Tống Oanh nhìn xuống, thấy anh đi chân trần trên sàn nhà, không mang dép, tóc tai rối bời dán vào trán, khuôn mặt vừa tái nhạt lại vừa chật vật.
Lâm Tống Tiện nuốt cổ họng, đáp nhẹ tiếng “ừ”.
Thật ra thì không tính là ác mộng.
Hơn phân nửa cảnh tưởng trong giấc mơ đó đều là thật.
Lúc ở nước ngoài anh đã từng thấy một người mặc váy đỏ y ở trên đường y đúc cô, trong chớp mắt đó, chẳng biết Lâm Tống Tiện trúng tà gì, vội nhìn chằm chằm rồi đuổi theo người đó.
Họ cách nhau khá xa, anh đã đuổi theo khoảng hai con phố, trong khoảnh khắc cô gái ấy định băng qua đường, anh đã bắt được tay, kết quả khi người đó quay mặt lại thì là một gương mặt vô cùng xa lạ.
Lâm Tống Tiện không nhớ những chuyện xảy ra sau đó lắm, chỉ là cảm giác đuổi theo hai con phố ấy cực kì rõ ràng, lúc đó chạy nhanh kịch liệt đến mức lồng ngực sắp nhảy ra, mừng rỡ như điên và tràn đầy mong đợi, kèm theo đó là sự khủng hoảng cực độ khi khó thở kề cận việc thiếu oxi.
Anh sợ chỉ chậm một chút thôi thì sẽ không tìm được cô trong dòng người nữa.
Tháng bảy, trường học được nghỉ hè.
Theo lý mà nói thì Tống Oanh sẽ được nghỉ ngơi, nhưng trường học lại tranh thủ tổ chức chuyến đi học tập bên ngoài trong hai ngày, địa điểm là ở thành phố Lâm.
Một ngày trước khi nghỉ, Tống Oanh thu dọn đồ đạc tan làm, khoảng thời gian này trên bàn đã tích lũy không ít các đồ dùng cá nhân.
Gối ôm, ly nước, chậu hoa……
Lâm Tống Tiện lái xe đến cổng trường, lúc thấy Tống Oanh ôm một chiếc hộp giấy không lớn không nhỏ trong tay, anh lập tức xuống xe, đi về phía cô.
Anh tự nhiên nhận lấy chiếc hộp từ trong tay cô, Tống Oanh không nhịn được mở miệng: “Không nặng đâu anh.”
“Không sao.”
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ vang lên bên tai, có một cô gái đang đứng nhìn họ ở phía trước cách đó không xa.
“Tiểu Tống, đây là bạn trai…. Em à?” Ánh mắt cô ấy tập trung trên người Lâm Tống Tiện, không giấu được vẻ tò mò và nghiên cứu.
“A, anh ấy là….” Tống Oanh hơi vướng mắc khi đối mặt với câu hỏi này. Cô á miệng, đưa tay chỉ Lâm Tống Tiện, không biết nên dùng thân phận gì để giới thiệu anh.
Bạn trai là cách gọi đơn giản và bớt phiền phức nhất, nhưng chẳng biết tại sao Tống Oanh lại không nói ra được.
“Tôi là chồng cô ấy.” Lâm Tống Tiện đứng bên cạnh ôm đồ lên tiếng nói, cô giáo kia khó tin há to miệng, tràn đầy kinh ngạc.
“Tiểu Tống, em kết hôn sớm như vậy hả?” Hơn nữa chàng trai trước mặt trông cũng rất trẻ tuổi, hai người hệt như sinh viên đại học còn chưa chính thức tốt nghiệp, cô ấy hoàn toàn không ngờ họ đã tiến đến hôn nhân.
“Đúng vậy ạ.” Tống Oanh thấy vậy thì gật đầu, trả lời như thường.
“Em đã kết hôn rồi.”
Tống Oanh không để khúc nhạc đệm này trong lòng.
Họ trò chuyện đơn giản mấy câu rồi tạm biệt nhau.
Lâm Tống Tiện lái xe, Tống Oanh ngồi ở ghế phó lái, đang nghiên cứu công thức nấu ăn trong điện thoại, thuận miệng thương lượng với anh xem tối nay về ăn gì.
“Ting ting ting ting…..”
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn mới đột nhiên vang lên liên tiếp, Tống Oanh nhìn các loại câu hỏi tò mò tràn ra trong chốc lát, mặt đen đi.
Về cơ bản đều cùng một câu.
“Tiểu Tống, em thật sự kết hôn rồi à?”
Tốc độ các giáo viên trong nhóm nói chuyện phiếm đã sắp đạt đến mức không xem kịp rồi, Tống Oanh lướt lên đọc nhanh như gió, không ít người còn tag cả cô nữa, chủ đề thảo luận vẫn liên quan đến chuyện “thanh niên cưới sớm” của cô.
Dù sao xung quanh vẫn có rất ít người kết hôn khi tuổi còn trẻ giống như cô.
Tống Oanh vội vàng xem sơ qua, mở ra mục chọn bao lì xì bên dưới, gửi một số tiền lớn nhất.
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, em thật sự đã kết hôn rồi ạ, nửa kia là bạn học cấp ba, tình cảm rất tốt.” Ở cuối câu cô còn thêm một biểu cảm đáng yêu, sau khi gửi đi, trong nhóm yên tĩnh vô cùng, Tống Oanh thoát khỏi cuộc đối thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau còn phải đến trường học, sau đó buổi chiều thống nhất đi xe bus lên đường huấn luyện.
Buổi tối lúc Tống Oanh đang thu dọn hành lí.
Cô chỉ mang theo một chiếc balo đơn giản, bên trong chứa hai bộ quần áo bà đồ dùng cá nhân.
Lúc đang sửa sang lại, không biết cô tình hay cố ý mà Lâm Tống Tiện đi qua đi lại sau lưng cô, trong tay bưng một ly nước, thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Tống Oanh bất đắc dĩ dừng động tác lại, nhìn anh, “Tối nay anh đã đi qua đi lại bên cạnh em mấy chục lần rồi đó, có thể nghỉ ngơi một lúc không.”
“Huấn luyện của trường học, không thể không đi mà.” Tống Oanh trả lời.
Anh cụp mắt, thở dài, “Anh biết rồi.”
“Anh làm sao vậy.” Tống Oanh không thể nhìn nổi dáng vẻ này của anh, thấy vậy bèn đi đến, đưa tay ôm lấy eo anh.
“Không sao cả.” Lâm Tống Tiện nhẹ nhàng đáp, nâng cằm đặt trên đỉnh đầu cô.
“Chỉ là vừa nghĩ đến việc em phải đi xa, trong lòng vắng vẻ.”
Câu nói này của anh suýt đã khiến mũi Tống Oanh cay cay, cô ép bản thân mạnh mẽ, cất giọng khàn khàn, “Vậy thì anh cũng không thể không xa em một giây một phút nào như thế được, quen chút là tốt thôi.”
Buổi sáng đến trường học, lớp sương mù mỏng vẫn còn bao phủ lấy cả thành phố.
Ánh mặt trời mùa hè luôn sáng chói rực rỡ.
Tống Oanh đã chuẩn bị xong xuôi trước khi bị vây xem, không ngờ sự nhiệt tình của mọi người lại còn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng của cô.
Cô tổng kết công việc trước máy tính, mấy cô giáo trong văn phòng cũng vây trước bàn của cô, tràn đầy tò mò.
“Tiểu Tống, người đưa em đến sáng nay là chồng em hả?”
“Cô thấy rồi hả?” Một người khác nhanh chóng hỏi.
“Đúng vậy, giống y đúc những gì Tiểu Lê nói luôn, phải gọi là một anh chàng đẹp trai đó.” Cô ấy giơ ngón cái lên, khen không dứt miệng.
“Lúc còn đi học chắc chồng em là nam thần vườn trường ha? Có phải có rất nhiều người theo đuổi không.”
Tống Oanh vẫn chưa quen với danh hiệu “chồng” này, cô yên lặng tiêu hóa mấy giây, sau đó mới ngẩng mặt lên đáp: “Quả thật anh ấy rất nổi tiếng trong trường, nhưng người theo đuổi….. Thì cũng không nhiều lắm.”
Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ lần theo đuổi vô cùng khoa trương của hoa khôi trường Tương Phỉ Phỉ thì hình như những người khác không có ý gì quá nổi bật.
Người như Lâm Tống Tiện, muốn theo đuổi anh thì vẫn rất cần có can đảm.
“Tại sao vậy? Quá đẹp trai nên không dám theo đuổi sao?”
“Á…. Có lẽ là có đôi chút nguyên nhân này ạ.” Càng là vì nhiều nguyên nhân hơn, có lẽ là sợ rước họa vào thân.
Đột nhiên cô âm thầm vui mừng trong lòng.
Địa điểm huấn luyện học tập là ở một ngôi trường khác, mất khoảng năm sáu giờ đi xe qua đó, có tàu cao tốc đến thẳng đó, chặng đường sẽ được giảm bớt một nữa, nhưng để tiện việc quản lý, nhà trường vẫn thuê xe theo sự sắp xếp thống nhất của tất cả mọi người.
Sau khi những cô giáo bình thường hơi say xe đi lên, họ không nhịn được oán trách, nói không bằng mình ngồi tàu cao tốc còn hơn, vân vân.
Tống Oanh cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Tống Tiện, anh bảo cô khi lên đường hay đến nơi đều phải báo một tiếng cho anh biết, sau khi Tống Oanh gửi xong, nhanh chóng cất điện thoại đi.
“Tôi có mang theo quýt này, ăn hai miếng sẽ thoải mái hơn đó.”
Khách sạn dừng chân ở khu vực gần trường học, hình thức không tệ, cả đường đi xe vất vả, sắc mặt các giáo viên hơi tỉnh táo lại, mỗi người kéo hành lí của mình và cầm thẻ mở cửa phòng nghỉ ngơi lấy sức.
Phòng ở sẽ dành cho hai người, Tống Oanh ở cùng với một cô giáo khác, trên đường tới đây có hơi kẹt xe, lúc này bầu trời bên ngoài đã hơi sẩm tối, thời gian hiện là bảy giờ.
Giải quyết xong cơm tối, rửa mặt xong lên giường nằm, cô giáo bên cạnh đang gọi video, giọng nói không hề để tâm đến người khác, Tống Oanh từ bỏ ý định nói chuyện qua video với Lâm Tống Tiện, chỉ gửi tin nhắn cho anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
Cô vùi mình trong chăn chờ đợi anh trả lời, điện thoại rung lên rất nhanh.
“Anh ở nhà, còn em?”
“Ở phòng trong khách sạn chờ đi ngủ nè.”
“Đã quen chưa em?”
“Thích nghi rồi ạ. Anh ở nhà sao rồi?”
“Chưa ra hình dạng gì.” Bên kia dừng lại nửa phút, trả lời tiếp.
“Nhà quá lớn, trống trãi.”
…
Tống Oanh chỉ nói chuyện phiếm với Lâm Tống Tiện như vậy, anh một câu em một câu, tán gẫu đứt quãng cho đến khi đêm khuya.
Cơn buồn ngủ của cô ập đến, mắt sắp không mở ra nổi nữa, sau khi chúc nhau ngủ ngon, cô buông tay, tựa vào gối ngủ thiếp đi.
Lúc bị chuông điện thoại đánh thức lần nữa, trong phòng chỉ còn ánh đèn đầu giường đang sáng, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen đậm đặc, giường của cô giáo bên cạnh không có ai, tiếng nước chạy vang vọng trong phòng tắm.
Tống Oanh nhìn thông báo người gọi trên màn hình, bấm nghe máy, không kìm được cơn buồn ngủ.
Đầu kia chỉ nói một câu ngắn gọn, khiến cô tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Nhân Nhân, mở cửa đi em.”
Trong đầu không thể tin nổi, Tống Oanh chợt mở mắt ra, ngồi bật dậy trên giường.
Tay nắm cửa phòng của khách sạn rất nặng, xích chống trộm nằm lẳng lặng một bên, Tống Oanh mang dẹp, không kịp chỉnh trang gì, nóng lóng lao đến.
Cửa vừa mở ra, dưới ánh đèn mờ ảo bên ngoài hành lang, Lâm Tống Tiện mặc áo sơ mi đứng đó, dù cả người phong trần gió sương nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai, trong giây phút nhìn thấy cô, đôi mắt anh chậm rãi xuất hiện ý cười.
“Anh muốn chậm thêm chút nữa rồi mới quen.”
“Bây giờ không muốn xa em một giây một phút nào.”
Trái tim Tống Oanh bật chợt bủn rủn vô cùng, hệt như ăn một trái cà chua chín muồi, khiến người ta phải hít thở nuốt nước mắt, chua muốn rơi cả răng.
Cô nhào vào lòng anh, ôm lấy nhau một cách vững vàng.
“Không muốn quen thì không cần quen đâu.” Tống Oanh nhỏ giọng lầm bầm, không có bất kì tính nguyên tắc nào.