Oanh Oanh Của Anh

Chương 62: Thỏa thuận trước hôn nhân



Edit: An Tĩnh


Lúc Tống Oanh tan làm, cô đã gặp Tống Nghi Ninh.

Trước cổng trường học người đến người đi, một người đàn ông mặc âu phục đen đã ngăn cô lại, ông ta ra hiệu về phía chiếc xe màu đen ở sau lưng một cách vừa lịch sự vừa không cho phép từ chối, Tống Oanh nhìn qua, cửa sổ xe ở hàng sau chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận xuất hiện.

Số lần Tống Oanh gặp bà không nhiều, lại là chuyện của mấy năm về trước, nhưng cô chẳng hề cảm thấy xa lạ, luôn nhớ rõ dáng vẻ của bà.

Trong tiệm cà phê, tiếng nhạc thư giản, trình độ xanh hóa tốt lại rất riêng tư, tại một góc gần cửa sổ, hai người ngồi đối mặt với nhau.

Tống Nghi Ninh không vội vàng lên tiếng, đến khi cà phê được đưa lên, sau khi hờ hững nhấp một ngụm, bà mới đưa ra đánh giá.

“Mùi vị cũng được đấy.”

Tống Oanh từ chối cho ý kiến.

Sự yên tĩnh kéo dài.

Sau đó bà mới ngước mắt lên, tầm mắt tập trung trên người Tống Oanh.

“Hai người đã kết hôn rồi nhỉ.”

Đây là một câu trần thuật. Tống Oanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

“Vâng.”

Bà nhếch mép, mí mắt cụp xuống, không giấu được vẻ giễu cợt.

“Hành động nhanh thật.”

Tống Oanh đặt tay trên ly, chờ đợi bà nói tiếp. Giọng nói của Tống Nghi Ninh trở nên lạnh nhạt.

“Hai người chắc không ký thỏa thuận trước khi kết hôn rồi.”

Vẻ mặt Tống Oanh ngây ra, “Không có.”

Bà lấy một túi văn kiện từ trong túi xách ra, đặt trên bàn rồi đẩy đến trước mặt Tống Oanh.

“Vậy ký tên đi, những thứ khác thì tôi có thể mặc kệ nhưng cổ phần công ty thì nhất định phải rõ ràng.” Tống Nghi Ninh nhìn cô, ý tứ sâu xa.

“Tôi nghĩ cô kết hôn với Lâm Tống Tiện hẳn không phải là vì thích tiền của thằng bé.”

Bà lại uống một ngụm cà phê, “Chắc chắn thằng bé sẽ không chủ động nói những chuyện này với cô nhưng tôi tin rằng cô là một người hiểu chuyện, với gia đình như chúng tôi, thỏa thuận trước khi kết hôn là điều không thể thiếu được, nếu như cô không phải là để ý đến những thứ này thì ký tên vào cũng chẳng có tổn thất gì đến cô cả.”

Tống Nghi Ninh nói với giọng bình thản, ánh mắt ra hiệu về phía văn kiện trước mặt cô, Tống Oanh nhìn xuống, nhìn thấy mấy chữ thỏa thuận từ bỏ cổ phần trên đó.

Qua hai giây, cô cầm lấy túi văn kiện và mở ra,

Trong đó được liệt kê mạch lạc rõ ràng, từ ngữ cẩn trọng chuyên nghiệp, tư đầu đến cuối đều thể hiện một nội dung chính đó là bất kể lúc nào Lâm Tống Tiện cũng sẽ nắm giữ toàn bộ cổ phần, không liên quan gì đến cô, càng sẽ không chia ra vì ly hôn.

Ngoại trừ cái này ra thì không có bất kỳ yêu cầu liên quan nào nữa.

Tống Oanh nghiêm túc suy tư hồi lâu, dường như cũng không tìm được lý do gì để từ chối.

Cô cầm chiếc bút bên cạnh tay mình lên, vừa định đặt bút ký tên mình, thì cửa kính trước mặt bị đẩy ra, Lâm Tống Tiện xông vào, rút tập văn kiện dưới tay cô rồi cầm.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn chữ trên đó, sắc mặt căng cứng, vẻ mặt bình tĩnh.

Chốc lát sau, Lâm Tống Tiện ném đồ trong tay đến trước mặt Tống Nghi Ninh.

“Tôi đã từng nói bà đừng đến tìm cô ấy rồi.” Không đợi bà nói chuyện, ngay sau đó anh đã lên tiếng.

“Mang thứ này đi đi, chúng tôi sẽ không ký.”

Tống Nghi Ninh im lặng nhìn thẳng vào mắt anh, hai người không ai chịu nhường ai, có lẽ là vẻ mặt của Lâm Tống Tiện quá kiên quyết, một lúc lâu sau bà vẫn đứng lên.

Tống Nghi Ninh không để ý đến phần văn kiện kia, bà chỉ nhìn Lâm Tống Tiện và nói.

“Đừng quên, người duy nhất có thể giúp con bây giờ chỉ có mẹ.”

“Cũng giống vậy thôi.” Lâm Tống Tiện nói: “Người duy nhất bà có thể dựa vào cũng chỉ có tôi.”

“Vậy nên, “ Anh dừng lại, “Tôi hy vọng ít nhất thì chúng ta có thể duy trì sự hòa bình bên ngoài.”

Tống Nghi Ninh rời đi, đưa theo mấy người vệ sĩ đứng ở cửa của mình, biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Xung quanh rất yên tĩnh, tiệm cà phê trống trãi hiu quạnh.

Tống Oanh kéo vạt áo bên người Lâm Tống Tiện một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh đến đây?”

Vẻ mặt anh hơi bình thường lại, nhìn cô nói, “Gọi điện thoại cho em không ai bắt máy nên xác định vị trí.”

“À.” Điện thoại của hai người có chung một phần mềm xác định vị trí, sau khi kết hôn được hai ngày, Lâm Tống Tiện đã cài đặt cho cô, nói là một người bạn của mình đã nghiên cứu, có thể biết được vị trí của đối phương mọi lúc mọi nơi,

Thấy anh không có ý định tiếp tục nói chuyện, Tống Oanh nghĩ ngợi một lúc, “Thật ra thì em cảm thấy ký cái đó cũng không sao, em không tổn thất gì cả.”

Rốt cuộc Lâm Tống Tiện cũng có phản ứng, trên mặt xuất hiện sự tức giận, giọng nói có vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.

“Đầu óc đúng là ngốc nghếch dễ bị lừa mà.”

“Chủ ý của Tống Nghi Ninh là muốn giảm tổn thất khi chúng ta ly hôn xuống mức thấp nhất, từ đầu đến cuối, bà ta đều không xem cuộc hôn nhân này ra gì, chuyện bà ta đã muốn làm thì sẽ hoàn thành không từ một thủ đoạn nào.”

“Mà sở dĩ anh kết hôn nhanh như vậy chính là muốn dựa vào luật pháp để hoàn toàn buộc chung tài sản của hai chúng ta vào một chỗ, sẽ càng khó chia ra, và khả năng người khác dựa vào đó để cản trở càng thấp hơn.”

Lâm Tống Tiện tức giận đến mức trừng cô, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài, “Nhân Nhân, em có thể đừng tin tưởng người xa lạ nào ngoài anh ra không.”

“Em sai rồi mà.” Tống Oanh hoàn toàn nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, chột dạ không thôi, cô đưa tay ôm lấy anh, giọng nói mềm mại nũng nịu.

“Lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

“Thôi bỏ đi.” Lâm Tống Tiện muốn giận cũng chẳng giận nổi, dắt cô đi ra ngoài.

“Đều do hôm nay công ty đột nhiên có chuyện nên anh không thể đến đón em.”

“Thật ra thì anh không cần đến đón em mỗi ngày đâu.”

“Cho em cơ hội nói lại một lần nữa.”

“Mỗi ngày anh đến đón em làm cảm rất vui vẻ luôn.” Tống Oanh ôm lấy cánh tay anh, nghiêm túc nói: “Em thật sự vô cùng cảm động đó.”

Lâm Tống Tiện hừ một tiếng, liếc cô, “Biết thì tốt.”

“……”

Trên đường về nhà, Lâm Tống Tiện vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông.

Có lẽ là anh đang sợ hãi khi nghĩ lại chuyện vừa rồi, về đến nhà cũng đi theo cô, không rời nửa bước.

Tống Oanh đến phòng bếp nấu cơm, anh đi theo, đứng bên cạnh lặt rau, rửa đồ. Ăn xong cô rửa chén, anh giúp đỡ lau khô. Trời tối ra ban công lấy quần áo, anh cũng đi theo ra, nói muốn giúp cô một tay, lấy quần áo cùng nhau.

Cuối cùng khi đi tắm, Tống OAnh ôm đồ ngủ đứng bên trong cửa, nhìn người ở bên ngoài.

“Bây giờ anh có thể ở một mình chứ?”

Lâm Tống Tiện nghe vậy thì lộ ra vẻ suy tư, qua hai giây mới ngẩng đầu lên, “Nếu như em không ngại…..”

“Tắm chung cũng không phải…..”

“Em ngại!” Tống Oanh lập tức đáp, đóng cửa lại ngay trước mặt anh.

Từ sau khi lĩnh chứng, hai người vẫn luôn ngủ chung với nhau, không xa nhau một buổi tối nào, sau khi Tống Oanh biết trong điện thoại anh có bản thu âm, cô cũng chưa từng ngủ riêng.

Có lẽ là vì chuyện ban ngày nên trạng thái của Lâm Tống Tiện không quá tốt, trước kia rất khó khăn để anh đi vào giấc ngủ, vẫn luôn muộn hơn so với cô, tối nay lại như vậy.

Lúc Tống Oanh nửa tỉnh nửa mê sắp ngủ, đột nhiên cánh tay đặt bên hông cô siết chặt hơn, Lâm Tống Tiện động đậy rất nhẹ, cô lập tức tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng xoay người ôm lấy anh.

“Anh không ngủ được sao?” Tống Oanh nhắm hai mắt nói chuyện phiếm với anh, cằm đặt lên vai anh, Lâm Tống Tiện không lên tiếng trong một lúc lâu, xung quang yên tĩnh, cơn buồn ngủ của Tống Oanh cũng hơi tiên tán, cô ngẩng mặt lên.

Ánh sáng yếu ớt của vầng trăng mông lung ngoài cửa sổ chiếu vào xuyên qua rèm lụa, nhờ chút ánh sáng mơ hồ này mà Tống Oanh có thể thấy loáng thoáng dáng vẻ của anh.

Lâm Tống Tiện không ngủ, vẻ mặt tỉnh táo, đôi mắt chăm chú nhìn cô, tựa như đang nhìn một món báu vật tuyệt thế dễ dàng làm mất.

Tống Oanh cựa quậy người trong lòng anh, tay nhéo nhẹ tai anh, Lâm Tống Tiện lui về sau theo bản năng, Tống Oanh tiến tới, hôn lên môi anh.

Đây là một nụ hôn yên ổn dịu dàng, vô cùng triền miên. Chuyện mới bắt đầu luôn tràn đầy thuần túy và tốt đẹp, nhưng dần về sau thì kiểu gì cũng biến chất.

Lúc quần áo ngủ của Tống Oanh bị anh vén lên, trong đầu cô đã nghĩ thế này cũng tốt.

Mệt mỏi có thể đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn, dường như cũng có thể xem là một cách giải quyết.

Đầu óc cô choáng váng với những suy nghĩ, nhanh chóng trở nên trống rỗng, phòng ngủ yên tĩnh dần bị những tiếng động nhỏ vụn thay thế.

Trăng sáng yên tĩnh, ẩn trong những đám mây, lúc gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cành lá, xào xạc xào xạc.

Thế giới cũng ngủ yên.

Ngủ đến nửa đêm, Tống Oanh bị đánh thức bởi cơn khát.

Trước mắt là một khung cảnh tối đen, không biết đã mấy giờ rối, tiếng hít thở bên cạnh nhẹ nhàng nhưng rất trầm ổn, vất vả lắm Lâm Tống Tiện mới ngủ được, Tống Oanh không dám nhúc nhích, sợ đánh thức anh.

Cô cẩn thận vén chăn lên, lục lọi tìm được dép rồi mang vào, lúc rón rén đóng cửa phòng ngủ lại mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tống Oanh dụi mắt, đi vào phòng bếp rít nước.

Lâm Tống Tiện nằm mơ.

Trong giấc mơ vẫn là một người, bầu trời trong đó mờ mơ, đường phố xa lạ, người tới tới lui lui đều là những khuôn mặt người nước ngoài.

Anh ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy chiếc váy đỏ viền hoa ở con đường trước mặt, không khác gì tấm hình mà anh luôn ngắm nhìn cả ngày lẫn đêm. Ngực Lâm Tống Tiện đột nhiên nảy lên, anh gạt dòng người ra, chẳng ngó ngàng gì mà chỉ đuổi theo.

Cô đi rất nhanh, bóng lưng kia trong mọi thời khắc đều là điểm cuối của tầm mắt anh, lúc anh cho rằng mình đã sắp đuổi kịp thì một giây kế tiếp, khoảng cách lại kéo ra thật xa, vĩnh viễn không với đến được.

Lâm Tống Tiện kiệt sức, kiềm chế hơi thở, sắp thiếu oxi đến nghẹt thở. Anh cắn chặt răng, cố chấp dùng hết chút sức lực cuối cùng, rốt cuộc cũng bắt được cánh tay cô ngay tại lúc cô sắp biến mất ở giao lộ.

Trong lòng mừng như điên, cảm xúc kích động kia không kịp tiêu tán, người trước mặt lập tức quay đầu lại, một gương mặt xa lạ, nhìn anh vô cùng hoảng sợ.

Lâm Tống Tiện chợt mở mắt ra, nhìn về phía trần nhà, hơi thở dồn dập, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi và vui mừng sâu đậm trào dâng trong cơ thể anh.

Lâm Tống Tiện quay đầu, đang định ôm chặt người bên cạnh, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình lại trống trơn, Tống Oanh vốn nằm ở đó đã không thấy bóng dáng đâu.

Cảm giác khủng hoảng không trút bỏ được trong giấc mơ và kể cả sự sợ hãi trong giờ phút này cùng dâng lên đồng loạt, đầu óc anh trống rỗng, nhanh chóng đứng trên sàn mở cửa phòng, khi nhìn thấy bóng dáng kia ở phòng bếp, sức lực cả người như mất hết trong khoảnh khắc đó.

Tống Oanh mới uống được một nửa ly nước thì bị người phía sau ôm chặt lấy, Lâm Tống Tiện vùi mặt vào cổ cô, hơi thở hỗn loạn, sức lực của anh mạnh đến độ khiến bả vai cô hơi đau đau.

“A Tiện…..” Cô do dự kêu anh, hồi lâu sau Lâm Tống Tiện vẫn không lên tiếng, ngay lúc cô hốt hoảng lúng túng định lên tiếng lần nữa, Lâm Tống Tiện ngẩng mặt lên, giọng khàn khàn.

Anh cười đầy bất an, “Anh chờ rằng anh lại nằm mơ.”

**

Hết chương 62

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.