Tạ Tiểu Giang lải nhải một đường, cuối cùng rất chân thành nói lời xin lỗi với Nguỵ Vũ Hoàn. Hắn nào còn tức giận vì chuyện này nữa đâu? Lại nói, một tháng này hắn đã vì sự thích cậu mà bị che mắt, trước kia nếu cậu thực sự là tên trộm đầu óc xấu xa thì hắn cũng sẽ nhất quyết bắt về bên người cải tạo, huống hồ bản tính của đứa nhỏ này không xấu, vốn là hợp tính.
“Được rồi, được rồi.” Nguỵ Vũ Hoàn kéo kéo cậu về phía mình, trêu đùa nói: “Anh còn muốn so đo chuyện này thì cần gì phải đối tốt với em như vậy?”
Tạ Tiểu Giang hít hít mũi, nín khóc mỉm cười, hai cánh mũi hồng hồng thở phì phò, trêu đến nỗi Nguỵ Cũ Hoàn muốn đưa ra nhéo một cái. Về đến nhà, Tạ Tiểu Giang có chút mệt mỏi, dù sao cũng uống hơn năm cân rượu, lại còn khóc lớn một trận, cực kỳ tốn sức. Cậu vội rửa mặt rồi đi ngủ trước.
Chờ đến lúc Nguỵ Vũ Hoàn tắm xong rồi lên giường thì Tạ Tiểu Giang đã cuộn tròn người ngủ rất lâu, hơi thở bình lặng cùng hai má hồng hồng, cả người không có dấu hiệu gì đáng lo, chỉ là hơi thở có mùi rượu nồng đậm mà thôi. Chính là một “con cua say mèm”.
Nguỵ Vũ Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống, nhịn không được mà khẽ đưa tay ôm cậu vào trong ngực. Hắn cũng không có tà niệm gì, chỉ cảm thấy đứa bé này đang đau, cho nên chỉ đơn thuần muốn ôm cậu, cho cậu một chút ấm áp.
Nhưng nào nghĩ đến, Tạ Tiểu Giang uống rượu lại toả ra hơi nóng dạt dào, không khác gì một cái lò sưởi tự nhiên vào mùa đông rét buốt của phương Nam. Nguỵ Vũ Hoàn ôm một cái là không muốn buông, Tạ Tiểu Giang bị người ta ôm, không lùi mà tiến vào trong ngực hắn cọ cọ, miệng lảm nhảm gì đó rồi lại ngủ. Hành động này khiến Nguỵ Vũ Hoàn manh một trận không được, hắn không dám cử động quá mạnh, sợ quấy rầy giấc ngủ của cua nhỏ.
Sáng hôm sau, Tạ Tiểu Giang tỉnh lại trong ngực Nguỵ Vũ Hoàn.
Đồng giường cộng chẩm một tháng, tuy rằng không quá thân cận nhưng cùng chăn cùng giường, hai người đã sớm quen được hương vị của nhau. Lúc Tạ Tiểu Giang mở mắt ra, cũng không cảm thấy lạ chỗ nào, lấy lại bình tĩnh mới kịp phản ứng, cả người gần như dính vào ngực Nguỵ Vũ Hoàn.
Mặt cậu bùm một phát đỏ bừng, kể cả chưa có chuyện gì thì cậu vẫn bị tư thế ngủ ái muội của hai người đàn ông trưởng thành làm cho kinh sợ vô cùng.
Nguỵ Vũ Hoàn chưa tỉnh, bàn tay to vẫn khoát lên người cậu. Tạ Tiểu Giang cũng không dám động đậy, thực ra cậu còn cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác này, cảm giác… được người ta ôm.
Chủ yếu là từ nhỏ Tạ Tiểu Giang không được cảm nhận tình thương của bố. Bố cậu là một người bố không hề có trách nhiệm, ông nội là người nói khác làm, cho nên Tạ Tiểu Giang lớn lên trong sự thiếu hụt nghiêm trọng giáo dục đồng tính cùng tình yêu.
Trên người Nguỵ Vũ Hoàn hoàn toàn có khí chất mà Tạ Tiểu Giang khao khát… thông mình, bao dung, lại giàu có, trưởng thành, giống như một người anh lớn dịu dàng, khiến người ta không nhịn được mà muốn ỷ lại.
Tạ Tiểu Giang cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngay lúc cậu định nhắm mắt lại trộm ngủ thì Nguỵ Vũ Hoàn lại tỉnh lại, cậu sốt sắng, thuận thế hắn mở tay ra thì tránh thoát.
“… Mấy giờ rồi?” Lúc tỉnh dậy, tiếng nói của hắn có chút khàn khàn độc đáo, rất gợi cảm.
Nguỵ Vũ Hoàn thấy cậu tinh thần tốt như thế, gần như không có di chứng say rượu, nhịn không được mỉm cười, đứa nhóc này, đúng là “có thể uống”!
Xác định được tửu lượng của Tạ Tiểu Giang, Nguỵ Vũ Hoàn liền liên lạc với Thẩm Huyên.
Huyên Điệp và Hoàn Vũ chuẩn bị công việc đã khá tươm tất, ai nấy đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh vững chắc, tính trước Tết Âm lịch phải túm được Hồng Thuỵ, rồi ai nấy sẽ được nhận một hồng bao đỏ thẫm hỉ hả mang về.
Tiệc rượu được tổ chức vào hai ba tháng chạp, Nguỵ Vũ Hoàn còn đưa thiệp mời cho ông Uông rằng đây là một buổi tiệc cuối năm. Ông vui vẻ nhận lời, vốn xuất thân từ quân ngũ, tửu lượng lại tốt, uống đến nỗi thiên hạ không có địch thủ, có người mời uống rượu lại chả mừng không kịp. Cho dù biết đây là “Hồng Môn Yến” thì cũng chẳng chút sợ hãi.
Cùng ngày, Tạ Tiểu Giang lấy thân phận trợ lý riêng kiêm em trai của Nguỵ Vũ Hoàn tham gia, một thân hoành tráng mười phần. Hơn một tháng, Nguỵ Vũ Hoàn đưa cậu đi các buổi tiệc lớn nhỏ cùng nơi xã giao cũng là chuẩn bị cho buổi tiệc rượu này. Quen rồi nên Tạ Tiểu Giang không sợ hãi sốt sắng nữa. Ngược lại, bởi vì năng lực học tập của cậu rất mạnh, cho nên những lễ nghi xã giao cậu đều đã học được trong một tháng ngắn ngủi, kể cả xã giao, ứng đối hay bắt chuyện cũng cực kỳ tự nhiên.
Tuy bằng cấp của cậu không cao, nhưng là một kiểu người rất tự nhiên, chỗ nào không hiểu, chỉ cần chớp đôi mắt to là ai cũng sẽ bảo: “Đứa nhỏ này khiêm tốn, đáng yêu lại hiếu học”, ai nấy đều sinh hảo cảm.
Dựa vào đặc tính này, lại có thêm mã ngoài, Tạ Tiểu Giang đã sớm hoà nhập với hội cấp dưới của Nguỵ Vũ Hoàn.
Đương nhiên, trong những người này, chỉ mình Lý Tu Nhã xưa nay xử sự có chút lạnh lùng cứng nhắc thì vẫn duy trì khoảng cách với cậu.
Tiệc rượu bắt đầu, Tạ Tiểu Giang cũng không nhảy ra cụng ly với Uông Đại Kỷ ngay. Nguỵ Vũ Hoàn dặn cậu bình tĩnh ăn cơm, đừng xuất đầu lộ diện ngay. Giả heo ăn thịt hổ, cái này cậu hiểu, Uông Đại Kỷ cũng mang theo một đám người mà, Nguỵ Vũ Hoàn cũng không thể đưa đòn quyết định đi làm pháo hôi được.
Một bàn mười người đầu tiên là hàn huyên, tâm sự một lúc. Nguỵ Vũ Hoàn cũng đã nói với Tạ Tiểu Giang, tất cả đều là đánh thử, buôn nước bọt, không uống trước thì một đám người cũng không vào chủ đề chính. Nói theo cách giang hồ thì có nghĩa là đi bộ!
Tạ Tiểu Giang vừa ăn salad vừa nghe mọi người xả, cơ bản đều là Uông Đại Kỷ nói. Gần đây, ông đã có tuổi, ngay cả hòn ngọc quý trong thương giới như Nguỵ Vũ Hoàn cũng chỉ là tiểu bối. Xuất phát từ sự tôn trọng, ông nói nói nói, ai nấy cũng chỉ dám ngoan ngoãn nghe nghe nghe; Thứ hai, khi còn tòng quân, Uông Đại Kỷ cũng có không ích công trạng vinh quang, chỉ tuỳ tiện nói vài cái là có thể hù tụi trẻ đến ngây ra.
Thật ra, mấy người có chút kinh nghiệm sống cũng thừa biết Uông Đại Kỷ nói cũng có tí khoác lác, nếu bây giờ đã bị đối phương doạ thì tí nữa còn nói chuyện kiểu gì.
Tỉ dụ như Nguỵ Vũ Hoàn, mặt ngoài cung kính nghe, nhưng đầu thì rõ mười mươi.
Nhưng Tạ Tiểu Giang có biết đâu, cậu nghe mà mụ cả đầu… Oa! Ông chú này đi đánh giặc nè! Oa! Còn sờ thuyền ở Nam Hải nữa! Oa oa!! Còn ăn cơm với cả một tư lệnh nữa hả? Oa oa oa! Tư lệnh kia bây giờ còn là Bộ trưởng bộ quốc phòng? Ôi má ơi!! Người này con mẹ nó trâu quá đi!!
Tạ Tiểu Giang cứ thế quên ăn, một mặt sùng bái nghe Uông Đại Kỷ chậm rãi nói. Khoác lác thì cũng phải có người ủng hộ, Uông Đại Kỷ cứ thổi, có người nguyện ý nghe. Ông tung hoành thương trường nhiều năm, ánh mắt, trực giác cũng sắc bén, quét một vòng, cảm thấy Tạ Tiểu Giang chính là một đứa hợp khẩu vị! Đứa nhỏ này sau đó còn hợp thời hỏi hai câu: “Sao đó thì sao ạ?”, “Tiếp theo thế nào nữa?”, một mặt cực kỳ hứng thú với những gì Uông Đại Kỷ nói. Uông Đại Kỷ cao hứng, nói ngày càng nhiều, uống cũng ngày càng nhiều hơn.
Mắt thấy phương hướng tiến triển đang đúng theo kế hoạch, vốn nên là việc vui mừng thì Nguỵ Vũ Hoàn tự dưng lại có chút ghen tị.
Thấy sự kính ngưỡng không chút che dấu của Tạ Tiểu Giang dành cho Uông Đại Kỷ, hắn chỉ muốn kéo người giấu sau lưng thôi… Vẻ mặt chăm chú kia, trước đó chỉ dành cho hắn thôi mà!
Nguỵ Vũ Hoàn hậm hực ăn đồ ăn, bắt đầu vì dục chiếm hữu mãnh liệt của mình với Tạ Tiểu Giang mà cảm thấy không ổn.
Rượu quá tam tuần, người hai bên đều có chút say khướt, xả nửa ngày, Thẩm Huyên thấy không khí ổn ổn hơn, bắt đầu nói vào chính đề.
Uông Đại Kỳ không nhanh không chậm bắt đầu đánh trận với anh: “Tiểu Thẩm, thấy cậu tuổi trẻ, có thể làm thực không thể tới, Uông Đại Kỳ tôi kính cậu một ly.” Lời này ý là: “Muốn tôi nhìn đến thì phải cho xem trình độ trên bàn rượu đã”.
“Đâu có, đâu có! Là tôi phải kính ngài mới đúng!” Thẩm Huyên uống ly rượu, ném ánh mắt ra hiệu với Nguỵ Vũ Hoàn.
Nguỵ Vũ Hoàn lập tức đứng dậy, nói với ông: “Uông tổng, đây là trợ lý Tạ Tiểu Giang tôi mới tuyển mộ. Toàn bộ hạng mục này đáng lẽ không đến lượt cậu ấy do tuổi nghề còn nông. Nhưng từ lâu cậu ấy đã kính mộ đại danh của ngài, nhất định phải học tập.” Nguỵ Vũ Hoàn nghiêng đầu nhìn Tạ Tiểu Giang: “Nào, Tiểu Tạ, kính Uông tổng một chén.”
Tạ Tiểu Giang bật dậy, nâng chén rượu nói: “Uông tổng ngài là trưởng bối, tôi là tiểu bối, xin tuỳ ý ngài.”
Uông Đại Kỳ “tuỳ ý” thế nào thì đương nhiên cũng đã làm. Ông thấy Tạ Tiểu Giang trẻ hơn Nguỵ Vũ Hoàn và Thẩm Huyên, nhưng uống rượu trắng mà lông mày không nhấc dù chỉ một chút, càng tán thưởng hơn. Tạ Tiểu Giang lại nói: “Uông tổng, vừa được nghe nhiều chuyện của ngài như vậy, tôi cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ, khiến tôi thực sự cảm động. Rượu phùng tru kỷ ngàn chén thiếu, tôi nghe nói tửu lượng của Uông tổng rất tốt, ngàn chén không say, hôm nay xin cùng ngài uống đến sảng khoái!”
Uông Đại Kỷ nghe xong, cười ha ha: “Được! Được! Phục vụ! Rót rượu!”
Phục vụ ôm rượu lên, Tạ Tiểu Giang đúng là một chén lại một chén uống với ông. Vẻ mặt hận không thể gặp ông sớm hơn của cậu thật khiến đối phương vô cùng hưởng thụ.
Nguỵ Vũ Hoàn cùng Thẩm Huyên đúng thời điểm nói đế thêm mấy câu, phân tán lực chú ý của Uông Đại Kỳ, dẫn đến ông không ngờ được đứa nhỏ mặt búp bê này lại là vũ khí bí mật chỉ dùng để đối phó mình.
Đợi uống được hai, ba cân rượu trắng, máu mới dồn lên não, bây giờ Uông Đại Kỳ mới ngộ ra, trúng kế rồi!
Giờ khắc này, Nguỵ Vũ Hoàn và Thẩm Huyên vẫn còn tỉnh, mà ông thì say bảy, tám phần rồi.
Lại nhìn Tạ Tiểu Giang đang mỉm cười lộ ra hai cái răng trắng, nhất phái thiên chân. Nhưng trên người cậu làm gì có “tuổi trẻ khí thịnh” như ông nghĩ lúc đầu đâu? Rõ ràng đã có chuẩn bị trước khi đến rồi!
Uông Đại Kỳ ngừng một chút rồi lại cười long trọng, ông bật ngón tay cái lên, chỉ nói bốn từ: “Hậu sinh khả uý” với cậu.
Sau khi bại trận, Uông Đại Kỳ hoàn toàn tháo sự làm cao hống, tâm bình khí hoà nói đến chính sự với Thẩm Huyên.
Tạ Tiểu Giang cũng ngồi xuống, trước cậu thấy Nguỵ Vũ Hoàn coi trọng chuyện này như thế, còn thử cả đống rượu, cứ tưởng tối nay phải đối phó với một người vô cùng phiền toái, có chút lo lắng mình không thể giúp được. Không ngờ hôm nay tỉ thí còn thấy chưa đủ.
Tạ Tiểu Giang vui vẻ ăn cơm, im lặng ngồi cạnh nghe mọi người đàm luận, không xen mồm.
Mọi người đã nói được hòm hòm, Uông Đại Kỳ để hội Thẩm Huyên chọn ngày đến Hồng Thuỵ nói chuyện, buổi tiệc này coi như kết thúc rất viên mãn.
Trước khi đi, Uông Đại Kỳ còn đặc biệt gọi Tạ Tiểu Giang qua, cười tủm tỉm đưa cho cậu một tấm danh thiếp.
Tạ Tiểu Giang kinh ngạc mở to miệng, có chút thụ sủng nhược kinh cúi đầu cảm ơn. Trước đây khi Nguỵ Vũ Hoàn dẫn cậu đi xã giao, cậu đã học được, những ông chủ quyền cao chức trọng chỉ đưa danh thiếp cho những người có địa vị ngang mình.
Uông Đại Kỳ lại hỏi: “Của cậu đâu?”
Tạ Tiểu Giang lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn chưa có danh thiếp.”
Ông cười: “Ha ha!”, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng Nguỵ Vũ Hoàn một chút, rồi nhỏ giọng nói với cậu: “Cậu rất khá, nếu về sau muốn đổi việc thì có thể suy xét đến Hồng Thuỵ, tôi sẽ không bạc đãi cậu.”