Tốc độ của Tiểu Điện rất nhanh, sau khi dạo qua một vòng đã trở lại. Phe phẩy cái đầu nhỏ, tỏ vẻ không nhìn thấy bất kỳ nguy hiểm gì.
Cửa cống của Hải Dương quán thông về hướng biển, nhưng phong bế vô cùng kín, có đôi khi sẽ tiến hành đổi nước, nhưng cũng không có nghĩa là sinh vật trong này sẽ có biện pháp đào thoát.
Như vậy, Trác Hiên nhìn nhìn vẻ trống vắng trong Hải Dương quán, cũng chỉ còn lại thủy tảo sinh trưởng tốt chiếm cứ một phần mười không gian cùng với nham thạch tán lạc được bố trí đặc biệt.
Ngay cả đám hải tảo nhỏ Trác Hiên cũng không nhìn thấy, điều này thật sự khiến cho người ta kì quái.
Có điều, Trác Hiên hiểu được, một khi khu vực xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một khả năng, đó chính là đã xuất hiện động vật biến dị hoặc là người tiến hóa cấp sáu trở lên. Chưa nói tới ai lợi hại hơn, nhưng Trác Hiên biết, ai cũng đều là sự tồn tại mà người ta không thể trêu vào.
Anh lẳng lặng đi trêи thông đạo vắng vẻ không có bất kỳ chướng ngại vật nào, chậm rãi tìm kiếm gia hỏa xưng bá thủy tộc ở Hải Dương quán.
Nhưng dạo qua một vòng lại không tìm thấy gì.
Trác Hiên tin tưởng phán đoán của mình. Thứ kia nhất định còn ở nơi này, cho nên mới ăn sạch những sinh vật dưới nước khác.
Anh dừng cước bộ của mình.
Nhắm mắt lại.
Dùng tâm để cảm thụ, đây là một loại phương pháp rèn luyện sau Tiên Thiên, không hề chú trọng luyện tập, mà phải cảm ngộ.
Ở đằng kia! !
Bất chợt mở mắt ra nhìn, nhưng nơi đó không có vật gì.
Trác Hiên kì quái. Nhưng anh dần dần phát hiện ra. Dòng nước nơi đó có chút thay đổi, gợn sóng lăn tăn, nếu không dùng tâm cẩn thận quan sát, thì sẽ không phát hiện được cái gì.
Thì ra dị năng của nó là ẩn thân.
Trác Hiên đi theo dấu vết từ dòng nước truy tung bá chủ duy nhất này, rốt cục, nó lộ ra thân hình.
Đó là một con sứa to chừng mười thước.
Nhưng hẳn đã từng biến dị, lực độ xúc giác của nó có thể động vỡ thủy tinh vây khốn bên ngoài nó, hơn nữa cũng không chỉ có mười xúc giác giống như trước kia, mà là rất nhiều rất nhiều, giống như những cây rong, nhìn nhẹ nhàng không hề có lực, lại là lợi khí giết người.
Có lẽ độc tố lúc đầu cũng trở nên lợi hại hơn.
Khó trách có thể ăn toàn bộ sinh vật dưới nước ở nơi này, loại kỹ năng ẩn thân nghịch thiên này đối với những sinh vật khác mà nói là quá nguy hiểm, lại thêm độc tố, xúc giác, nó ở trong này xưng vương xưng bá cũng không sai.
Nhưng Trác Hiên lại nhẹ nhàng thở ra, những động vật biến dị trong biển, tạm thời chưa lên được đất liền.
Con sứa biến dị này không làm gì được anh, anh cũng không vào được trong nước để giải quyết nó, Trác Hiên mang theo Tiểu Điện rời khỏi, nếu đã thấy được thứ muốn nhìn, thì không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian.
Sắc trời hoàn toàn tối lại, Trác Hiên vẫn lái xe đi đến địa phương khác xem xét, buổi chiều rất nhiều tiểu đội săn giết đều không đi ra ngoài, mà lựa chọn đi hưởng lạc.
Trải qua mấy tháng phát triển, loài người đã quen sống về đêm vẫn có được sự nghiệp mạnh mẽ, tuy rất nhiều hạng mục giải trí bởi vì nguyên nhân vật chất mà không thể tiến hành, nhưng lại có rất nhiều loại huyết tinh thấp kém được phát minh ra, những nhóm p, cuộc quyết đấu là loại bình thường nhất, cũng có những party cuồng hoan được tổ chức —— tụ lại một chỗ róc thịt sống của một người hoặc là loại biến dị, nghiên cứu các loại hình phạt trong truyền thuyết, hoặc là chặt đứt một nửa tay chân người biến dị, rút toàn bộ răng nanh..., tiến hành □ với người bình thường, dùng để tìm niềm vui...
Mấy thứ này anh đã thấy rất nhiều.
Lúc đầu khϊế͙p͙ sợ, cũng dần dần tập mãi thành quen, có đôi khi thật sự không quen nhìn sẽ trực tiếp giết toàn bộ mọi người và người biến dị. Anh cảm thấy những người có tâm lý hoàn toàn vặn vẹo này đã cũng không khác người biến dị chút nào, thậm chí so với chúng nó càng ác độc nguy hiểm hơn.
Sau này cứu Hương Hương trở về.
Tiếp đó anh lại thích cô.
Kỳ thật cô vừa không có dung nhan xinh đẹp, cũng không có thân thủ khiến anh hai mắt tỏa sáng, ngay cả tính tình cũng lãnh đạm vô cùng, cho dù có dị năng không gian, đối với anh mà nói cũng không phải thứ gì không thể. Thích cô, gần như là lựa chọn rất không có khả năng.
Về sau anh dần dần tìm được lý do: anh chỉ là không nhìn thấy nhân tố điên cuồng ở trêи người của cô.
Vô luận là kịp thời hưởng lạc, hay là phấn đấu huyết tinh, vô luận là giãy dụa mạng sống, hay là tê liệt, trong thân thể những người này đều có một ít tiềm chất điên cuồng, tinh thần không ổn định, ở bên cạnh bọn họ cũng rất dễ bị ảnh hưởng. Cho dù là những chiến sĩ đã quen máu tanh giết chóc, bọn họ cũng sẽ vì chứng kiến những người biến dị vô biên mà chịu đựng áp lực cực lớn, bọn họ có thể chịu đựng những áp lực đó một thời gian ngắn, nhưng thời gian trôi qua, chính là tan vỡ triệt để, điên cuồng cùng hủy diệt.
Hương Hương không giống vậy. Mặc kệ vì sao, cô luôn có tâm tình hờ hững, thậm chí còn có một chút đồng tình chưa bỏ xuống được, tuy cô chưa từng giao ra ngoài thực tế. Biến dị vừa mới xảy ra, quả thực có rất nhiều người vẫn còn sự đồng tình, nhưng thứ này sau khi trải qua không đến một tháng mài mòn đã hoàn toàn biến mất trong đám người. Âm hiểm giả dối, không từ một thủ đoạn nào mới là nhịp điệu chính của sinh tồn.
Sau lại biết, có bộ dáng như vậy là bởi vì cô mang bên mình không gian. Trác Hiên không biết khi đó là kinh hỉ hay là thất vọng, cảm giác rất phức tạp, nhưng trong quá trình chiến đấu, anh hiểu được, kỳ thật có cái không gian kia hay không đều giống nhau, Hương Hương chưa bao giờ thay đổi.
Lòng của cô vô cùng bình lặng, cũng chưa bao giờ buông tha cho hi vọng. Mà loại hi vọng đến từ hiểu biết và niềm tin kiên định của cô đối với nhân loại —— trời không tuyệt đường người.
Cô lấy một loại thái độ gần như thờ ơ đối đãi thế giới này, có lẽ như vậy rất lạnh lùng, rất ích kỷ, nhưng đối với Trác Hiên mà nói, loại tâm tính này kỳ thật khiến cho người ở chung với cô rất thoải mái.
Trác Hiên cũng từng đoán nguyên nhân Hương Hương thích anh, cuối cùng cho ra kết luận khiến có chút dở khóc dở cười. Cô đại khái cũng là bởi vì ở bên cạnh mình rất thoải mái, dần thành thói quen làm bạn với mình, cuối cùng mới yêu thương mình.
Bình tĩnh của mình xây dựng từ lòng tin không dao động cùng sự kiên trì đối với võ đạo. Trác Hiên cuối cùng cảm thán, bọn họ vậy cũng là tuyệt phối.
Bắc Kinh bởi vì đủ loại thế lực mà địa bàn giao tạp, hơn nữa có quân đội quốc gia trấn thủ, cho nên loạn thì loạn, nhưng vẫn có chừng mực. Rất nhiều buôn bán đều không để ở trêи mặt bàn.
Trác Hiên ngừng xe, tiện tay cho một đứa bé giữ cửa hai viên huyết tinh của người biến dị cấp, tính làm phí vào trong.
Nơi này là sòng bạc, rất nhiều người thợ săn sau khi trở về sẽ đến nơi đây chơi vài ván nhỏ, thử chút vận may. Nếu vận khí không tốt, có đôi khi ngày hôm sau sẽ không làm nhiệm vụ. Kéo theo loại tâm lý này, rất nhiều sòng bạc đều quang minh chính đại mở ra, như nấm mọc sau mưa.
Đồ lưu thông ở nơi này là huyết tinh và não hạch, đôi khi cũng sẽ lấy ít vật tư ra cược, nhưng không nhiều lắm.
Trác Hiên ngồi xuống một cái chiếu bạc, chơi mấy ván đều thua, cũng không quan tâm, sau khi đứng lên thì ở bên cạnh nhìn xem.
Sòng bạc không chỉ dùng để đến đánh bạc, đôi khi cũng có thể dùng để thám thính một ít tin tức. Trác Hiên chủ yếu là đến thu thập tin tức.
Trọn một buổi tối trà trộn vào các sòng bạc, quán bar, anh xài không ít huyết tinh và não hạch, tin tức trêи các phương diện cũng thám thính không sai biệt lắm.
Vào lúc trời sắp sáng, anh về tới biệt thự nhỏ.
Lạc Hương đã ngủ, còn chưa tỉnh lại, Trác Hiên lại nhìn vườn hoa nhỏ bên ngoài, toàn bộ cây cối đều bị nhổ ra, chồng chất trêи đống rác bên ngoài. Cả mặt đất bị cô sửa sang lại vô cùng bằng phẳng, Trác Hiên mỉm cười, biết cô muốn làm một nơi luyện võ.
Mệt mỏi một buổi tối, anh về phòng nghỉ ngơi trước, sự tình gì chờ anh tỉnh lại nói sau. Để tránh quấy rầy đến giấc ngủ của Hương Hương, anh vào một phòng khác.
Lạc Hương đúng tám giờ tỉnh lại, nhìn ga ra, Trác Hiên đã trở lại.
Chuẩn bị xong bữa sáng, cô tiếp tục sửa sang lại sân, xem chừng bọn họ phải ở chỗ này một thời gian.
Sau đó trở về phòng tắm rửa, ăn điểm tâm xong, Trác Hiên cũng tỉnh. Lại bắt đầu luyện tập như lệ thường.
————————————— thời gian phân cách tuyến ————————————
Lạc Hương luyện võ, giết người biến dị, ở không gian làm vài việc nhà nông, chuẩn bị cơm canh, tuy cũng không thoải mái, nhưng cuộc sống rất bình lặng, không khiến người ta quá mức buồn chán, cũng không quá mức mạo hiểm.
Hai người cũng sẽ bàn bạc một chút đối với tình huống hiện tại, đôi lúc còn có thể cùng nhau dựa theo bản dược thiện làm ra vài dược thiện bổ dưỡng, công hiệu thì có, nhưng phần lớn đều thể hiện ở trêи giường.
Mà Trác Hiên thì lại trải qua quy luật cuộc sống là buổi sáng buổi trưa luyện võ chế thuốc, buổi chiều giết quái giết người, buổi tối ở bên Hương Hương. Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này, thực lực đột nhiên tăng mạnh, Lạc Hương cảm thấy sắp không khác gì võ lâm cao thủ trong truyền thuyết, phi hoa ngắt, đều có thể đả thương người.
Mà quan hệ giữa Lưu Hải và bọn họ cũng dần dần tốt lên, có đôi lúc sẽ mang đến một vài tin tức mới mẻ, tuy kết giao chưa tới mức thân thiết, nhưng với tình huống này cũng được tính là rất thân nhau. Hơn nữa, Lạc Hương bọn họ tặng quyển tư liệu kia quả thực rất có giá trị nghiên cứu. Từ trong những thực vật biến dị này, các nhà khoa học tinh luyện ra thuốc trị thương trân quý, thậm chí nghe nói còn có luyện thuốc, có thể khiến cho người bình thường cũng có khả năng người dị năng, có thể gánh vác chịu đòn, khí lực thành lớn vân vân. Nhưng dựa theo ý tứ ngầm của Lưu Hải, dường như gây trở ngại đối với tuổi thọ của con người.
Cuộc sống an ổn có lẽ hơi nhàm chán, nhưng đối với Lạc Hương và Trác Hiên mà nói cũng bình lặng hạnh phúc mà phong phú, trong nháy mắt, ba tháng đã qua, nhưng lại xảy ra chuyện tương đối lớn.
————————————————
Ngày 2 tháng 2 năm 2013, ngày đó khắp nơi trêи thế giới phát sinh đủ loại tai hoạ, động đất, núi lửa bùng nổ, đất đá trôi, sóng thần, bão... Trời giáng thiên thạch trừ một phần cực nhỏ ở lại bề mặt quả đất, phần lớn chìm vào chỗ sâu trong vỏ quả đất, không xuất hiện nữa. Mà tốc độ tiến hóa của người biến dị cũng dần dần giảm bớt, từ đó, loài ngoài không còn bị vây vào thế yếu, mà cùng một nửa người tiến hóa trêи thiên hạ, tranh đoạt không gian sinh tồn.