinh xảo.” Thậm chí cô còn nóng lóng muốn được ngồi lên thử một lúc.
Tống Oanh ngước mặt lên đầu nhìn cậu, nói lên mong muốn của mình: “Tớ có thể ngồi một lúc được không?”
“Có thể.” Lâm Tống Tiện nói xong, lại suy nghĩ một lúc, “Nhưng cậu phải cẩn thận một chút, có thể sẽ té.”
“?”
“Rất lâu rồi tớ không động tay làm đồ gì cả.” Cậu mím môi, mí mắt rũ xuống thấp, “Nói không chừng là không quen tay, bỏ sót mất chỗ nào không được đóng chặt.”
“Ồ.” Tống Oanh đáp lời, tay đè lên chính giữa ghế ngồi dò xét qua, sau đó cẩn thận ngồi xuống.
Kích thước của chiếc ghế nhỏ này rất vừa vặn, lưng dựa cũng vô cùng phù hợp với chiều cao của cô, Tống Oanh từ từ ngả người ra sau, vui vẻ híp mắt lại.
“Rất thoải mái đó.”
“Vậy sao.” Lâm Tống Tiện đút hai tay trong túi quần short rộng, lười biếng tựa vào chiếc tủ cao phía sau lưng, chân mang dép lê, tùy ý bắt chéo lại.
“Thích thì cho cậu đấy.” Ánh mắt cậu di chuyển lên người Tống Oanh, có vài sợi tóc rơi lòa xòa tự nhiên trên trán cô, cậu thờ ơ nói.
“Thật không?” Tống Oanh không thể tin được mà ngẩng đầu lên, chớp mắt mấy cái, không che giấu được sự kinh ngạc.
“Chẳng qua tiện tay làm một món đồ chơi nhỏ mà thôi.” Lâm Tống Tiện đứng dậy, kéo dép lệt xệt đi vào phòng bếp rót cho mình một cốc nước, lơ đễnh nói.
“Chỉ là quá nhàm chán thôi.”
Nguyên một buổi tối không ngủ.
Nhàm chán nên làm một chiếc ghế nhỏ.
Tống Oanh lại tốn mấy giây để tiêu hóa chuyện này, cảm thấy không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để định nghĩa về Lâm Tống Tiện được.
Cô nhớ đến một chuyện khác, nhìn chằm chằm quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt và sự mệt mỏi rõ ràng của việc ngủ không đủ giấc trên mặt người nọ cách đó không xa.
“Có phải tớ đã đánh thức cậu không?” Trong lời nói của cô có cả sự áy náy, bất an nói.
“Giờ cậu mới phát hiện à.” Lâm Tống Tiện nhìn cô.
“….” Tống Oanh rất tự giác, lập tức đứng dậy và mang theo chiếc ghế, nhanh nhẹn chào tạm biệt cậu.
“Vậy tớ đi trước đây.”
Cô đi đến cửa, không biết ngoan ngoãn đóng cửa lại giúp cậu, dáng vẻ khom người, khom lưng, khuỵu gối một cách khó hiểu.
“Tạm biệt nha.”
Tống Oanh cầm theo chiếc ghế nhỏ tung tăng đi trên các bậc cầu thang.
Tiếng bước chân thình thịch truyền đến từ bên ngoài, còn kèm theo cả tiếng hát ca khúc không lời của nữ sinh, ngân nga vui tai, tựa như mùa hè đang ca hát vậy.
Buổi tối lúc Phạm Nhã và Tống Chi Lâm về nhà, liếc mắt đã nhìn thấy trong phòng Tống Oanh có thêm một chiếc ghế nhỏ, cô giải thích: “Là hàng xóm lầu dưới đưa cho con.”
Hai người kinh ngạc: “Người nào ở dưới lầu vậy?”
“Là một nam sinh ạ.” Tống Oanh suy nghĩ một lúc, trả lời.
“Tối hôm qua cậu ấy làm chiếc ghế này, sau khi nói ý kiến sơ sơ, hôm nay chắc sẽ yên tĩnh trở lại.”
“Vậy à.” Phạm Nhã gật đầu một cái, không hề nghi ngờ gì.
“Cậu ta không ngủ sao?”
Tống Chi Lâm đứng bên cạnh cũng trầm tư, không nhịn được hít một hơi, “Cậu ấy sống một mình sao?”
“…” Vấn đề quá nhiều, Tống Oanh khó mà chống đỡ, cô dứt khoát úp úp mở mở cho qua.
“Hình như là tạm thời đến ở một đêm, con không biết, không trò chuyện nhiều lắm ạ.” Cô đẩy hai người họ ra ngoài, không kịp chờ đợi, dáng vẻ giả vờ như muốn học bài.
“Được rồi được rồi, sao ba mẹ lại nhiều chuyện như vậy, con muốn làm bài tập.”
Quả nhiên đêm khuya hôm nay đã yên tĩnh lại, Lâm Tống Tiện không làm phát ra tiếng vang động kì quái gì lần nữa.
Ban đêm, Tống Oanh nằm trên giường, nhưng lại đang suy nghĩ giờ phút này cậu đang làm gì.
Ban ngày ngủ cả một ngày, bây giờ hẳn là không buồn ngủ chút nào.
Cô nghĩ ngợi, đột nhiên âm thanh động cơ xe hơi phát ra từ lầu dưới, cô xuống giường và nháo đến bên cửa sổ, nhìn thấy bên dưới lầu có một chiếc xe màu đen đang đậu ở đó.
Chẳng biết từ lúc nào mà nơi đó có một người đàn ông mặc tây trang đen đứng đó, thân hình cao lớn, Lâm Tống Tiện đang đứng trước mặt người đó, hình như cúi đầu rất thấp.
Hai người trò đứng trò chuyện khoảng hơn mấy phút, Tống Oanh thấy Lâm Tống Tiện xoay người đi vào trong tòa nhà, ngay sau đó, người đàn ông kia cũng mở cửa ra, rất nhanh, chiếc xe ấy biến mất trong bóng đêm.
Tống Oanh tựa người lên bệ cửa sổ, bất an đi loanh quanh trong phòng một hồi lâu, cô mơ hồ cảm thấy bóng dáng kia có hơi quen thuộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đó chắc là ba của Lâm Tống Tiện.
Cô nhớ đến dáng vẻ Lâm Tống Tiện không ngừng nhắc đến tên đầy đủ của ông ta lúc ban ngày, cuối cùng vẫn nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm.
Bên ngoài tối đen, toàn bộ nhà rất yên tĩnh, Phạm Nhã và Tống Chi Lâm luôn tự ràng buộc bản thân, mỗi ngày đều sẽ lên giường đi ngủ trước mười một giờ. Tống Oanh rón rén đi qua phòng khách, lặng lẽ mở cửa.
Lần thứ hai đi đến trước cánh cửa chống trộm màu sơn loang lỗ, Tống Oanh đã quen thuộc hơn rất nhiều, sau khi cô nhẹ nhàng gõ hai cái, ghét sát đến cạnh cửa, nhỏ giọng gọi cậu: “Lâm Tống Tiện, Lâm Tống Tiện….”
Cô mới gọi được hai tiếng, cửa đã bị kéo ra bởi một lực từ bên trong, Lâm Tống Tiện cầm chốt cửa, nhìn cô với vẻ mặt có hơi kì lạ, “Cậu ở chỗ này làm gì?”
Vừa rồi Tống Oanh còn tràn đầy sự can đảm, nhưng vừa thấy được người, đã lập tức sợ hãi, những ngón tay để trước người vô thức móc lại thật chặt, môi mở ra rồi đóng lại.
“Tớ, vừa rồi hình như tớ mới thấy ba cậu ở dưới lầu.” Cô không đủ sức lực để nói rõ ý. Lâm Tống Tiện đã hiểu rõ, sau tiếng “à”, hỏi: “Cho nên?”
“Cậu có ổn không?” Cô dè dặt hỏi thăm, ngẩng đầu lên hỏi. Lâm Tống Tiện không nhịn được cười, khóe miệng cong lên không thể che giấu được sự giễu cợt, “Không ổn lắm.”
Nam sinh lười biếng, “Thật khiến người khác chán ghét mà.”
“Ách…”
“Trước giờ chưa từng làm trọn chức trách của một người ba, đột nhiên chạy đến quan tâm cuộc sống của tớ, đứng trên nền tảng đạo đức cao để quơ tay múa chân.” Nụ cười của Lâm Tống Tiện càng không che giấu, lông mày nhướng nhẹ, hiếm khi mang theo sự bướng bỉnh ương ngạnh.
“Ông ta xứng sao?”
Không khí yên tĩnh trong hai giấy, Tống Oanh xụ mặt, nghiêm túc phụ họa theo: “Không xứng.”
Cô nhìn Lâm Tống Tiện với vẻ mặt trịnh trọng, dường như là vì khẳng định lời nói vừa rồi của cô, lại lặp lại một lần nữa với giọng đầy khí phách: “Ông ấy không xứng.”
Lần này Lâm Tống Tiện thật sự bật cười.
Đúng là.
Có hơi ngốc.
Nhưng rất đáng yêu.
Trong ngôi nhà này vẫn chỉ có một mình cậu, ánh mắt của nam sinh trong veo, dáng vẻ không có chút buồn ngủ nào, Tống Oanh nghĩ đến chiếc ghế nhỏ lúc ban ngày, vô cùng lo lắng, hỏi: “Vậy tối hôm nay cậu làm gì?”
“Không biết nữa.” Cậu nhìn về phía nữ sinh, tựa như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lên tiếng nói: “Cậu không cho phép tớ làm thợ mộc, buổi tối tớ lại mất ngủ, cũng không còn cách nào để dời sự chú ý đi cả.”
“A…” Đúng như dự đoán, Tống Oanh lại để lộ sự áy náy, sau một hồi lâu suy tính xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: “Vậy tớ có thể giúp chút gì được không?”
…
Trên đỉnh đầu hiện lên bóng đèn vàng cũ kỹ, cách bài trí của phòng khách rất có cảm giác cổ xưa, hình như đồ dùng trong nhà đều là đồ thủ công do chính ông lão làm ra, ghế sofa làm bằng da, phía trên được trải một tấm vải bố có họa tiết hoa nhỏ đơn giản.
Dép lê ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng vang, Lâm Tống Tiện tìm một bộ cờ nhảy từ trong phòng, đặt lên bàn trong phòng khách.
“Đồ của tớ lúc còn học tiểu học đều để lại ở đây cả.”
Hai người mặt đối mặt ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mỗi người đều chơi cờ.
Hạt thủy tinh màu xanh lam dẫn đầu chiếm lĩnh ở phía đối diện, Lâm Tống Tiện không cam lòng yếu thế, lấy lại một phần viên đạn màu xanh lá cây, Tống Oanh chống cằm bằng quả đấm, nghiêm túc suy nghĩ sâu xa.
Cô cầm viên bi màu đỏ kia, nhảy liên tiếp ba ô vuông, hạ xuống một nước cờ hay.
Tâm trạng tốt, khuôn mặt cũng không khỏi mang theo sự ung dung, Lâm Tống Tiện đang quan sát bàn cờ và nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt Tống Oanh đánh giá bốn phía, “Nghề mộc của cậu là theo chân ông nội để học à?”
“Ừ, lúc vừa mới dọn đến, ông có thời gian rảnh thì đều thường xuyên tự tay mình làm các đồ dùng trong nhà.” Lâm Tống Tiện chuyển động tay, sau khi hạ cờ, lại nhìn ngắm xung quanh theo ánh mắt của Tống Oanh.
“Những đồ dùng bàn ghế này đều là ông ấy tự tay làm ra.”
“Thật sự quá lợi hại.” Tống Oanh tán dương.
“Vậy đàn nhị hồ cũng là cậu học từ ông ấy sao?” Đến lượt cô, Tống Oanh cúi đầu nhìn cục diện của bàn cờ, thuận miệng hỏi.
“Không phải, nhị hồ là….” Hình như Lâm Tống Tiện nghĩ đến chuyện buồn cười nào đó, trong mắt lộ ra mấy phần đắc ý, “Khi còn bé, bà Tống hay bắt tớ học nhạc cụ, bà ấy thích đàn piano, dương cầm hay đàn violin vì sự tao nhã của chúng, tớ muốn chọc tức bà nên dứt khoát chọn đàn nhị hồ.”
“Sau đó mới phát hiện chơi cũng rất vui.”
“Tớ cảm thấy đàn nhị hồ rất thích hợp với khí chất của cậu.” Tống Oanh nói chân thành. Lâm Tống Tiện bị chọc cho tức cười.
“Khí chất gì? Khí chất của nghệ sĩ giang hồ à?”
“Khí chất lưu lạc thiên nhai đó!”
“À.”
Hai người chơi bộ cờ nhảy này đến tận khuya, chơi chán rồi, sau đó lại đổi thành cờ năm quân, cờ vây, cờ tướng, phòng của Lâm Tống Tiện tựa như chiếc túi thần kì của doremon vậy, cái gì cũng có.
Thần kì hơn là, những thứ này vừa khéo Tống Oanh cũng biết chơi.
Khi còn bé cô cũng bị đưa đến nhà văn hóa thiếu niên, mỗi cái đều từng học đôi chút, chỉ vì để tìm ra sở thích phù hợp với cô nhất, kết quả đến cuối cùng, không có gì học trọn vẹn cả.
Đánh cờ là cách để thời gian mất đi mà không dễ nhận ra nhất, thời điểm đắm chìm trong bàn cờ, kim chỉ giờ đã quay hơn nửa vòng một cách âm thầm không tiếng động, ánh sáng yếu ớt của bóng đèn trong phòng khách dần biến thành ánh sáng nhàn nhạt của tự nhiên bên ngoài cửa sổ.
Chẳng biết từ lúc nào, đêm tối dần dà biến mất, bị ánh sáng bình minh thay thế, bóng đêm kín gió xuất hiện một khe hở, lại chậm rãi, toàn bộ ánh sáng yếu ớt tản ra.
Tống Oanh ngáp một cái, đang trong cơn buồn ngủ mơ màng, phát hiện hình như trời đã sáng.
Bên ngoài cửa thủy tinh, phía chân trời có một mảng màu vàng, các tia nắng ban mai nhỏ bé rạng rỡ xuất hiện.
Trong tay cô đang cầm một quân cờ chuẩn bị hạ Lâm Tống Tiện, không chút do dự đặt xuống chính giữa bàn cờ của cậu, một cú chạm lanh lảnh, cô đã ăn được con tướng soái.
“Chiếu tướng.”
Một chiến thắng lớn.
Tống Oanh cũng không nhịn được nữa, nhắm hai mắt lại, ngã xuống ghế sofa ngủ say.