Lâm Tống Tiện nói cậu có một bản ghi chú, bên trong là tất cả những nơi cậu muốn đi thử nghiệm.
Nhảy bungee trên núi Xà Bính, tầng cao nhất của tòa cao ốc Tinh Tử, vùng biển được xem là đẹp nhất ở vịnh Đại Tự.
Còn ngày hôm nay, cậu phải đến tuyến đường sắt không người lái ở sườn núi Bắc Vọng.
Tống Oanh không biết tại sao mình lại đi theo cậu ra con đường vắng vẻ xe chạy bên ngoài trường học, mặt trời trên cao rực rỡ, cái bóng dưới chân cô ngưng tụ thành một khối nhỏ nhắn.
Thời gian quay về mười phút trước, sau khi Lâm Tống Tiện nói ra câu đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Tống Oanh chính là làm thế nào để ngăn cản được cậu.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì cô đã cầm lấy bàn tay Lâm Tống Tiện đang xòe ra, bị cậu nắm chặt và kéo lên.
Sức lực của nam sinh rất lớn, lôi cả người cô đi, Tống Oanh trông rất chật vật, chân vụng về đạp lên mặt tường, cuối cùng cũng leo lên được.
Phong cảnh ở trên cao càng thêm rõ nét, khiến những tia sáng ngời rọi thẳng vào mắt, có thể nhìn thấy tháp đồng hồ ở trung tâm thành phố phía xa xa.
Đây là lần đầu tiên cô trèo tường, lúc ngồi trên đó hơi khẩn trương, nhưng vẫn cảm thấy mới lạ, trong tích tắc nhảy xuống, ngực lại bị nảy lên mấy cái, là một loại cảm giác cô chưa bao giờ trải nghiệm.
Hai người đứng chờ xe, sườn núi Bắc Vọng nằm ở ngoại thành, là một khu vực hẻo lánh, bình thường có rất ít người đến đây, chỉ có một chuyến xe buýt đi vòng đến khu vực bên cạnh, mỗi lần đi đều phải chờ rất lâu mới đến nơi.
Cách một bức tường, tiếng chuông trong trường loáng thoáng vọng ra bên ngoài, trong lòng Tống Oanh hoảng hốt, đạo đức của một học sinh giỏi đang gây áp lực cho cô.
“Nếu không… Hay là chúng ta trở về nhé?” Cô kéo kéo vạt áo của Lâm Tống Tiện, do dự hỏi, nam sinh đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại của mình, nghe vậy thì ngước mắt nhìn.
“Cậu muốn mới lâm trận đã chạy trốn à?”
Tống Oanh mím môi, giọng nói rất thấp: “Chỉ là tớ cảm thấy như vậy không được tốt lắm.”
“Tốt xấu đều do mình định nghĩa, không nên bị quy tắc trói buộc.” Dường như Lâm Tống Tiện đã tra xong tin tức mình muốn, cất điện thoại di động, ánh mắt lướt về hướng xe buýt, tùy ý nói.
“….” Tống Oanh bất đắc dĩ với sự ngụy biện của cậu, vì thế cô dứt khoát im lặng.
“Đi thôi, xe đến rồi.” Cậu vỗ vỗ vạt áo, thời điểm cửa xe mở ra, trong nháy mắt cậu đã nhảy vọt lên, Tống Oanh đứng im hai giây, sau đó đi theo sau lưng cậu lên xe.
“Leng keng” hai tiếng, âm thanh tiền xu được bỏ vào hộp tiền vang lên, cửa xe đóng lại, phong cảnh hai bên bắt đầu thay đổi, thân xe hơi lắc lư, lái về phía trước.
Thời gian làm việc buổi chiều, rất ít người ra ngoài, chỗ trống bên trong xe rất nhiều.
Lâm Tống Tiện ngồi xuống hàng ghế thứ hai đếm ngược, Tống Oanh vịn lan can, hơi chần chừ một lúc, vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cửa sổ xe buýt rộng lớn sáng sủa, nhìn ra bên ngoài là những tòa nhà cao thấp đan xen và dòng xe cộ đang chạy, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua những hàng cây, bầu trời xanh thẳm trong trẻo, mây trắng bồng bềnh giữa trời.
Hai người không nói gì, ai cũng nhìn về phía trước, tài xế mở nhạc lên, là bài <Gặp gỡ> của Tôn Yến Tư, một giọng nữ nhẹ nhàng trầm thấp vang vọng bên trong khoang xe, gió trời từ bên ngoài thổi qua cửa sổ chưa đóng, ánh mắt trời rực rỡ như sắp đến hè.
Xe chạy trên đường hơn bốn mươi phút, phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã trở nên vắng lặng, trạm xe đứng lẻ loi giữa không gian cỏ cây nhuộm một màu xanh hoang dại, xe lao vút qua và dừng lại, ở đuôi xe cuốn lên một đống bụi đất, hai bên lề đường trống vắng chỉ có hai người.
Tống Oanh giơ tay đặt lên trán, che chắn ánh nắng mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, hỏi người bên cạnh.
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Lâm Tống Tiện đứng tại chỗ ngắm nhìn về phương xa, có thể nhìn thấy loáng thoáng một đoạn đường ray nhỏ ở đường ranh giáp giữa bầu trời và chân trời, cách một bãi cỏ dại, dường như có thể nghe thấy tiếng tàu chạy ầm vang.
Cậu đưa tay chỉ về phía trước.
“Đi đến đó.”
Thảm cỏ tranh màu xanh mát không quá mắt cá chân, phía trên không có đường đi, Lâm Tống Tiện đi phía trước tạo ra dấu chân, Tống Oanh đi theo sau lưng cậu.
Gió trên bình nguyên rất to, thổi loạn mái tóc, lay động đám cỏ tranh, tựa như những cơn sóng biển màu xanh lá tự do cuồn cuộn. Hai bóng người chậm rãi bước đi, một cao một thấp, từ đằng xa nhìn đến, giống như đứa trẻ lén người lớn chạy ra ngoài chơi đùa.
Lúc gần đi đến cuối thảm cỏ xanh, hình ảnh dần dần mở rộng rõ nét, trước mắt là hai đường ray song song, rộng lớn, thô kệch, trên đó còn hiện lên màu sắc kim loại cũ kĩ, kéo dài đến một nơi rất xa.
Những hòn đá nằm bên đường ray, không có rào chắn ngăn cách, cứ trần trụi lộ ra trước mặt bọn họ không chút đề phòng, dường như chỉ là một con đường bình thường không có gì kì lạ.
“Chính là chỗ này.”
“Đến rồi.”
Lâm Tống Tiện đi lên.
Chân đạp lên đường ray, cả cơ thể cao ráo đứng lên đó, đi về phương hướng của xe lửa lúc chạy đến.
Gió cuốn bay góc áo sơ mi cậu, thiếu niên hơi nhấc tay lên, phần lưng áo sơ mi trắng trở nên nhẹ bẫng, mấy sợi tóc bao phủ đôi mắt cậu, vẻ mặt Lâm Tống Tiện bình thản, trong con ngươi không nhìn rõ được là cảm xúc gì.
Tống Oanh không biết con đường còn thông hành hay không, trong đầu cô xuất hiện các loại tin tức xã hội đã thấy khi còn bé, tàu lửa chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh, không cách nào phanh lại, lao vun vút đến, không thể giảm tốc độ trong nháy mắt được, bởi vì mải ham chơi trên đường sắt nên có vô số vụ án mất mạng.
Giây phút cô ngắm nhìn quỹ đạo vô cùng sóng êm biển lặng ở phía trước, không khỏi cảm thấy kinh hãi run sợ.
“Lâm Tống Tiện, cậu xuống đây đi, nơi này không an toàn.” Cô vội vàng kéo người kia, góc áo bay lên bị cô kéo xuống, làn gió lắng lại, người trước mặt quay đầu, đôi mắt đen nhánh phát ra thứ ánh sáng khó hiểu.
“Tống Oanh, lúc đến tớ đã tra tài liệu, đây là con đường tàu vắng vẻ nhất cả thành phố này, không có ai canh giữ, bốn phía đều hoang vắng, thỉnh thoảng mới có tàu lửa đi qua, chạy xuyên qua dưới chân chúng ta.”
“Tớ đang đợi.”
“Đợi cái gì?” Cô có một loại dự cảm nặng nề, mở to mắt, hô hấp ngừng lại.
“Chờ một chiếc tàu lửa đến.”
“…..” Tống Oanh từ từ buông cánh tay cậu vừa bị mình kéo xuống, cô cúi đầu, chốc lát lại cắn cắn môi.
“Vậy tớ đợi cùng cậu.”
Lâm Tống Tiện từ chối cho ý kiến, chỉ tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước, Tống Oanh rập khuôn theo sau cậu, hai người đi qua một thảm cỏ xanh, nhìn thấy một con sông, lui về phía sau thì có một cây cầu.
Đây là một chiếc cầu thẳng cũ kĩ, bắt ngang mặt sông rộng rãi, hai bên không có hàng rào chắn, nhìn đơn sơ thô kệch, đứng yên ở đó không ai quan tâm.
Bọn họ đã đi được một đoạn xa, quay đầu lại không thấy được con đường lúc đến, hai chân Tống Oanh cảm thấy mỏi nhừ, một điều kì lạ là bọn họ không nhìn thấy chiếc tàu lửa nào.
Xung quanh mình trống trãi, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió, lâu lâu sẽ có tiếng động nhỏ vụn vang lên vì bước chân của hai người, Tống Oanh vô tình đạp phải một cục đá, một hòn đá nhỏ màu nâu đen từ trên đường ray lăn đến bên chân cô nhanh như chớp.
Tống Oanh ngồi xổm xuống, ôm lấy chính mình.
“Lâm Tống Tiện, tớ không đi nổi nữa.” Cô buồn rầu nói, nhíu mày, hiếm khi bộc phát tính trẻ con.
Mặt trời đã ngả về tây, từ buổi chiều biến thành sập tối, gió càng lớn hơn, càng thêm lạnh lẽo.
Trời sắp tối rồi.
Lâm Tống Tiện quan sát xung quanh, cuối cùng mới chắc chắn kế hoạch tuyên cáo hôm nay thất bại.
“Được rồi, vậy chúng ta trở về thôi.”
Cậu cũng không biết bây giờ họ đang ở đâu, chỉ có thể lấy điện thoại chuẩn bị tìm đường, kết quả vừa đưa tay sờ túi, rỗng tuếch, ngay cả ví tiền nằm chung chỗ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Lâm Tống Tiện nhíu chặt mày, cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, khả năng cao là đã làm rơi trên xe buýt.
Cậu nhìn về phía Tống Oanh.
“Trên người cậu có điện thoại với tiền không?”
“….Tranh thủ tan học nên tớ đi tìm đồ thôi.” Tống Oanh nuốt nước bọt, không giấu nổi sự hoảng hốt.
Ý cô chính là không mang theo những cái đó.
Cho nên, bây giờ, hai người bọn họ, đứng tại một vùng quê hoang vu xa lạ, không có bất kì công cụ truyền tin nào cũng như tiền mặt.
Biết rõ sự thật này.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện đối mặt, cả hai đều im lặng, đều nhìn thấy được sự thẫn thờ và một ngàn câu hỏi trong mắt đối phương.
Nhìn cây cầu kia ở khoảng cách gần, sẽ thấy nó cao lớn hơn rất nhiều so với lúc nhìn xa, ít nhất lúc Tống Oanh đi lên đó, vẫn còn cách nửa mét, không cần đối mặt với dòng sông đang chảy xiết bên dưới.
Cầu rất dài, có lẽ phải mất năm sáu phút đi bộ, Tống Oanh hơi sợ độ cao, nên lúc đi Lâm Tống Tiện đưa ống tay áo mình cho cô cầm, hai người một trước một sau đi qua con sông này, đến phía đối diện.
Nơi này không hoang vu như trong tưởng tượng, chí ít vẫn có thể thấy đường, một con đường mòn bằng phẳng, giẫm lên bãi cỏ dại, vẫn là bùn đất, may mắn là mấy ngày nay không có mưa, nên mặt đường khô ráo.
Tống Oanh vẫn đi sau như cũ, nắng chiều dần dần chôn mình sau đường chân trời, giờ phút này cả vùng quê đều yên tĩnh nên có vài phần đáng sợ. Khi đến dốc núi có bóng che, ánh sáng hoàn toàn tối đi, bóng cây lay động, lúc Tống Oanh đi bộ thường không phát ra âm thành, đôi lúc khó mà phát hiện sự tồn tại của cô.
Lâm Tống Tiện dừng bước lại, đưa tay về phía cô.
“Hả?” Cô nghi ngờ hỏi cậu, tay phải cậu lại duỗi ra gần đến cô hơn, ra hiệu, “Nắm tay áo tớ.”
“À.” Tống Oanh không hiểu rõ nhưng vẫn làm theo.
Nam sinh đi không nhanh không chậm, nơi ống tay áo có một lực kéo trầm ổn, trái tim Tống Oanh vốn hơi sợ hãi cũng hoàn toàn quên mất.
Vòng qua sườn núi nhỏ, lần nữa nhìn thấy nắng chiều, phía trước rộng lớn, ánh hoàng hôn mềm mại chói mắt như vỏ quýt bao phủ cả người thiếu niên, giống như vì cậu mới dát lên một tầng ánh sáng, cả người đắm chìm trong ánh chiều tà đang chuyển động.
Tống Oanh cảm thấy có lẽ rất lâu về sau mình sẽ không quên được cảnh tượng này.
Mãi đến lúc trời tối, bọn họ mới nhìn thấy thị trấn.
Nơi này có thể là một thành thị biên giới, đường phố có vẻ đã cũ kỉ, hiếm khi nhìn thấy nhà chọc trời, những chiếc xe buýt xa lạ qua lại trên đường, các cửa hàng đều là những thương hiệu không tên tuổi.
Hai bên đường cái rất huyên náo, có rất nhiều quán ăn bày biện ven đường, đầu đường còn có người hát rong, một đôi nam nữ mặc đồng phục mới vừa tan làm từ nhà máy đi lướt qua vai họ.
Tống Oanh vừa mệt vừa đói, ngay cả bàn tay kéo ống tay áo Lâm Tống Tiện cũng mất sức, buồn rầu đi bên cạnh cậu, bất lực hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta phải quay về bằng cách nào.”
Trong đầu cô suy nghĩ ra rất nhiều cách thức.
Gọi điện thoại cho người lớn là không thể nào, nếu để họ biết chuyện cúp học, Tống Oanh sẽ phải đối mặt với một thảm họa đáng sợ.
Trực tiếp bắt xe về nhà, sau đó lấy tiền đưa cho tài xế, hình như cũng có thể, nhưng phải cầu nguyện đối phương không đuổi cô xuống ngay từ ban đầu.
Hoặc là….
Tống Oanh còn đang suy nghĩ những cách thức khác có khả năng, chỉ thấy Lâm Tống Tiện đã dừng bước, tầm mắt nhìn thẳng về một hướng, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
“Tớ có cách rồi.”
Mấy phút sau, trong tay Tống Oanh cầm một chậu đồng cũ nát đứng trên đường phố đông đúc, sắc mặt khó xử. Lâm Tống Tiện ngồi bên cạnh cô, trong tay thì cầm một cây đàn nhị hồ, thử âm điệu dây đàn với tư thế thuần thục.
Tống Oanh không mấy vui vẻ, “Đây là cách mà cậu nói à?”
“Dựa vào hai bàn tay của mình để kiếm tiền, không có gì mất mặt cả.” Lâm Tống Tiện ung dung chỉ huy. “Tự tin nào người bạn, cậu ngẩng đầu lên đi.”