Lúc Thạch Nam nhận được điện thoại cứu trợ của Tiểu Anh thì đang trên đường đi đến nhà trọ tư nhân của Tiểu Lâm Hạnh. Trong điện thoại, Tiểu Anh năn nỉ anh biên chế một trình tự có thể thay đổi giọng nói, cho dù lời nói từ trong miệng người nào nói ra, trải qua xử lý của máy vi tính, cuối cùng đều sẽ biến thành giọng của Cầm Tử đã chết.
Buổi tối Thạch Nam có nhiệm vụ, hiện tại phải đi gặp Tiểu Lâm Hạnh, không có cách nào phân thân, bận rộn đau đầu nhức óc, nào có thời gian để làm cái này. Nhưng lại không thể cự tuyệt Tiểu Anh, liền gọi điện thoại tới cho Tiểu Ái. Tiểu Ái cũng là một cracker, giải quyết loại chuyện này giống như há mồm ăn đậu mầm, chỉ là một bữa ăn sáng. Điện thoại mới vừa treo, cuộc điện thoại Tiểu Lâm Hạnh liền gọi tới .
Tiểu Lâm Hạnh không kịp chờ đợi thúc giục Thạch Nam, "Thân ái, anh tới chỗ nào rồi? Chờ đến sốt ruột." "Được rồi, lập tức tới ngay." Thạch Nam cách điện thoại "chụt" một tiếng, trấn an Tiểu Lâm Hạnh, Tiểu Lâm Hạnh mới cúp điện thoại. Rốt cuộc lỗ tai cũng được thanh tịnh, Thạch Nam cầm tay lái, lắc đầu một cái, thở dài: "Phụ nữ, thật phiền phức!"
Thạch Nam và Tiểu Lâm Hạnh quen biết trong lúc vô tình, Tiểu Lâm Hạnh xinh đẹp nhiệt tình lại cởi mở, nam nữ chưa lập gia đình rất nhanh lui tới với nhau, tình yêu nam nữ theo nhu cầu, trở thành gần gũi. Lần này vì chuyện nhà Đằng Nguyên, phiền toái cô không ít, cho nên khi Tiểu Lâm Hạnh nói gặp mặt thì Thạch Nam sảng khoái đồng ý, mục đích rất rõ ràng, vì đáp tạ, vì để chuyện lần sau dễ xử lý hơn.
Xe lái đến nhà trọ tư nhân của Tiểu Lâm Hạnh. Tiểu Lâm Hạnh đi chân trần, mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng bạc mở cửa. "Vội vã tìm anh như vậy có chuyện gì?" Thạch Nam không vào cửa, Tiểu Lâm Hạnh lôi kéo cổ áo anh đi vào, hai luồng thịt bắn ra đè ép lồng ngực Thạch Nam, giọng nói rên rĩ: "Người ta nhớ anh, không được sao?"
Hai luồng tuyết trắng lộ ra từ cổ áo chữ V, khe rãnh thật sâu, Thạch Nam cong môi cười, "Nơi nào nhớ đến anh?"
"Anh cứ nói đi?" Tiểu Lâm Hạnh cởi áo ngủ xuống, thân thể mặc áo lót mỏng màu cà phê hấp dẫn lộ ra dưới tầm mắt của Thạch Nam. Rất sexy, rất quyến rũ người, rất chọc người kích động. Thạch Nam cảm thấy buông lỏng phóng túng tâm tình một chút trước khi làm nhiệm vụ cũng không tồi, hai ngón tay trái dùng sức bấm lên ngực Tiểu Lâm Hạnh, mặt mày tươi cười, vừa sắc lại ác ý nói: "Em là muốn anh chơi em sao?"
"Còn có thể xấu hơn đấy." Thạch Nam dứt lời, để cô ở trên ván cửa, bàn tay xoa ngực của cô, hàm răng cắn vai của cô. Hình như Tiểu Lâm Hạnh rất nhạy cảm, động tác giống như phụ nữ trong màn ảnh nhỏ, vừa nhẹ nhàng đụng vào liền như cao triều rồi, phát ra tiếng kêu khoa trương.
Lần đầu tiên rất kích thích, số lần càng nhiều, cảm giác rất giả, cái này khiến Thạch Nam rất ghét, trong lòng mang theo chán ghét thoáng qua, tiếp tục làm. Hai cánh tay trắng nõn của Tiểu Lâm Hạnh cuốn lấy cổ của Thạch Nam, vừa rầm rì vừa hỏi: "Tối nay ở lại đây đi? Chúng ta chơi kích thích một chút."
Thạch Nam nghiêm trang nói: "Buổi tối có chuyện."
Tiểu Lâm Hạnh: "Chuyện gì quan trọng hơn việc này."
"Chuyện gì cũng quan trọng hơn việc này." Thạch Nam thích xem phim ếch tình yêu, cũng cực kỳ thích kích thích giác quan trong nháy mắt nam nữ đóng tạo ra cao triều đó. Đối với anh mà nói, làm yêu chính là thuốc điều hòa sinh vật, là phương thức buông lỏng áp lực anh dùng để hóa giải mệt nhọc trong công việc, nhưng cũng không phải trọng điểm toàn bộ sự theo đuổi của anh.
Tiểu Lâm Hạnh bất mãn chất vấn: "Hẹn hò với bạn gái."
"Không có."
"Vậy tại sao anh không ở lại đây?"
"Công việc."
"Công việc gì mà phải làm vào nửa đêm?" Bàn tay Thạch Nam hung hăng siết thịt mềm, giọng nói nghiêm nghị thêm mấy phần: "Đừng hỏi nhiều như vậy."
Tiểu Lâm Hạnh đau đến kêu to, hình như mỗi một lần làm, hai ngực đều sẽ bị anh dùng lực hung ác vuốt ve, lưu lại dấu tay xanh hồng. Ngày hôm sau liền đau đến sưng to, nhưng lúc này lại đáng chết sảng khoái đến cực hạn.
Nhìn bề ngoài tuấn lãng như anh trai tốt nhà bên cạnh, đặc biệt háo sắc với ngực phụ nữ. Hai ngực bị nắn bóp, Tiểu Lâm Hạnh không thể làm gì khác hơn là duỗi tay vào trong quần Thạch Nam, quanh quẩn ở khu vực biên giới, năn nỉ nói: "Vậy mười giờ đi."
"Không được." Thạch Nam trả lời cô ta rất dứt khoát.
Tiểu Lâm Hạnh dùng tay nắm lấy anh, kỷ xảo động trên dưới, vẻ mặt kiều mỵ, lười biếng, "Rốt cuộc có được hay không?" Cảm giác tuyệt vời xỏ xuyên qua toàn thân. Thạch Nam hít vào một hơi, rất hưởng thụ nói: "Không được."
Tiểu Lâm Hạnh tức giận rút tay ra, Thạch Nam giận tái mặt, thuần thục cởi quần ra, lộ ra thứ khiến thục nữ mất hồn. Xé rách quần lót Tiểu Lâm Hạnh, nâng một bắp đùi của cô lên, nhắm ngay liền đâm vào.
"Reng reng. . . . . ." Điện thoại đáng chết lại vang lên. Gọi điện thoại tới đều là chuyện quan trọng, Thạch Nam vừa nhìn số điện thoại liền nhiễm đau, giọng điệu ác hơi: "Chuyện gì? Nói."
Tiểu Ái nói: "Em chính là muốn nói em chuẩn bị xong trình tự rồi."
"Làm xong thì cô gửi tới cho cô ấy đi." Thạch Nam và Tiểu Lâm Hạnh kéo ra khoảng cách, đi tới một bên.
Tiểu Ái hỏi: "Anh thở gấp thật lợi hại, lại đang diễn luyện phim hành động sao?"
"Ai cần cô lo." Cánh tay Tiểu Lâm Hạnh dây dưa tới đây, Thạch Nam vừa muốn cúp điện thoại, Tiểu Ái nói: "Tiểu Lâm Hạnh không phải người tốt, đừng. . . . . ."
Thạch Nam cúp điện thoại, trong lòng bổ sung một câu: "Chỉ có cô là người tốt!"
Tiểu Lâm Hạnh giống như nghe được nội dung trong điện thoại, mày nhíu lại. Hai người lại dây dưa đến một nơi, điện thoại lần nữa vang lên, nhất quyết không tha. Tiểu Ái quyết tâm muốn ngăn cản anh, Thạch Nam bị phiền não, để Tiểu Lâm Hạnh xuống, trầm mặt tròng quần áo vào người.
"Sao vậy?" Tiểu Lâm Hạnh ôm lấy anh.
"Không có tâm tình." Thạch Nam ném ra một câu. Tiểu Lâm Hạnh làm nũng, không để cho anh mặc quần áo. Phụ nữ, thật phiền phức. Thạch Nam vỗ vỗ gò má của Tiểu Lâm Hạnh, qua loa nói: "Tối nay tới tìm em." .
Bên Tiểu Anh, nhận được thư điện gửi tới từ danh nghĩa Quỷ Ảnh Thạch Đầu, cô len lén núp ở trong phòng thí nghiệm một phen. Được, còn dùng rất tốt.
Lúc cơm tối, thị nữ phụ trách đưa cơm cho Đằng Nguyên Nhất Lang, vẻ mặt đau khổ trở lại. Cao Mộc Thanh Sa cau mày , "Chưa ăn sao?"
Thị nữ lắc đầu một cái, "Vẫn còn đang nổi nóng."
Tiểu Anh anh dũng nhận lấy thức ăn, "Tôi đi."
Lão già Đằng Nguyên vẫn tự giam mình hờn dỗi ở trong phòng, tức con trai, tức cháu gái, cũng giận chính mình. Tiểu Anh tới gõ cửa, lão già nóng nảy mắng: "Tránh ra, đừng đến phiền ta!"
"Lão tiên sinh, ngài tự giam mình hờn dỗi ở trong phòng, như vậy không tốt cho thân thể. Mở cửa ra, cơm tối hôm nay rất phong phú."
Lão đầu rống: "Ta nói cô đi, có nghe hay không. Khụ khụ khụ. . . . . ." Lão đầu tức giận liền khó thở.
"Ngài đừng nóng giận, tôi đi, tôi đi, chỉ là ngài buồn bực như thế, đối với thân thể rất không tốt. Nếu ngài cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy không thoải mái, có thể trò chuyện với người mình tin tưởng một chút, nói những lời giấu ở trong lòng ra ngoài, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều." Lỗ tai Tiểu Anh dán vào trên cửa nghe động tĩnh bên trong.
"Cút!" "Rầm -" Có vật nặng đụng vào trên ván cửa, mắt Tiểu Anh chấn động, bưng thức ăn lui về phía sau.
Mục đích của Tiểu Anh là muốn cho trong lòng Đằng Nguyên Nhất Lang một ám hiệu.
Lão đầu Đằng Nguyên quỳ gối bên giường, kịch liệt ho khan, mỹ nữ mặc ki-mô-nô trong bức họa trên vách dịu dàng nhìn ông. "Cầm Tử!" Lão đầu gọi tên người yêu đã chết.
Có thể biết có người tâm tình không tốt, trời đặc biệt nhanh tối. Tiểu Anh nói dối với Ái Hương là mình đau bụng nên muốn về phòng nghỉ ngơi, Ái Hương cũng nói mình có chút không thoải mái, muốn ngủ sớm một chút. Tiểu Anh trở về phòng, khóa cửa lại, kéo rèm cửa sổ lên, ngồi ở trên giường nhỏ. Lưng dán tường, mở laptop ra. Hình ảnh ngừng ở trong mật thất cất giấu thi thể Cầm Tử. Nói thật, Tiểu Anh có chút sợ, nói với thi thể trong màn hình: "Tôi thề, việc tôi muốn làm tuyệt đối vì tốt cho Ái Hương. Nếu có chỗ mạo phạm, xin ngài chớ có trách tôi, làm ơn."
Âm thanh mở cửa sổ rất nhỏ quấy nhiễu màng nhĩ, Tiểu Anh khẩn trương nhìn rèm cửa sổ khẽ động, run giọng nói: "Là ai?"
Hạ Thiện Nhiên mặc một thân quần áo dạ hành mang theo mặt nạ nhảy xuống từ bệ cửa sổ. Tiểu Anh vừa nhìn thấy là anh, tâm can trở về vị trí cũ, đưa tay đòi ôm, "Anh có thể tới thì thật tốt quá."
Hạ Thiện Nhiên nắm tay của cô, cởi giày lên giường, hai người chen chúc một chỗ. "Đang làm gì?"
"Làm một chuyện cực kỳ vĩ đại."
Hạ Thiện Nhiên ôm Tiểu Anh, nhìn màn ảnh. Bóng dáng của lão đầu Đằng Nguyên xuất hiện ở trong màn hình, Tiểu Anh khẩn trương, "Tới rồi."
Ngửa đầu dặn dò Hạ Thiện Nhiên, "Bắt đầu từ bây giờ không cho nói chuyện, lúc nào em để cho anh nói, anh mới có thể nói, biết không?" Hạ Thiện Nhiên gật đầu, không biết trong đầu nhỏ hạt dưa của cô lại đang đánh chủ ý gì.
Lão đầu Đằng Nguyên ngồi xuống ghế ở bên cạnh quan tài thủy tinh, xúc động nhìn chằm chằm người vợ đã chết thật lâu. Ông muốn tìm người trò chuyện, nhưng từ trên xuống dưới nhà Đằng Nguyên này, ông có thể bày tỏ tâm sự với ai. Không lâu lắm, lão đầu mở miệng, "Cầm Tử, em không biết đâu, Quân Nhất đã không phải là đứa bé mềm yếu chịu đựng nhẫn nhục đó, bây giờ nó bắt đầu phản bác ta, không nói đến việc phá hủy hôn sự Ái Hương và nhà Sâm Xuyên, còn muốn gả Ái Hương cho Lương. Sao một vệ sĩ có thể xứng lấy cháu gái của Đằng Nguyên Nhất Lang anh đây? Tại sao có thể giao từ trên xuống dưới nhà Đằng Nguyên này cho một võ phu kiếm sống dựa vào quyền cước đi xử lý đây? Nhà Đằng Nguyên thật vất vả phiêu bạc trong hắc đạo, đang lúc làm được buôn bán. Nếu lại giao vào trong tay nó, nhà Đằng Nguyên sẽ rất nhanh sụp đổ mất. Quân Nhất không hiểu anh, em nên hiểu khổ tâm của anh đi."
"Chẳng lẽ thịnh vượng một nhà Đằng Nguyên phải dùng hạnh phúc của Ái Hương đổi lấy sao?" Trong mật thất đột nhiên vang lên một giọng nữ, dịu dàng, thanh thoát, giọng nói Cầm Tử đã qua đời. Đó là giọng nói của Tiểu Anh, thông qua phần mềm chuyển hóa của Thạch Nam, phát ra từ đầu kia của máy vi tính.
Chợt nghe được giọng nói của vợ, lão đầu Đằng Nguyên liền kinh hãi, nghẹn một hơi ở trong cổ họng, thiếu chút nữa ngộp thở."Khụ khụ. . . . . ." Ông che ngực kịch liệt ho khan, một gương mặt già nua đỏ lên, sau khi hơi thở ổn định, bổ nhào lên quan tài thủy tinh, "Cầm Tử, là em sao? Là em đang nói chuyện với anh đúng không? Cầm Tử. . . . . ." Giọng nói lão đầu nghẹn ngào, phát ra âm thanh giống như khóc thút thít.
Tiểu Anh cho là lão đầu Đằng Nguyên sẽ bị hù dọa, không ngờ ông sẽ khóc, giương cằm nhìn trộm Hạ Thiện Nhiên, đốt ngón tay trỏ của Hạ Thiện Nhiên vuốt ve khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô.
Trong mật thất, lão đầu Đằng Nguyên lộ ra một mặt yếu ớt nhất của mình ở trước mặt người yêu, "Cầm Tử, phải làm sao thì em mới trở về, có biết anh đợi em bao lâu rồi không?" Thi thể trong quan tài không nhúc nhích. Lão đầu Đằng Nguyên nằm ở trên quan tài, một mình lầm bầm lầu bầu, "Em còn không có tha thứ cho anh, là anh hại em, nếu như năm đó không phải là anh cố ý hợp tác với Áo Dã Tuấn Hùng, em cũng sẽ không bị bọn họ hại chết. Cầm Tử, em biết không, những năm này anh vẫn sống trong tự trách, anh hối hận rồi, hối hận năm đó không nên dẫn sói vào nhà, hại chết em, làm hại Quân Nhất và Mỹ Tuyết cũng không thể sống yên ổn, đến Ái Hương cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị Tiểu Nại Tử ác độc nguyền rủa."
Cầm Tử đang ngủ say trong quan tài, mật thất lại vang lên giọng nói của bà, "Nhất Lang, anh có thể còn không biết mình bị Sâm Xuyên Minh Trí lừa. Chuyện lần trước, Ái Hương mới đúng là người bị hại, anh chỉ nghe lời nói một bên của Sâm Xuyên liền kết luận lỗi ở Ái Hương. Biết không Nhất Lang, em rất thất vọng với anh, đứa bé Ái Hương kia đã rất đáng thương, anh còn muốn gả nó cho người nó không thích, anh nghĩ chúng ta đều oán hận anh sao?"
Đằng Nguyên Nhất Lang nghe vợ dạy dỗ, nói: "Vậy thì em ủng hộ nó ở một chỗ với vệ sĩ sao? Sự nghiệp nhà Đằng Nguyên thì làm thế nào?"
"Nhà Đằng Nguyên còn có sự nghiệp gì? Nếu như có một phần cuộc sống nghèo khó an nhàn và một phần cuộc sống dùng quyền lợi tiền bạc chồng chất nhưng tùy thời sẽ bỏ mạng, còn không sung sướng, anh muốn chọn loại nào?"
". . . . . ." Đằng Nguyên Nhất Lang trầm mặc, người ở bên ngoài nhìn thấy nhà Đằng Nguyên gia phong quang vô hạn, thật ra thì chỉ có chính bọn họ biết, xí nghiệp Đằng Nguyên đưa vào hoạt động đã sớm không còn phát đạt giống như quá khứ rồi.
"Nhất Lang không nên để cho chúng ta thất vọng nữa." Một lúc lâu sau, Đằng Nguyên Nhất Lang mới nói: "Được, lần này anh nghe, không tham dự chuyện của Ái Hương và Lương."
Bên kia máy vi tính, Tiểu Anh vui mừng huơ tay múa chân, nghĩ đến còn có rất nhiều chuyện không có biết rõ, liền nói: "Tấm bản đồ trên lưng Ái Hương, một ngày không tiêu trừ, nguy hiểm sẽ theo bên cạnh nó càng lâu hơn. Nhất Lang, không bằng anh công khai chuyện bảo tàng nhà Đằng Nguyên đi!"
Đằng Nguyên Nhất Lang lên tiếng: "Bảo tàng ngay từ lúc sau khi em chết liền được đào ra." Tiểu Anh nhìn Hạ Thiện Nhiên một chút, Hạ Thiện Nhiên nhìn chằm chằm lão đầu trong màn hình, ý bảo Tiểu Anh tiếp tục lời nói khách sáo. Tiểu Anh hỏi: "Vậy tại sao anh không công khai chuyện đó đi." Đằng Nguyên Nhất Lang nói: "Nếu như sự kiện kia bị công khai, nhà Đằng Nguyên hoàn toàn để tiếng xấu muôn đời."
Vậy là có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Tiểu Anh lại không dám hỏi nhiều, nói: "Mặc kệ như thế nào, đừng tổn thương tâm bất cứ ai nữa."
Tắt video đi, Tiểu Anh thở dài, Hạ Thiện Nhiên xoa đầu hỏi: "Trợ giúp một đôi tình nhân, nên vui mừng mới đúng."
"Thì ra bảo tàng sớm đã bị đào ra, chúng ta còn ở chỗ này hồ đồ tìm kiếm. Càng tìm đầu mối càng loạn, câu đố càng nhiều."
"Đã rất rõ ràng." Tiểu Anh nghi ngờ nhìn Hạ Thiện Nhiên, "Có phải anh biết chuyện gì mà em không biết không?" Giống như nghĩ đến cái gì bất mãn, hừ hừ nói: "Em còn không biết dưới mật thất trong núi giả là cái gì? Hừ!"
Hạ Thiện Nhiên chỉ cười không nói, Tiểu Anh trợn mắt cong môi, tay nhỏ bé bấm lên cổ của anh, đe dọa nói: "Nói hay không?"
". . . . . ."
"Nói hay không?" Tiểu Anh đâu chịu bấm đau Hạ Thiện Nhiên, chỉ là đùa giỡn với anh, nhìn anh không đi vào khuôn phép, quyết định buông tha, thân thể nhỏ bé rúc vào trong ngực anh, "Không nói thì thôi, em nghĩ nên để cho em biết, anh nhất định sẽ để tôi hiểu rõ ."
Hạ Thiện Nhiên hôn đầu nhỏ của cô, ôm cô nằm xuống, ôm vào trong ngực. Trong phòng rất an tĩnh, âm thanh hô hấp của hai người càng nghe càng rõ ràng, Tiểu Anh nghiêng đầu nhìn anh, hơi ngượng ngùng nói: "Thời gian vẫn còn sớm, không muốn làm chút gì sao?"
Hạ Thiện Nhiên rất dứt khoát ném ra hai chữ: "Không muốn."
Ôi! Bệnh cọc gỗ lại tái phát!
Tiểu Anh có hơi thất vọng nhắm mắt lại, Hạ Thiện Nhiên vuốt khuôn mặt nhỏ bé trơn nhẵn của cô nói: "Đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau, trừ hôn và làm yêu, còn có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa. Ví dụ như hiện tại, theo ở bên cạnh em, lẳng lặng nhìn em."
Tiểu Anh ngượng ngùng: "Thật là xấu, nói em giống như rất sắc."
Hạ Thiện Nhiên mỉm cười, bắt lấy tay nhỏ bé của cô đặt ở bên môi hôn. "Tối nay anh sẽ vẫn ở cùng với em." Tiểu Anh đắm chìm trong biển tình dịu dàng của Hạ Thiện Nhiên, không biết bên ngoài đang xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.