Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 19



Sau khi trở lại nhà trọ, Thạch Nam nhanh chóng bị đau bụng dữ dội, vừa chạy toilet, còn phải vừa làm việc, số khổ luôn là anh mà.

Lý Khuynh Tâm cười nhạo anh: "Ăn hải sản mạnh mẽ gì mà làm đau bụng."

"Hải sản mạnh mẽ gì chứ!" Thạch Nam ở trước máy vi tính phân tích hình xâm hoa anh đào ngẩng đầu, "Tôi chỉ uống một ly trà ở chỗ Cảnh Triệt, sau đó tôi liền như vậy." Thạch Nam phóng đại cành hoa anh đào, tìm ra chỗ khác nhau của hai tấm hoa anh đào trước, phóng đại hình ảnh, quay đầu lại phẫn hận nói: "Đã nói đám rùa tập đoàn K kia không có một người tốt."

Tròng mắt Lý Khuynh Tâm hơi híp lại, "Vậy anh cũng cho là anh ấy hạ thuốc tiêu chảy sao."

Thạch Nam để công việc trong tay xuống, quay ghế xoay tới, nghiêm trang hỏi: "Tôi nói hai người là vợ chồng à?"

"Thời gian làm Lý Khuynh Tâm thì đúng" Lý Khuynh Tâm thản nhiên cười, nói: "Hiện tại, tôi là Hồ Điệp."

"Chậc!" Thạch Nam quay lại trước máy vi tính, cho ra tuyến đường dọc theo thân cành hoa anh đào trên người, khoảng cách dài ngắn, đồ vẽ ra dấu hiệu ở trên bản đồ Tokyo. Ngân hàng Mitsui, cửa hàng đá quý Tokyo. Ngân hàng Mitsui, cửa hàng đá quý Tokyo? Hai mắt Lý Khuynh Tâm tỏa sáng. Nghe nói nơi đó cất giấu hình Lam Bảo Thạch hình giọt lệ lưu truyền từ thời đại Mạc Phủ.

.

Hạ Thiện Nhiên đi ra từ trong phòng, mặc áo choàng tắm, dùng khăn lông lau tóc ngắn ẩm ướt, bộ dạng mới vừa tắm rửa xong. Thạch Nam giao một xấp tài liệu cho anh, "Đã tra ra được mẹ ruột của Tiểu Anh, đối chiếu mấy điểm trên hình xăm anh đào liền xác định được." Thạch Nam nói xong, tay ôm bụng, mặt nhăn thành một đoàn, "Ai u, ai u, lại tới, tôi phải đi toilet. trước. . . . ." Dứt lời, khom lưng ôm bụng chạy chậm đi tiểu tiện. Nhìn bộ dáng kinh hãi này, Lý Khuynh Tâm mím môi cười.

Hạ Thiện Nhiên ngồi xuống ở trên ghế, để một xấp tài liệu lên bàn, ngón tay sờ qua một ít phần quan tâm nhất. Một tấm hình tiến vào tầm mắt, đó là tên cô gái trẻ tuổi, áo sơ mi cao bồi đơn giản, tóc dài, mắt to, má lúm đồng tiền hãm sâu. Cô gái dịu dàng ngọt ngào, nụ cười rực rỡ, vừa nhìn chính là người có nụ cười đáng yêu sáng sủa, tính khí ôn hòa. Trừ lúm đồng tiền lớn bên khóe môi, gần như là khắc ra từ một khuôn với Đằng Nguyên Mỹ Tuyết.

Hạ Lâm, chị em song sinh với Mỹ Tuyết, bởi vì quan niệm bảo thủ trọng nam khinh nữ của gia đình, hơn nữa gia cảnh bần khốn, không đủ sức nuôi dưỡng hai đứa bé, Hạ Lâm vừa sinh ra liền bị cha mẹ cho em họ không có khả năng sinh đẻ trong nhà làm con thừa tự. Không bao lâu, một nhà em họ liền mang theo Hạ Lâm di dân đến Canada.

Có lẽ là sợ Hạ Lâm trở lại bên cạnh cha mẹ đẻ, người hai nhà sau khi tách ra vẫn luôn không liên lạc qua, cho đến trong lúc vô tình hai chị em giống nhau như đúc gặp mặt thì mới biết được sự tồn tại của nhau.

Hạ Thiện Nhiên cầm tấm hình thứ hai lên, Hạ Lâm và người đàn ông chụp ảnh chung, người đàn ông là chồng Hạ Lâm, cũng là cha đẻ của Tiểu Anh, Hàn Phong. Ban đầu, Thạch Nam dựa theo bộ dáng Mỹ Tuyết làm mặt nạ giả cho Tiểu Anh, mục đích là thông qua dung mạo cho Mỹ Tuyết ám hiệu, tạo thành nghi vấn trong lòng. Trừ hai má lúm đồng tiền lớn, đôi mắt tròn, dáng dấp Tiểu Anh càng giống như cha của cô, Hàn Phong.

Hạ Lâm dịu dàng vùi ở trong ngực Hàn Phong, nụ cười hai người vừa ngọt ngào lại hạnh phúc. Vốn là chuyện tốt về cố hương gặp người thân, không ngờ bỏ mạng tại đây.

Hạ Thiện Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào của Hạ Lâm và khuôn mặt mỉm cười của Hàn Phong. Nghĩ thầm, nếu Tiểu Anh vẫn luôn lớn lên trong gia đình hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao nhiêu. Nghĩ thầm, nếu Tiểu Anh không cô đơn một mình thì tốt biết bao nhiêu. Mặc dù Tiểu Anh của anh ngụy trang rất tốt, luôn là một bộ dáng dũng cảm hoạt bát tích cực lạc quan, nhưng anh biết, thật ra lòng của cô nhóc kia rất yếu ớt.

Hạ Thiện Nhiên cầm gói thuốc lá lên, lấy một điếu thuốc ngậm ở trong miệng. Nhìn hình, đưa tay sờ cái bật lửa mới phát hiện cái bật lửa cách mình thật xa.

Vẫn ngồi ở một bên không dám lên tiếng, Lý Khuynh Tâm cầm cái bật lửa lên, đứng ở bên cạnh anh, đánh ra ngọn lửa, đốt thuốc lá cho Hạ Thiện Nhiên. Sau khi dựa lưng vào mép bàn, Lý Khuynh Tâm nói: "Trước không nói cho cô ấy à?"

Hạ Thiện Nhiên hít sâu thuốc lá một hơi, phun ra khói mù, nói: "Vân Tước vẫn còn ở nhà Đằng Nguyên, lúc này không thể để cho cô ấy phân tâm." Lý Khuynh Tâm hơi mím môi, đưa mắt, để cái bật lửa xuống đi ra.

Hạ Thiện Nhiên cau mày, bộ dạng u sầu, kẹp thuốc lá ở ngón giữa, treo một đoạn tro thuốc lá thật dài khẽ run run.

Lúc Thạch Nam đi ra từ toilet, eo cũng không thẳng lên được nữa rồi. Vừa đi vừa mắng, "Tập đoàn K đều là con cháu của rùa."

"Buổi tối đi mật thất dưới đất núi giả, tìm hiểu tình huống." Hạ Thiện Nhiên dập tắt thuốc lá, cầm tài liệu đứng dậy.

"Cái gì?" Thạch Nam trừng tròng mắt nói: "Không có nhìn thấy tôi như vậy sao!"

". . . . . ." Hạ Thiện Nhiên im lặng nhìn anh, ánh mắt kia thật là lạnh. Thạch Nam sờ mũi một cái nói: "Tôi đi, tôi đi, hai người chỉ có thể chà đạp một mình tôi thôi."

"Tính tong" Tiếng chuông cửa vang lên. Thạch Nam nhíu lông mày, đi đến cạnh cửa, cầm điện thoại lên tức giận hỏi: "Tìm ai?"

"Tiên sinh, chuyển phát."

Chuyển phát? Dựa vào danh gửi chuyển phát làm chuyện xấu cũng không ít, nhất là bây giờ, người trên đường gần như đều biết thần trộm BLACK ở Nhật Bản. Thạch Nam cẩn thận dùng điện thoại nhìn ngũ quan nhân viên bưu kiện, sau khi xác định là người đưa thư mới mở cửa, đuổi người đi xong lại xem xét vật phẩm trong hộp.

Hai bao con nhộng mà phải dùng mười mấy cái hộp bọc lại, không để ý một chút còn tưởng rằng trong hộp chứa một máy tủ lạnh! Thạch Nam vừa muốn mắng chửi người, điện thoại di động liền vang lên. Số điện thoại của Tiểu Ái - kẻ khốn kiếp giả mạo anh. Thạch Nam tức giận, mở miệng liền mắng: "Con nhóc chết tiệt kia, dám hạ thuốc tiêu chảy cho tôi, nếu cô muốn chết liền nói một tiếng."

"Làm gì chứ! Anh AV, tính khí thật lớn, em hiểu rõ sai lầm rồi, không phải đưa thuốc giải tới cho anh rồi sao?" Giọng nói ngọt ngào, Tiểu Ái mềm giọng nói xin lỗi.

Thạch Nam đá đá hộp lớn cao cỡ một người, miệng lệch một cái, "Ai biết cô lại đang bày âm mưu quỷ kế gì." Tiểu Ái giải thích: "Anh ơi, anh phải tin tưởng em chứ, em thật hiểu rõ sai rồi, em bảo đảm sau này sẽ không quấy rối anh nữa. Anh uống thuốc giải đi, bụng sẽ nhanh chóng tốt hơn, tin tưởng em một lần đi."

Thạch Nam nhướng mày: "Tôi nói này Tiểu Ái, chúng ta luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, cô chơi tôi như thế làm gì!"

Giọng nói Tiểu Ái dịu dàng: "Anh không hiểu ư?"

"Tôi hiểu cái rắm!"

"Em chơi anh, thật ra thì, đúng, đúng, bởi vì. . . . . .em thích anh á."

"Cô yêu thích tôi, cô. . . . . ."

Một cô gái tỏ tình, trong lúc nhất thời Thạch Nam không biết nên nói cái gì cho phải, nghĩ đến kính cận thị dày cộm nặng nề, bím tóc quê mùa, nghĩ đến mình bị giả mạo, bị theo dõi giám thị, bị đùa bỡn hạ thuốc tiêu chảy, lời nói cay nghiệt vang lên: "Cô xấu xí như thế, ai muốn cô thích, đi hóng mát đi."

". . . . . ." Tiểu Ái trầm mặc, Thạch Nam cảm giác mình nói có chút quá đáng, nói thế nào thì đối phương cũng là cô gái nhỏ, mặc dù dáng dấp xấu một chút. Thật ra thì, bình thường anh không phải người khắc nghiệt như vậy.

"Hì hì." Tiểu Ái không tim không phổi cười lên, "Anh AV, anh đừng tức giận."

Nghe cô cười, Thạch Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn giả bộ lãnh khốc lạnh giọng ra lệnh: "Xóa hai chữ đó ngay."

"Anh à." Tiểu Ái ngọt ngào gọi, giọng nói đặc biệt ngọt. Thạch Nam hoài nghi cô có bệnh tiểu đường, giọng điệu không tốt nói: "Mẹ tôi chỉ sinh mình tôi."

Tiểu Ái nói: "Ai yêu! Anh là đấng mày râu, sao tâm lại nhỏ như phụ nữ vậy, em đã bảo đảm không chỉnh anh nữa, tin tưởng em."

"Nếu tôi phát hiện cô lấy danh hiệu của tôi giả danh lừa bịp, theo dõi giám thị tôi, cố ý chỉnh ác tôi, không phải là làm cô đẹp mặt thôi đâu. Đến lúc đó, đừng nói Ảnh, ngay cả tập đoàn K các người cũng không cứu được cô."

Tiểu Ái hỏi: "Vậy em có thể tìm anh chơi không?"

"Không thể." Con nhóc xấu xí, người nào chơi với cô. Thạch Nam hung tợn cúp điện thoại, vứt qua một bên, bắt đầu phá cái hộp.

Thạch Nam cho Tiểu Ái là một người nhàm chán, mới sẽ dùng mười cái hộp đựng một viên con nhộng. Uống thuốc rồi, bụng tốt hơn, người cũng có tinh thần hơn nhiều. Thạch Nam vừa bắt tay vào chuẩn bị chuyện do thám phòng dưới đất của núi giả trang viên Đằng Nguyên, vừa oán trách số mệnh mệt nhọc của mình.

Ý tưởng lóe lên trong đầu, Thạch Nam nghĩ đến một chủ ý xấu, anh cầm điện thoại lên, bấm số Tiểu Ái, "Bím tóc quê mùa, buổi tối có muốn đi chơi với tôi không?"

. . . . . .

Nhà Đằng Nguyên. Đằng Nguyên Quân Nhất ở bên trong thư phòng, Lương quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu Đằng Nguyên Quân Nhất gả Ái Hương cho mình.

"Tiên sinh, tôi nhất định đối đãi tiểu thư thật tốt, yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy đau lòng khóc thút thít, không để cho cô ấy chịu chút uất ức. Tôi nhất định lấy tất cả thứ tốt nhất của mình đều cho cô ấy. Xin ngài, gả tiểu thư cho tôi đi."

Đằng Nguyên Quân Nhất cũng là người từng trải, đã sớm phát giác hai người nảy sinh tình yêu từ ánh mắt trao đổi giữa con gái và Lương. Không có ngăn cản, là bởi vì hai người trẻ tuổi không có làm ra chuyện gì quá phận, hơn nữa ông vẫn cảm thấy thích một người là một chuyện tốt đẹp. Có thể nói đến đàm hôn luận gả, Lương là người đàn ông tốt nhất, nhưng người dựa vào một thân công phu mà sống tuyệt đối không phải là kẻ quản lý xí nghiệp tốt. Làm con rể nhà Đằng Nguyên không chỉ có thể yêu mến chăm sóc Ái Hương mà còn phải tiếp quản buôn bán của nhà Đằng Nguyên.

Vì vậy, Lương không phải thí sinh tốt nhất.

Đằng Nguyên Quân Nhất có tâm thành toàn Lương, nhưng bạn bè người thân bên trong bên ngoài gia tộc chắc chắn sẽ không đồng ý đại tiểu thư Đằng Nguyên gả cho một người võ phu bình dân. Cha Đằng Nguyên Nhất Lang sẽ là người đầu tiên nhảy ra phản đối, mặc dù mình ra mặc tiếp quản buôn bán nhà Đằng Nguyên, nhưng nguyên lão và người thân trong gia tộc vẫn như trước kia, nghe lệnh của Đằng Nguyên Nhất Lang.

Nghĩ tới đây, Quân Nhất chỉ có thể tiếc rẻ nói: "Lương, ta biết rõ cậu thích Ái Hương, Ái Hương cũng thích cậu, nhưng dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, không phải cậu yêu thích nó, nó yêu cậu là được. Cưới Ái Hương, cậu sẽ phải tiếp quản buôn bán cả nhà Đằng Nguyên, cậu cho rằng cậu có bản lĩnh, năng lực này sao?"

"Tôi. . . . . ." Lương yên lặng, anh là hộ vệ, hoàn toàn không hiểu, cũng sẽ không đi làm ăn. Nhưng anh thích Ái Hương, vì Ái Hương, anh nguyện ý hy sinh tất cả, thậm chí tính mạng của mình. Anh quỳ ở nơi đó, thành khẩn nói: "Tiên sinh, mặc dù tôi không biết làm buôn bán, không hiểu buôn bán, nếu tiên sinh tin tưởng lời của tôi, tôi có thể đi theo tiên sinh ngài học tập. Tôi yêu Ái Hương, tôi nguyện ý làm tất cả cho cô ấy, cho dù là chuyện tôi không muốn làm."

"Lương, ta hiểu tâm tư của cậu, có thể làm buôn bán không đơn giản như vậy. Huống chi, chỗ của cha. . . . . ." Quân Nhất đột nhiên cúi xuống, thở dài một tiếng, nói: "Cha là một lão già cổ hủ, ông sẽ không đồng ý hôn sự của cậu và Ái Hương."

"Tôi hiểu rõ, lão tiên sinh sẽ có cái nhìn với thân phận của tôi, cảm thấy tôi không xứng với đại tiểu thư. Cho nên chỉ có thể, tiên sinh ngài làm ơn, xin ngài nói một chút với lão tiên sinh."

Lương biết Đằng Nguyên Nhất Lang xấu tính cổ hủ, sẽ không đồng ý chuyện của mình và Ái Hương chuyện tình, nhưng nếu như không nói ra, nếu không đi cầu xin Đằng Nguyên Quân Nhất, chính hắn cũng sẽ hận người đàn ông như mình, không đi tranh thủ tình yêu, không dám lớn tiếng nói ra người phụ nữ mình thích.

Mặt Đằng Nguyên Quân Nhất lộ ngượng nghịu. Vì con gái, ông nguyện ý thử một lần. Liền nói: "Được rồi, ta thử một chút!"

"Như vậy, liền nhờ tiên sinh." Đời này, lần đầu tiên Lương cúi đầu thấp như vậy để cầu người.

Chuyện giống như suy nghĩ của Đằng Nguyên Quân Nhất, sau khi Đằng Nguyên Nhất Lang biết được tin tức liền nổ tung tại chỗ, nổi trận lôi đình mắng to Lương là cái thứ không biết xấu hổ, hạ lệnh đuổi Lương ra khỏi nhà Đằng Nguyên. Quân Nhất nhiều lần khuyên ngăn, vẫn ép không được lửa giận của ông lão. Trên thực tế, từ lần trước Quân Nhất phản bác ông ta ở phòng khách, ở bên trong lòng của ông lão này đã nén lấy một bụng lửa giận, lần này hoàn toàn bộc phát. Quân Nhất cũng thế, nổi giận đùng đùng rời đi.

Bí mật tình yêu của Lương và Ái Hương lộ ra ánh sáng, hiện tại từ trên xuống dưới nhà Đằng Nguyên đều biết vệ sĩ Lương có thân phận thấp kém thích đại tiểu thư Ái Hương cao quý.

Bọn vệ sĩ luyện võ, một mình Lương ra quyền với cộc gỗ. Chuyện của anh và đại tiểu thư lan truyền ở nhà Đằng Nguyên, mọi người đều cách xa người đang có tâm tình phiền não là anh.

Cái cộc gỗ bị đánh lay động trái phải, Lương sử dụng lực đánh rất mạnh, mắt sáng như đuốc, cau mày, giống như là làm quyết định khó khăn nào đó. Nghe được nói bóng nói gió, Tiểu Anh không yên lòng, sang đây nhìn anh ta. Nhìn cặp mắt phát ra tia lửa, Tiểu Anh can đảm gọi anh: "Lương đại nhân."

Lương ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay đánh cái cộc gỗ phát ra tiếng vang rầm. "Lương đại nhân."

". . . . . ." Tiểu Anh lấy hết dũng khí tiến lên, Lương dùng lực chưởng một phát, chém đứt cái cộc gỗ. Cái cộc gỗ bị lực mạnh lôi kéo, rơi trên mặt đất gần sát Tiểu Anh."Rầm" một tiếng.

Sức lực thật là tốt! Thiếu chút nữa thành vong hồn dưới chưởng. "Lương . . . . ."

Lương lau mồ hôi trên trán một cái, ngăn cản lời Tiểu Anh sắp nói, anh nói: "Dữu Nguyệt, có chuyện cầu xin cô."

"Vâng" Lần đầu tiên được kêu tên, Tiểu Anh thụ sủng nhược kinh, ngu ngốc ứng tiếng. Lương nói: "Che giấu giúp tôi và Ái Hương rời khỏi nơi này."

"Được. . . . . á!" Tiểu Anh ý thức mình nghe được cái gì, trợn to hai mắt nói: "Anh và tiểu thư muốn, muốn bỏ trốn. . . . . ."

Bỗng chốc cô che miệng, nhìn bốn phía, lắc đầu nói: "Vậy không được, bây giờ bên ngoài có bao nhiêu người đang đánh chủ ý lên tiểu thư, ở chỗ này có nhiều người, tiểu thư còn có thể an toàn một chút. Một khi cái bọn người xấu kia biết cô ấy ở bên ngoài, nhất định sẽ dùng hết toàn lực tìm được cô ấy, mà nhà Đằng Nguyên cũng sẽ không bỏ qua cho hai người. Lương đại nhân, anh tốt nhất suy tính một chút, ngàn vạn lần không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy."

"Tôi biết rõ bên ngoài nguy hiểm cỡ nào." Lương rũ mí mắt xuống, bất đắc dĩ nói: "Nhưng tôi không có biện pháp khác, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người đàn ông khác. Lần trước Ái Hương tiếp nhận hôn sự với Sâm Xuyên, tôi đã tự trách thật lâu, lần này tôi phải dũng cảm đi đối mặt. Tôi muốn ở chung một chỗ với Ái Hương, không tiếc bất cứ giá nào."

Lần đầu tiên Lương nói nhiều như vậy với Tiểu Anh, Tiểu Anh đồng tình, cũng hiểu rõ. Nhưng bỏ trốn không phải là biện pháp tốt nhất. "Tiểu thư đồng ý quyết định của anh sao?"

"Cô ấy sẽ đồng ý." Lương đã tính trước nói. "Nhưng, anh có nghĩ tới hay không, làm như vậy sẽ làm tiểu thư rất khó khăn. Một bên là người đàn ông mình thích, một bên là cha mẹ người thân. Đi theo anh, tiểu thư sẽ nhớ bọn họ."

"Ở trên đường đời, cha mẹ chỉ có thể làm bạn con gái trong nhất thời, cũng sẽ không làm bạn lâu dài. Mỗi người chúng ta sớm muộn gì đều phải tách khỏi bọn họ, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi."

"Vậy không giống nhau!" Tiểu Anh chu môi nói. "Sao lại không giống nhau?"

Lương hỏi. "Dù sao hai người trước đừng bỏ trốn, tôi sẽ giúp hai người ."

". . . . . ." Lương trợn mắt.

Tiểu Anh cắn môi dưới nói: "Tôi giúp anh nghĩ một biện pháp tốt hơn."

Lương kiên trì: "Không có biện pháp nào tốt hơn biện pháp này."

"Anh phải tin tưởng tôi, nhất định có biện pháp khiến lão tiên sinh ngoan cố đồng ý chuyện của các người." Tiểu Anh tràn đầy lòng tin: "Tin tưởng tôi."

Lương không có ép buộc cô, âm thầm quyết định, muốn cùng Ái Hương rời khỏi nhà Đằng Nguyên.

Trên đường trở về, Tiểu Anh vẫn luôn nghĩ nên trợ giúp Ái Hương và Lương như thế nào. Lúc đẩy cửa phòng đại tiểu thư ra, liền nhìn thấy Mỹ Tuyết an ủi Ái Hương không ngừng nức nở.

Trên thế giới này, chuyện khổ sở nhất chính là không thể cùng một chỗ với người mình yêu. Mặt Ái Hương đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu. Tiểu Anh đóng cửa nhỏ giọng lui ra ngoài, trở lại gian phòng của mình, ngã người xuống trên giường, tay nhỏ bé vuốt vuốt lọn tóc, suy nghĩ chủ ý.

"Aizz!" Sau lần thở dài thứ n, Tiểu Anh lấy laptop giấu ở dưới giường ra, mở máy, tra xét các hình ảnh theo dõi của nhà Đằng Nguyên. Thạch Nam đã sớm làm tối đen hệ thống an ninh nhà Đằng Nguyên rồi, mỗi hình ảnh theo dõi đều đang nắm trong bàn tay. Khi Tiểu Anh thông qua hai máy theo dõi cài đặt ở hậu viện sau lần thấy thi thể vợ Đằng Nguyên Nhất Lang trong mật thất, một ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.