Oanh Oanh Của Anh

Chương 21: Cảm ơn cậu



Edit: An Tĩnh


Tuần giữa tháng bảy, kỳ thi cuối kì kết thúc, nghênh đón kì nghỉ hè.

Lần này Tống Oanh thi khá tốt, năm học trước, vừa chuyển trường đến mà học kì một đã có thành tích như vậy, bất kể là phụ huynh hay là thầy cô cũng đều rất hài lòng.

Ngày chính thức nghỉ hè, đúng lúc Phạm Nhã và Tống Chi Lâm có chuyện cần đi ngang qua trường học, thuận đường nên họ tự lái xe đến đón cô.

Đồ cần mang về hơi nhiều, Tống Oanh mang một balo lớn trên lưng, trong tay còn xách thêm một chiếc túi, bên trong đựng cốc uống nước, chăn bông nhỏ, đồ lặt vặt.

Ở cổng trường học, Tống Chi Lâm đem hết túi xách của cô đặt vào cốp sau xe, Phạm Nhã cầm theo hai bình chè đậu xanh đến, là tự tay bà làm, đựng trong chiếc bình được bịt kín miệng, mới vừa lấy ra từ trong tủ lạnh không lâu, nên vẫn còn đôi chút lành lạnh.

Cẩm Thành vào hè đã lâu, buổi chiều nóng bức, ánh mặt trời trên đỉnh đầu sáng người, chiếu vào đầu khiến ý thức người ta trở nên mơ màng.

Tống Oanh mở nắp chiếc bình nước, uống hai hớp chè đậu xanh, nước trong veo lạnh như bằng vừa vào miệng, cả người cũng tỉnh táo trong chớp mắt.

Cô mím môi, đóng nắp lại lần nữa, lúc chuẩn bị lên xe, lại thấy Lâm Tống Tiện đi ra từ cổng trường ở cách đó không xa.

Cậu hòa trong dòng người, nhưng lại cực kì dễ thấy, hình như cậu không được kiên nhẫn lắm, phía trước không xa là một sạp bán hàng rong, Phương Kỳ Dương đang mua nước uống, một cốc nước ô mai chua đỏ tươi, bên ngoài cốc là vài giọt nước đá tan đang lăn dài.

Vào mùa hè có thể tùy ý nhìn thấy những sạp bán đồ uống này bên đường, nhưng Lâm Tống Tiện không quá thích uống, mỗi lần đều vì giải khát mà chân mày phải nhíu chặt lại, hệt như đang chịu tội vậy.

Tống Oanh suy nghĩ, nói một tiếng với Phạm Nhã, lấy một bình chè đậu xanh khác từ trong xe ra ôm vào ngực, chạy bước nhỏ về phía Lâm Tống Tiện bên kia.

“Lâm Tống Tiện, cái này cho cậu nè.” Cô chạy đến bên cạnh cậu rất nhanh, nhét bình chè đậu xanh vào trong tay cậu, ngửa mặt lên nói: “Mẹ tớ làm đó, so với những đồ uống trên đường thì đúng là ngon hơn gấp trăm lần á.”

Trong tay Lâm Tống Tiện đột nhiên có thêm một bình chè đậu xanh, lạnh như băng, nhiệt độ lành lạnh đó xuyên thấu qua da và thấm vào trong, còn chưa lên tiếng nói gì, cô gái đã mỉm cười với cậu, sau đó xoay người chạy đi, chỉ còn lại đuôi tóc sau ót tung bay trong không trung, tăng thêm vài phần hoạt bát một cách khó hiểu.

Cậu nhìn Tống Oanh đi đến trước mặt đôi vợ chồng kia, trên gương mặt trắng nõn mang theo nụ cười, dáng vẻ vui vẻ tung tăng.

Trái lại thì rất hiếm thấy.

Bình thường cô cứ giữ mãi bộ dáng yên tĩnh già dặn, hóa ra khi ở trước mặt ba mẹ, cũng sẽ giống như một đứa trẻ.

Giao thông ở khu gần trường học kẹt cứng, xe chạy chậm chạp trong dòng xe cộ, Tống Chi Lâm vốn muốn lấy bình chè đậu xanh còn lại ra uống, kết quả một tay đưa ra, chỉ thấy trống trơn.

Phạm Nhã ngồi ở ghế phó lái thấy vậy thì giải thích, “Con gái anh mang đi đưa cho bạn học rồi.”

“Bạn học nào vậy?” Tống Chi Lâm nghi ngờ, Phạm Nhã hồi tưởng lại, vừa rồi chỉ thấy Tống Oanh chạy đến trước mặt một nam sinh ở phía xa xa, không nói được đôi câu đã lập tức chạy về lại. Cách quá xa, không thể thấy rõ mặt cậu nam sinh đó, nhưng vóc dáng cao gầy nổi bật, đoán chừng là một cậu bé đẹp trai.

Bà nhìn về phía ghế ngồi sau từ kính chiếu hậu, cười trêu ghẹo, “Không biết, nhưng là một bạn học đẹp trai lắm đó.”

“Cái gì?” Tống Chi Lâm kinh ngạc, ánh mắt cũng nhìn về phía Tống Oanh.

“Là thật sao?”

“Mẹ!” Tống Oanh xấu hổ, khuôn mặt vô thức đỏ lên, “Chỉ là một bạn học bình thường trong lớp thôi mà ạ.”

Cô nói xong, suy nghĩ đôi chút lại giải thích, “Hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt lắm, con chỉ thuận tay muốn giúp đỡ cậu ấy chút thôi ạ.”

“À, thì ra là vậy.” Hai người hiển nhiên hiểu được, nhưng điều họ nghĩ và những gì Tống Oanh nói lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tống Chi Lâm đẩy mắt kính.

“Đó là đúng rồi, bình thường cũng có thể mời người ta ăn gì đó, nhưng phải chú ý đến cách thức nhé, nam sinh nhỏ có gia cảnh không tốt rất dễ tự ti nhạy cảm.”

Tống Oanh: “…..”

Thôi, như vậy cũng xem như chó ngáp phải ruồi, tốt hơn so với việc cô phải phí sức giải thích.

Kỉ nghỉ chỉ đến như vậy, giáo viên chủ nhiệm gửi thông báo chú ý trong nhóm lớp, cuối cùng cũng không quên dặn dò họ, kì nghỉ thì không nên quá xao nhãng, lúc chơi mệt rồi thì cũng phải đọc sách.

Bài tập hè của Cẩm Trung cũng trong phạm vi bình thường, nghiêm túc làm nửa tháng là đã xong, học sinh trong lớp trừ những học sinh đội sổ đều rất tự giác, thường thì đều sẽ làm xong bài tập từ sớm sau đó chơi đùa thỏa thích.

Có vài học bá thì càng khủng khiếp hơn, nghỉ một tuần đã có thể giải quyết xong toàn bộ, vì vậy Từ Chân mới có thể phát ra lời kêu gọi như vậy.

Chiều hoàng hôn giữa hè, gió đêm thổi đến từ cửa sổ được mở ra phân nửa, bên ngoài là ánh nắng đỏ rực cả một vùng trời, cây xanh nổi bật lên giữa nền trời, vài chú chim sẻ đậu lại trên dây điện ngang dọc, bên dưới là những chiếc xe chạy vút qua.

Tống Oanh ngồi trước bàn đọc sách, trong tay kẹp một cây viết, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một câu trong sách rất hợp với khung cảnh này.

Thế gian chuyển động, nhưng trong bát nước mơ màu trắng sứ giữa hè, đá vụn va vào thành bát vang lên tiếng leng keng.

Trong lúc thất thần khi đang làm bài, cô vô thức cúi đầu viết những lời này lên giấy, sau mấy lần cẩn thận xem tường tận ý nghĩa trong đó, cô lại nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, rất hợp với khung cảnh đó, dường như cũng chỉ có một mùa hè như vậy mà thôi.

Tống Oanh thu hồi cảm xúc, xem thời gian, đã năm giờ chiều, hôm nay đã học tập cả ngày, cô đã có hơi không tập trung được nữa.

Cô dứt khoát thu dọn sách vở bài tập trên bàn, cầm điện thoại lên, dựa vào ghế và mở ra.

Vào mấy phần mềm trò chuyện để xem tin nhắn mới, trong nhóm lớp vẫn trò chuyện náo nhiệt, Phương Kỳ Dương là người sống động nhất, cùng Trương Trạch trêu chọc Điền Gia Gia và Bạch Thấm, người mà ở không lại đi gây sự, những bạn học khác cũng cực kì ngoan cố, Tống Oanh xem cuộc trò chuyện trong nhóm xong, buồn cười không chịu được.

Cô lướt xem tin nhắn xong, không có chuyện gì làm, lại mở app cuối cùng trong điện thoại ra theo thói quen, đây là trò chơi Lâm Tống Tiện rất thích lần trước, cậu đã đề cử cho cô trò chơi này, thỉnh thoảng Tống Oanh sẽ vào game thu hoạch thức ăn và các loại củ như cà rốt, rất thích hợp để thả lỏng sau giờ học tập.

Tống Oanh đăng nhập thành công, thứ đầu tiên xuất hiện trong giao diện là thanh bạn bè phía bên phải, trong đây có không ít bạn học cùng lớp, cũng có mấy người bạn thân trong game, và cái tên đứng đầu là bắt mắt nhất.

Ba ba mày (Lâm Tống Tiện)

Phía trước là tên trong game, phía sau là chú thích của Tống Oanh, từ lúc đầu khi nhìn thấy cái tên này cho đến bây giờ cô đã dần dần trở nên thờ ơ, càng đáng chú ý hơn là từ lúc bắt đầu nghỉ hè, hình như mỗi ngày Lâm Tống Tiện đều nằm ở trên cùng, màu vàng sáng rực rỡ luôn luôn xuất hiện ở trên cùng, bất kể lúc nào Tống Oanh vào game đều có thể nhìn thấy ngay.

Cậu ấy không ra khỏi cửa luôn hả?

Kỳ nghỉ đã trôi qua gần mười ngày, không ít bạn học từ ngày nghỉ thứ nhất đã bắt đầu đổi mới vòng bạn bè của mình, các loại dạo chơi ngao du bên ngoài, đi dạo phố, xem phim, leo núi, check in các địa điểm nổi tiếng trên mạng, xuất ngoại đi du lịch cùng ba mẹ, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, ngay cả Tống Oanh cũng bị Tống Chi Lâm và Phạm Nhã đưa đến những buổi triển lãm nghệ thuật hay triển lãm khoa học kỹ thuật.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi mím môi, bấm vào biểu tượng tin nhắn trên tên trong game, khung đối thoại của hai người xuất hiện.

Tống Oanh đánh chữ vào thanh tin nhắn.



Màn đêm buông xuống, biệt thự lớn như vậy lại trống trải yên tĩnh, trong phòng game, Lâm Tống Tiện vừa mới kết thúc một màn bắn nhau kịch liệt, đôi mắt sưng nhức ê ẩm, cảm xúc khẩn trương tập trung cao độ thoát ra khỏi huyệt thái dương, sự mệt mỏi trào dâng trong nháy mắt.

Tẻ nhạt vô vị.

Cậu ném máy trò chơi tay cầm, nằm trên sàn ngẩn người nhìn trần nhà một hồi, cứ thế mà bên ngoài đã chuyển tối, phòng trở nên u ám, cậu mò tìm chiếc điện thoại ở một bên, mở ra mà không rõ mục đích, sự chú ý lại bị hấp dẫn bởi thông báo nhắc nhở màu vàng ở góc dưới bên phải.

Tiểu Nhân Thích Ăn Cải Trắng: “Lâm Tống Tiện, sao cậu lại chơi game cả ngày thế.”

Tiểu Nhân Thích Ăn Cải Trắng: “Không có gì làm thì có thể ra ngoài đi tới đi lui, hít thở không khí tươi mới nhiều hơn nha.”

Dường như cuộc sống mây đen u tối kéo dài nhiều ngày đột nhiên lại được người khác thắp sáng lên, đôi mắt Lâm Tống Tiện lại hiện lên sự hứng thú.

Cậu ở nhà chơi rất nhiều game, không phân biệt ngày và đêm, không muốn ra ngoài, không muốn gặp ai, cũng không muốn tham gia những hoạt động nhàm chán kia, chỉ có lúc đắm chìm trong những kích thích giả tưởng, mới có thể khiến cậu hiếm khi có cảm giác thú vị, nhưng sau khi kết thúc, sự trống rỗng lại ùa về.

Cậu ở trong căn nhà lớn thế này một mình, Phương Kỳ Dương và Trương Trạch gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cậu rất nhiều, nhưng Lâm Tống Tiện cũng không muốn nhận, bọn họ ngoài tụ tập cả đám lại cùng ăn uống vui đùa thì chỉ có đánh nhau, không có ý nghĩa chút nào, thỉnh thoảng Trương Yên cũng sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm, còn có không ít người lộn xộn, chỉ có hai người kia là vẫn bận rộn như thể tống thống thế giới vậy, giống hệt như lúc bình thường, không nói bất kì điều gì, chỉ đôi câu ngắn gọn.

Tựa như trên thế giới này không sự tồn tại của cậu vậy.

Lâm Tống Tiện cầm điện thoại tìm kiếm mấy trang web để đặt vé, nhanh chóng đứng dậy, lấy ra một chiếc túi hành lý thật to từ trong ngăn kéo, nhồi nhét quần áo thường ngày của mình vào trong.

Cậu bắt xe ra ngoài, nửa giờ sau, đeo túi xách đi đến dưới lầu nhà Tống Oanh.

Nhà cô ở lầu ba, tiểu khu vào ban đêm rất yên tĩnh, ít có người ra ngoài đi đi lại lại, bên dưới tán cây long não tươi tốt, ánh trăng yếu ớt, con đường bị che khuất trở nên đẹp đẽ và tĩnh mịch.

Lâm Tống Tiện đứng ở nơi đó, cầm một hòn đá nhỏ ném lên, gõ cửa sổ phòng Tống Oanh.

Cửa sổ gỗ phát ra tiếng cạch không nặng không nhẹ, Tống Oanh vừa mới tắm xong đang sấy tóc cũng phải ngưng tay, cẩn thận lóng tai lắng nghe trong chốc lát, tiếng động lại biến mắt, cô cho là mình chỉ xuất hiện ảo giác, định tiếp tục, lại nghe thấy một tiếng động vang lên truyền đến từ cửa sổ.

Cô đặt máy sấy xuống và đi đến, vừa đẩy cửa sổ ra nhìn xuống, đã nhìn thấy một người đứng dưới lầu, dưới ánh trăng trong không chân thực, tựa như là ảo giác.

Lâm Tống Tiện ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt được bao phủ bởi ánh trăng trông rất sạch sẽ và trong sáng, có cảm giác đẹp rất kì lạ.

Khóe miệng cậu cong lên, ngước mặt lên nói to với cô.

“Tống Oanh, chúng ta đi ngắm biển đi.”



Tống Oanh thay quần áo xong thì vội vã đi xuống lầu, đuôi tóc còn chưa được sấy khô, ướt nhẹp xõa ở sau lưng.

Cô thấy rõ toàn bộ trang phục của Lâm Tống Tiện, ánh mắt tập trung vào túi hành lý to của cậu, có hơi không dám tin.

“Cậu…” Tống Oanh nhíu mày, gặp khó khăn trong việc sắp xếp ngôn từ.

“Buổi tối thế này, sao đột nhiên lại….”

“Đi ngắm biển?”

Cô không hoài nghi những câu nói của Lâm Tống Tiện chút nào, chỉ là khi đối mặt đột nhiên lại sinh ra sự kinh ngạc và hốt hoảng mà thôi.

Tống Oanh luống cuống, không biết nên làm sao để thực hiện yêu cầu của cậu.

“Rất lâu trước đây tớ đã muốn đi rồi.” Lâm Tống Tiện trả lời, giọng nói bị bóng đêm vây lấy nghe rất nhu hòa.

“Muốn đi cùng tớ không?” Cậu đưa ra lời mời, vẻ mặt nam sinh nghiêm túc trịnh trọng, không nhín ra bất kì dấu hiệu đùa giỡn nào, trong lòng Tống Oanh bắt đầu giao chiến, cô cắn môi bước chân hơi nhúc nhích hai cái tại chỗ, hai tay trước người siết chặt lại.

“Bây giờ quá muộn rồi, gia đình tớ không cho tớ ra ngoài.” Sau khi Tống Oanh xoắn xuýt một hồi lâu, vẫn quyết định từ chối cậu trước.

“Chi bằng ngày mai chúng ta xem cẩm nang du lịch lại rồi sau đó sẽ thương lượng…” Cô do dự mở miệng. Lâm Tống Tiện đứng đó không lên tiếng, nửa người chìm vào trong bóng tối, đôi mắt cụp xuống, dáng vẻ trông có hơi đáng thương.

Hồi lâu, cậu không nhẹ không nặng nói: “Hôm nay là sinh nhật tớ.”

….

Tống Oanh lại lên lầu một lần nữa, lần này xuống, trên người đã mang theo một chiếc túi không lớn hơn túi Lâm Tống Tiện bao nhiêu.

Cô thay giày, quần áo cũng đổi thành quần dài và áo dệt kim hở cổ thích hợp đi xa, tóc đã khô một nửa được buộc lỏng lại bằng dây cột tóc, đứng trước mặt cậu, cảm xúc trong mắt vừa kiên định vừa dũng cảm, tràn đầy mong đợi.

“Đi thôi, chúng ta đi ngắm biển nào.”

“Được.” Lâm Tống Tiện gật đầu, cuối cùng trong giọng nói cũng có ý cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

“Tống Oanh, cảm ơn cậu.”

**

Hết chương 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.