Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 5



"Lén lút ở trong đó làm cái gì?" Cao Mộc Thanh Sa đột nhiên xuất hiện, Tiểu Anh bị dọa đến khẽ run rẩy. Ngậm kín miệng từ từ xoay người, nháy mắt mấy cái với Cao Mộc Thanh Sa, nói cà lăm: "Ngài khỏe chứ, Thanh Sa đại nhân, tôi đang hát, đang hát. Là lá la. . . . . ."

Cao Mộc Thanh Sa hoài nghi, xác định trong tay cô không có điện thoại di động, lỗ mũi hừ một tiếng, "Dữu Nguyệt đúng không, không chăm sóc đại tiểu thư cho tốt, chạy đến nơi này ca hát, xem ra công việc rất dễ dàng."

Tiểu Anh cúi đầu không dám lên tiếng, Cao Mộc Thanh Sa kéo giọng, gia tăng âm lượng: "Nếu để cho tôi thấy được một lần, cẩn thận tôi phạt, cô, làm, công, ở, phòng, giặt, quần áo!"

Cao Mộc Thanh Sa nhất định luyện qua công phu gào thét, sức thở kinh người, âm thanh lớn muốn chết, giống như có thể khiến căn phòng chấn động. Tiểu Anh cứng cổ, nghiêng thân thể về phía sau, mí mắt trực tiếp run lên. Một chỗ khác của máy truyền tin, Hạ Thiệu Nhiên cau mày rút tai nghe ra, ném lên trên bàn.

Dư chấn qua đi, Tiểu Anh thở dài một hơi, nói: "Thanh Sa đại nhân, ngài đừng nóng giận, Dữu Nguyệt biết sai rồi, cũng không dám nữa, tôi trở về sẽ chăm sóc đại tiểu thư." Nói xong, bàn chân như bôi dầu chạy về. Bộ mặt Cao Mộc Thanh Sa run rẩy dữ tợn, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Anh. Ai dám lười biếng không tận trung cương vị công tác với nhà Đằng Nguyên thì người đó chính là đang gây sự với cô.

Tiểu Anh vội vàng chạy về, nghĩ thầm, trước khi tuần tra mật thất phải làm tốt quan hệ với mọi người, ví dụ như đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa, ví dụ như Hắc Trạch Lương. Cô cuống quít chạy, va vào một người đàn ông đi ra ngay khúc quanh. Vốn hẳn nên ổn định gót chân, nhưng đợi sau khi cô thấy rõ người va vào mình là ai, liền kinh ngạc ngã ngồi trên mặt đất. Là Đằng Nguyên Quân Nhất.

Tiểu Anh vội đứng lên từ dưới đất, cúi người 90 độ, "Thật xin lỗi, tiên sinh, thật xin lỗi."

Đằng Nguyên Quân Nhất giống như vợ Mỹ Tuyết, tính tình có tiếng rất tốt, ông nhìn cô gái nhỏ trước mặt không ngừng cúi người xin lỗi, nói:"Cô không có bị thương chứ?"

A! Tiểu Anh nâng đầu nhỏ lên, như bị hoảng sợ nói: "Không có, không có bị thương, đa tạ tiên sinh quan tâm."

"Ừ." Nụ cười của Đằng Nguyên Quân Nhất như được tắm gió xuân."Đi bộ thì đừng hoảng hốt." Dặn dò một câu ân cần, cảm giác rất từ ái. Tiểu Anh nghĩ đến thân phận của mình, cúi đầu nói: "Vâng"

Đằng Nguyên Quân Nhất gọi cô gái vừa lướt qua bên cạnh mình, hỏi: "Cô là người bên cạnh Ái Hương à?"

Tiểu Anh xoay người, đứng thẳng, kính cẩn lễ phép nói: "Dạ tiên sinh, tôi tên là Dữu Nguyệt." Đôi mắt vừa tròn vừa lớn kia khiến Đằng Nguyên Quân Nhất nhớ tới Mỹ Tuyết lúc còn trẻ, "A, không có việc gì, cô đi đi."

"Vâng" . . . . . .

Trong một chiếc xe màu đen cách nhà Đằng Nguyên không xa, Hạ Thiệu Nhiên nhìn chằm chằm hai hình vẽ hoa anh đào gần như giống nhau như đúc, lâm vào trầm tư.

"Cạch" cửa xe bị kéo ra, Thạch Nam bưng hai chén mỳ kéo nóng hổi lên. Hạ Thiệu Nhiên nhận lấy một chén, chiếc đũa quấn lấy sợi mì, Thạch Nam không ăn sáng, giờ đã ăn như hổ đói. Trong miệng ngậm lấy sợi mì, vẫn không nhàn rỗi: "Còn chưa có phát hiện sao?"

". . . . . ." Thạch Nam đưa sợi mỳ hết vào trong miệng, để đũa xuống, di chuyển con chuột một chút, hai hình ảnh được phóng đại đến lớn nhất, tự động kiểm tra chỗ không giống nhau.

Hạ Thiệu Nhiên ăn mỳ kéo nói: "Cơm nước xong, giúp tôi làm xét nghiệm ADN."

"Ừm!" Thạch Nam dừng lại, "Có cần phải làm như vậy không?"

"Có." Thạch Nam không đồng ý, chiếc đũa quấn mì sợi nói: "Tiểu Anh có quyền biết rõ chân tướng."

Hạ Thiệu Nhiên để đũa xuống, rũ mắt, "Nếu như chân tướng làm người ta đau đớn thì sao?"

". . . . . ." Động tác quấn vắt mì của Thạch Nam chậm lại. Ai nha! Người sư huynh này của hắn thật là không muốn thấy tâm can bảo bối chịu một chút tổn thương! Bảo vệ thật sit sao!

"Tích tích! ! ! ! ! !" Phần mềm phân tích hình ảnh phát ra cảnh báo, nhắc nhở tìm ra được điểm khác biệt giữa hai tấm hình. . . . . . . .

Tiểu Anh chạy về phòng học của đại tiểu thư thì thầy giáo đã dạy xong tiết. Lương thấy cô trở lại, vẻ mặt không vui hỏi: "Đi đâu?"

Tiểu Anh xoa bụng, nói: "Đi phòng vệ sinh."

Lương hiển nhiên không tin lời của cô..., lông mày nhướng thật cao, Ái Hương tới giật nhẹ ống tay áo của hắn, "Được rồi, đừng có bày ra khuôn mặt hung dữ nữa, sẽ dọa sợ Dữu Nguyệt."

Lời nói của Ái Hương đối với Lương mà nói còn có phân lượng hơn thánh chỉ của thiên hoàng bệ hạ. Lương thu hồi địch ý, Tiểu Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ái Hương hài lòng biểu hiện của Lương, phân phó nói: "Dữu Nguyệt đi đổi bộ quần áo đi, một lát chúng ta đi chơi." Nghĩ đến lần trước ra khỏi phủ Đằng Nguyên là chuyện một tháng trước, Ái Hương kích động giống như chim nhỏ sổ lồng, đặc biệt hưng phấn.

Tiểu Anh chạy về gian phòng của mình thay quần áo, khi trở về là một thân trang phục đơn giản, trẻ trung, nhẹ nhàng khoan khoái. Giày Cavans, quần jean, mũ lưỡi trai, tóc thắt bím đuôi ngựa, bộ dáng khéo léo lại tinh thần phấn chấn. Ba người ở cửa ra vào gặp phải phu nhân Mỹ Tuyết và thị nữ Ma Lý của bà.

Mỹ Tuyết tìm con gái nói chuyện phiếm, hỏi: "Đây là muốn đi ra ngoài sao?"

Ái Hương nói: "Tụi con muốn đi công viên Tân Túc, mẹ đi cùng tụi con không?"

Ánh mắt Mỹ Tuyết không tự chủ liếc về phía cô gái khéo léo bên cạnh, nói với Ái Hương: "Các con đi chơi đi, ta không đi đâu."

"Vậy mẹ, gặp lại sau."

"Ừ. Đi đường cẩn thận."

"Dạ biết!" Ái Hương mang theo Lương và Tiểu Anh rời đi, khuôn mặt Mỹ Tuyết tràn ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt lạnh lùng của Ma Lý lộ ra tính toán âm hiểm.

Đại tiểu thư ra cửa, hộ vệ đi theo, ba chiếc xe hơi trước sau lái rời khỏi trang viên. Trong góc, Ma Lý với ánh mắt lạnh lẽo, nắm điện thoại nói: "Người đã ra cửa."

"Cô làm gì ở đây?" Chỗ nào cũng có một tiếng bạo hống của đại quản gia, mắt Ma Lý liến nhìn một cái, điện thoại di động trượt vào trong tay áo, kính cẩn lễ phép xoay người, vẻ mặt hoàn toàn giống như người chết đáp lời: "Phu nhân sai tôi xem hoa anh đào đã nở chưa?"

"Hừ!" Lỗ mũi đại quản gia hừ một tiếng, "Đã xem xong chưa, nhìn xong nhanh đi về." Ma Lý cúi thấp đầu, mắt lộ ra ánh sáng hung ác, khom lưng lui ra. Đại quản gia chắp tay sau lưng nghiêng đầu suy nghĩ, từ khi Ma Lý này vừa vào nhà Đằng Nguyên liền thần thần bí bí, nhìn dáng dấp cũng không giống người tốt, sau này chú ý nhiều một chút.

Lá của cây hoa anh đào trong công viên Tân Túc mới vừa dài ra, mang theo từng luồng gió xuân lạnh lẽo thổi lướt qua lòng người, tinh thần sảng khoái, tâm tình thoải mái. Cây ngô đồng đúng tiêu chuẩn phong tình nước Pháp, vườn hoa theo đúng tiêu chuẩn phong cảnh nước Anh, vườn hoa kiểu Nhật truyền thống, ba người đúng lúc gặp lại nhau ở cùng một chỗ lớn nhất trong công viên. Trong tầng hai của đình viện bên cạnh bờ hồ, người áo đen ba bước một tốp, năm bước một trạm canh giữ nghiêm mật, phá hư hết một nửa cảnh đẹp. Ái Hương ném thức ăn cá trong tay cho bầy cá trong hồ, Lương ôm lấy cánh tay, dựa cột đá nhìn cô, ánh mắt lưu luyến, không nói rõ hết được nhu tình mật ý. Tâm tình Ái Hương không tệ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nở nụ cười, lần đầu tiên Lương cong khóe miệng lên.

Người bình thường ít nói ít cười, cười lên đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt ôn hòa.

Ái Hương ném toàn bộ thức ăn cá trong tay xuống, vỗ vỗ tay ở trong đình, ngồi xuống trên ghế dài, nghiêng đầu nhìn Lương, nháy mắt mấy cái, tựa như muốn mời. Lương ngồi xuống ghế dựa, hai người cách nhau khoảng cách một người, Ái Hương lắc lư hai chân, tay nhỏ bé đặt ở trên ghế, Lương đưa tay, bàn tay để lên bàn tay nhỏ bé. Ái Hương cúi thấp đầu, mím môi cười, ngẩng đầu nhìn mấy người giống như cọc gỗ kia một chút, mắt nhìn thẳng hộ vệ nghiêm túc nơi xa, nghiêng thân thể qua, nhanh chóng hôn xuống gò má Lương, sau đó che khuôn mặt nóng bừng của mình cười khúc khích .

Yêu hộ vệ của mình, đây chính là bí mật đại tiểu thư Đằng Nguyên không thể cho ai biết.

Chủ tớ yêu nhau rất khó khăn, làm cho người ta ngọt ngào làm người ta thấy chua xót. Tiểu Anh chợt ý thức được một chút, đại tiểu thư có tiền, có quyền, có thân phận không nhất định sống vui vẻ như cô gái nhà dân nghèo.

Tiểu Anh thoải mái thở dài một hơi, bỗng chốc nghiêng đầu, rõ ràng phát hiện trong bụi cây dưới đình đưa ra một ống súng đen ngòm, cô cả kinh quát to một tiếng: "Có sát thủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.