*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: An Tĩnh
Lâm Tống Tiện mắng nhỏ một tiếng, lập tức cởi áo khoác trên người ra, mở cửa bên ghế phó lái rồi cúi người tháo đai an toàn cho Tống Oanh, sau đó nửa bế cô ra từ bên trong.
Cô đã khóc đến hai mắt ngấn lệ, ý thức mơ hồ không tỉnh táo, cả người run nhẹ, vùi mặt vào vai cậu nhỏ giọng nghẹn ngào, chỉ chốc lát sau chỗ đó đã hơi âm ấm.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe không xa không gần, Phương Kỳ Dương thấy trên tay Lâm Tống Tiện cầm chiếc áo khoác, bao phủ toàn bộ nữ sinh trước người mình, môi mím lại có hơi luống cuống, cậu giơ tay vỗ vỗ bả vai cô qua lớp áo.
Trong bóng núi [1] yên tĩnh, hình bóng hai người dán chặt nhau, dường như thế giới chỉ thuộc về họ, không ai có thể chen vào.
[1]
Không khí bên ngoài tươi mát, chân chạm xuống mặt đất, cảm giác mất trọng lượng khủng hoảng vừa rồi biến mất đôi chút, thân thể tìm lại lý trí lần nữa.
Trước mặt Tống Oánh vẫn là một khung cảnh mờ tối như cũ, áo khoác của Lâm Tống Tiện bao trùm trên đỉnh đầu cô, tạo thành một không gian nhỏ khép kín rất ấm áp, cảm xúc sợ hãi nhanh chóng bay biến.
Cô hít mũi, đứng thẳng người lại trong lòng cậu, túm lấy áo khoác trên đỉnh đầu.
“Tớ không sao.” Âm thanh khàn khàn, giọng mũi nồng đậm. Cô gái cụp mắt, hàng lông mi ẩm ướt rũ xuống, hốc mắt sưng đỏ.
Lâm Tống Tiện lại mím môi, giọng điệu khô khan, “Có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa không?”
Lúc này Tống Oanh mới có tâm trạng quan sát bốn phía, đường núi trên cao trống trãi vắng lặng, những chiếc xe thể thao phía trước biến mất không còn tăm tích từ lâu, chỉ còn một chiếc xe màu xanh đậm đậu cách đó không xa, cửa xe mở toang, bên trong có mấy người nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn về phía này cười cười.
Lòng cô cảm thấy lúng túng, lập tức lắc đầu.
Trên đường trở về, Lâm Tống Tiện đi rất thận trọng, xe chạy chậm về phía trước, có lẽ đây là tốc độ thấp nhất của cậu từ trước đến nay.
Hai bên cửa sổ cũng hạ xuống, gió từ bên ngoài lùa vào, cảnh sắc đáng sợ lúc đến chẳng hiểu sao lại trở nên êm dịu trong ánh hoàng hôn.
Tống Oanh quay đầu, nhìn về phía Lâm Tống Tiện.
Cách cậu lái xe rất tùy ý, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại đặt trên bệ cửa sổ, ngón tay cong lại để bên khóe miệng, ánh mắt bình tĩnh.
Nam sinh mặc áo phông trắng, xương quai xanh như ẩn như hiện, cánh tay trong ốn tay áo rộng lộ ra ngoài, gầy gầy trắng sáng.
Mái tóc đen khiến cậu trông ngoan hiền hơn, không có bất kì sự công kích nào.
Tống Oanh nhớ lại dáng vẻ lái xe như gió lốc vừa nãy của cậu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ.
Hung dữ đáng yêu. [2]
[2] Gốc là 奶凶奶凶: ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.
Lúc hung dữ thì vừa tàn khốc vừa mạnh mẽ, sau khi ngoan ngoãn lại tràn đầy dáng vẻ của một đứa trẻ.
Hai kiểu khí chất này hòa lẫn một cách hoàn hảo trên người cậu.
Ánh tà dương tỏa rực bên mé phải khe núi, sắc vàng bao phủ lên cây cối xanh um tịch mịch, xe chạy không nhanh không chậm trên đường núi, ánh hoàng hôn lúc sập tối đẹp động lòng người.
Cuối cùng sự ồn ào và náo động dần dần tiêu tan trong làn gió.
Xe không lái thẳng vào thành phố, ở khu lân cận xưởng sửa xe của Trịnh Kiêu có đường mở thông, có xe bus và xe cho thuê đi lại. Lâm Tống Tiện dừng xe ở bên trong xưởng, Tống Oanh đánh giá bốn phía, nhớ đến người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng đó.
“Xưởng này cho anh ấy mở sao?”
“Ừ, anh Kiêu là ông chủ ở đây.” Lâm Tống Tiện khóa cửa kĩ càng rồi dẫn cô đi ra ngoài. Xe trong xưởng đậu lung tung tùy thích, đi xuyên qua các linh kiện xe lẻ tẻ, bên cạnh còn có mấy chiếc xe thể thao trông rất phóng khoáng, không khí tràn ngập mùi dầu máy.
Tống Oanh nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, bất chợt phát hiện anh ta lừa mình.
Lúc Lâm Tống Tiện dừng xe thì họ đã là người cuối cùng trong đội ngũ rồi, phía sau ngoại trừ chiếc xe của Trịnh Kiêu, hoàn toàn không có ai khác, nên thật ra thì dù cô không cách nào chịu nổi tốc độ đó, nhưng đối với Lâm Tống Tiện mà nói chạy như vậy đã chậm hơn rất nhiều rồi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ hôm nay, căn bản không phải như mấy cảnh liều mạng trên tivi mà cô nghĩ.
Tống Oanh nghĩ ngợi, không khỏi cảm thấy oan ức.
“Anh ta lừa tớ.”
“Cái gì cơ?” Lâm Tống Tiện nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, mặt ngây ra.
“Người cậu gọi là anh Kiêu đó.” Tống Oanh không biết tên của anh ta, chỉ có thể kêu theo họ trong lời tố cáo của mình.
“Anh ta nói tối nay cậu có một cuộc đua cực kì nguy hiểm, mọi người đều phải liều mạng mà đua.”
Lâm Tống Tiện ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng lại, nhớ lại những hành động khác thường trước đó của cô, rốt cuộc cũng biết rõ nguyên nhân hậu quả, nhưng cậu lại nhận ra điều gì đó trong nháy mắt.
Yết hầu cậu chuyển động, thấp giọng hỏi: “Vậy mà cậu còn đòi đi cùng à?”
“Không phải đã nói rồi sao?” Vẻ mặt Quan Oánh hời hợt tỏ vẻ bình thường, trả lời như đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Chúng ta là bạn thân sống chết có nhau mà.”
Hơn nữa.
Cô đã thắng rồi.
“Cậu là đồ ngốc.” Lâm Tống Tiện chăm chú nhìn cô hai giây, bỗng nhiên đưa tay đẩy trán cô một cái không mạnh không nhẹ, người Tống Oanh ngã về sau, che đầu lại.
Người trước mặt xoay người đi ra ngoài, thiếu niên dáng cao chân dài, bước ngược ánh sáng, chỉ chốc lát đã đi xa.
Cô vội vàng đuổi theo, đi theo bên cạnh cậu như một cái đuôi nhỏ.
“Lâm Tống Tiện, cậu làm tớ đau đó.” Giọng của cô gái mềm mại, thấp thoáng sự nũng nịu, nam sinh quay mặt sang, nhìn lướt qua trán cô, nhếch khóe môi.
“Cậu là giấy dán sao?”
“Không phải, tớ làm từ thủy tinh.”
“?”
“Cô gái thủy tinh trong truyện cổ tích á, hoặc là cậu cũng có thể gọi tớ lại công chúa Disney đang chạy trốn.”
Lâm Tống Tiện buồn cười, hệt như lần đầu tiên mới quen cô vậy, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Tống Oanh, mặt mũi rất quan trọng.”
“….. Ba mẹ tớ nói tớ sẽ mãi là công chúa nhỏ của họ.”
“À.”
Hai người bắt xe taxi ở giao lộ, Lâm Tống Tiện đưa Tống Oanh đến bên ngoài tiểu khu nhà cô, màn đêm đã hạ xuống, ánh đèn xung quanh sáng lên.
Xe dừng lại, Tống Oanh mở cửa ra, chào tạm biệt cậu.
“Tớ đến nhà rồi, cậu chú ý an toàn nha.”
“Hẹn gặp lại.” Lâm Tống Tiện ngồi trong xe nói, lúc Tống Oanh đang chuẩn bị đóng cửa lại, cô nghe loáng thoáng giọng nói không quá lớn của cậu, bổ sung thêm một từ cuối cùng.
“Công chúa.”
“…..”
Mùa hè thoáng chốc đã đến lúc kết thúc.
Sau đó Tống Oanh theo đơn vị của Tống Chi Lâm đến nông thôn cảm nhận cuộc sống vui vẻ ở đồng quê, mấy ngày đó cô thường xuyên chạy lên núi cùng đám trẻ con bản địa, da đen đi rất nhiều, màu da trở nên rất khỏe khoắn.
Chuẩn bị phải quay lại thời kì chăm chỉ, sắp tựu trường, bắt đầu dành thời gian trong thư viện, chơi hơn nửa thời gian nghỉ học, tự do thoải mái vô cùng, lúc đọc sách rõ ràng đã không còn tập trung như trước kia, trong lúc nghỉ giải lao, Tống Oanh cầm điện thoại lướt xem.
Sáng sớm hôm nay Phạm Nhã đã đăng mấy tấm ảnh chụp lên, có tấm Tống Oanh chụp một mình, cô đứng dưới một cây đào, ngửa mặt cười ngây ngô, sau lưng là rừng đào và núi non vô tận, cô mặc một chiếc váy hoa, hai bím tóc thả trước người, làn da hơi tối màu, nhưng nụ cười vô cùng rực rỡ, hàm răng trắng chói mắt.
Tống Oanh đăng tấm ảnh này lên vòng bạn bè, kết hợp cùng một câu caption.
“Cuối cùng vẫn đen đi mất rồi.”
Bên dưới có không ít người bình luận.
Điền Gia Gia: “Nhưng rất đẹp nha.”
Cao Kỳ: “Thiếu nữ Pháp, nông thôn nhỏ trong lành. Nhân ngâm tương.”
Tương Điềm Điềm: “Xin link váy với, gửi riêng cho tớ đi.”
Tống Oanh vừa xem vừa cười, ngón tay lướt xuống, nhưng lại thấy được một ảnh đại diện mà đến bản thân cũng không tưởng tượng được, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy lần, không thể tin nổi, cuối cùng mở profile ra để xác định cẩn thận.
Thật sự là Lâm Tống Tiện đấy.
Hóa ra cậu, là thật đó, có thể thấy vòng bạn bè luôn này.
Hai người thêm bạn tốt mấy tháng nay, cũng có không ít bạn chung trong lớp, đây là lần đầu tiên Tống Oanh thấy bóng dáng cậu xuất hiện trong vòng bạn bè, từng có lần cô cho rằng Lâm Tống Tiện đã tắt chức năng này. Ví dụ như: Cài đặt, tắt lối vào vòng bạn bè.
Tống Oanh cảm thấy Lâm Tống Tiện chắc chắn sẽ làm được mấy chuyện này.
Cô xem xong tất cả các dòng trạng thái mới rồi tắt điện thoại, tâm trạng bất chợt tốt hơn rất nhiều.
Tống Oanh cầm sách lên tiếp tục đọc, ánh nắng mặt trời bên cửa sổ chiếu xuống bàn, là mùa hè tươi sáng đẹp đẽ.
Tháng chín, ngày đầu tiên tựu trường, lớp học vô cùng náo nhiệt.
Không gặp nhau hai tháng, mọi người đều như thấy người thân quay về vậy, ngồi tụ tập thành nhóm ở chỗ ngồi trò chuyện nhiệt liệt.
Thấy ai đi vào đều chào hỏi nhiệt tình.
“Trời ơi, sao mới một kì nghỉ không gặp cậu đã mập lên rồi.”
“Nghỉ thì làm gì chứ? Mẹ tớ đăng kí mấy lớp học thêm mùa hè, đúng là bi thảm nhất trần gian mà.”
“Lúc đi học thì mong đợi được nghỉ, ở nhà chơi được hai người đột nhiên lại phải đi học tiếp, cậu nói xem người này có kì lạ không?”
Tống Oanh và nhóm Điền Gia Gia ngồi vây quanh một chỗ, tán gẫu không ngớt về các chủ đề liên quan đến kì nghỉ, Tưởng Điềm Điềm còn đang nói về chuyện chiếc váy, hàng của cô ấy đã giao đến, mặc dù trông rất đẹp, nhưng so với Tống Oanh thì cứ cảm thấy thiếu gì đó.
Cô ấy mở hình cho các cô xem, Cao Kỳ và các cô bạn xem xong, bừng tỉnh hiểu ra rồi gật đầu đánh giá.
“Cậu biết nguyên nhân ở đâu không?” Điền Gia Gia chỉ điểm.
“Ngực quá lớn đó.”
“Chiếc váy này chỉ thích hợp với những cô gái ngực phẳng như em Nhân đây, treo cho đẹp thôi, cậu mà mặc vào như mấy cô gái xinh đẹp trên poster thập niên tám mươi, chín mươi đấy, đẹp thì đẹp, nhưng về phương diện khí chất vẫn kém hơn đôi chút.”
“Không sai.” Cao Kỳ ra sức gật đầu phụ họa, tán thưởng quan điểm của Điền Gia Gia.
“Kết luận vô cùng chính xác.”
“Hả.” Tưởng Điềm Điềm khóc không ra nước mắt, Tống Oanh buông tay đang cầm điện thoại ngắm hình, mím môi.
“Tớ cảm thấy rất đẹp, mỗi người mặc đều có phong cách khác nhau, lần sau cậu búi tóc lên là đẹp hơn rất nhiều, còn nữa —–“ Tống Oanh nhẹ nhàng trừng mắt với hai người đối diện.
“Tớ không phải ngực phẳng nha!”
Lời nói có hơi to, nhưng may xung quanh ồn ào nên có thể lấn át động tĩnh bên này. Tống Oanh nói xong, trong lòng cảm thấy thẹn thùng xấu hổ, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tống Tiện từ cửa đi vào.
Ánh mắt cậu trùng hợp nhìn về phía cô, không biết là ngẫu nhiên hay là nghe thấy lời cô vừa nói, Tống Oanh lập tức ngậm chặt miệng, Điền Gia Gia và các cô bạn khác không phát hiện, nhìn cậu bàn tán xì xào.
“Mẹ tôi ơi, mới hai tháng không gặp, sao tớ lại cảm thấy Lâm Tống Tiện đẹp trai thế nhỉ.”
“Vẻ ngoài của cậu bạn này thế nào đây? Có phải là yêu quái chuyển thế không.”
“Thôi xong thôi xong, tớ hoàn toàn rơi vào biển tình rồi.” Cao Kỳ che ngực gục xuống bàn ra vẻ đau khổ, Điền Gia Gia nghẹn ngào, say mê nhìn bóng lưng Lâm Tống Tiện dần đi xa, mặt Tưởng Điềm Điềm thì hồng hồng, ánh mắt kinh ngạc.
“Bạn học Lâm đúng là rất đẹp trai, không thể bắt bẻ được mà.”
Cho dù mùa hè này Tống Oanh có gặp Lâm Tống Tiện mấy lần, nhưng vào giây phút này, cô cũng không thể không thừa nhận nam sinh đội mũ lưỡi trai xanh lam từ ngoài đi vào thật sự, thật thật sự rất đẹp trai.
Có lẽ là chất lượng giấc ngủ trong khoảng thời gian này khá tốt, Lâm Tống Tiện trông có tinh thần hơn bình thường rất nhiều, không hề có dáng vẻ buồn ngủ uể oải như trước kia.
Trên người cậu mặc một chiếc áo phông xanh đậm, góc trên bên phải áo và trên mũ đều có cùng một ký hiệu chữ cái, làn da trắng như phát sáng, mái tóc và lông mi đen nhánh, môi hồng hào tràn đầy sức sống, sườn mặt góc cạnh rõ nét.
Hệt như một hoàng tử nhỏ bước ra từ truyện tranh.
Lâm Tống Tiện đi đến chỗ ngồi của mình, đám Phương Kỳ Dương vẫy tay chào hỏi cậu, lớp học vẫn náo nhiệt ầm ĩ, chủ nhiệm lớp Từ Chân kẹp cuốn sách trong tay đi vào cửa, gõ thước lên bệ giảng, chống hai tay xuống nghiêng người về phía trước.
“Các bạn học, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lời nói thành khẩn đều đều, các giáo viên thường nói như vậy. Dưới lớp trở nên yên tĩnh, nghe Từ Chân nói tiếp.
“Học kì mới này các em đã lên lớp mười một, chỉ còn hai năm ngắn ngủi nữa là đến kì thi đại học rồi, các em không thể thoải mái không mang gánh nặng gì như học kì trước nữa có biết không? Năm lớp mười vui vẻ đã qua, có thể bắt đầu chuẩn bị chào đón bão táp rồi đấy.” Ông ấy vung tay nói to.
“Các bạn học! Hãy lên tinh thần đi nào! Chúng ta phải trang bị đầy đủ chuẩn bị cho trận chiến đấu kết tiếp!”
“……”
Toàn lớp học trở nên yên lặng, đột nhiên trong góc nào đó phát ra tiếng cười, dường như Lâm Tống Tiện không nhịn được, chỉ đành mím môi, lúc phát hiện mọi người đang nhìn mình chăm chú, nhanh chóng giấu đi biểu cảm trên mặt.
“Nhìn tôi làm gì?” Ánh mắt cậu tỏ ý chỉ về phía bục giảng, mặt không cảm xúc, “Nhìn thầy ấy.”
“Lâm Tống Tiện, em nói nhiều quá đấy!” Từ Chân hít thở sâu hai lần, mất kiên nhẫn mắng lớn tiếng.
Tiết mục động viên tinh thần kết thúc, Từ Chân chọn ban cán bộ và giải quyết các nhiệm vụ đơn giản trong hôm nay, ngày đầu tiên sẽ tổng vệ sinh theo thông lệ, Tống Oanh được chia việc lau sàn, cô xách thùng nước và cây lau nhà từ hành lang đi vào phòng học một cách khó khăn.
Đột nhiên trước mặt có một cái bóng chắn ngang, cô dừng bước, ngẩng mặt lên, đối diện với khuôn mặt ung dung của Lâm Tống Tiện.
“Cậu là võ sĩ sao?”
“?”
“Nặng như vậy mà một mình cậu cũng xách nổi.” Cậu tự nhiên nhận lấy thùng nước và cây lau nhà trong tay cô rồi đi về phía trước, Tống Oanh sợ bị người khác nhìn thấy, định lấy lại.
“Tớ làm được.”
“Sức lực của tớ rất mạnh đó.”
“Ồ, công chúa mạnh mẽ.” Cậu thuận miệng đáp lời, Tống Oanh câm nín.
“…..”
“Cậu đủ rồi nha, có thể nói chủ đề mới được không hả.”
Lâm Tống Tiện dừng lại, nghe vậy thì quan sát người cô bằng ánh mắt hơi kì lạ, xoa sống mũi, giọng điệu nghe không rõ lời.
“Ví dụ như.” Cậu ném ra một câu không chút dao động, không chút sợ hãi.
“Nói về chuyện ngực cậu có phẳng không à?”
__
**
Hết chương 27