Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 7



Khay vuông bằng bạc chống lại chủy thủ sắc bén, Tiểu Anh thật lo lắng cổ Lương sẽ bị Hạ Thiệu Nhiên cắt lìa. Lộ đầu nhỏ ra từ sau khay vuông, nói: "Làm gì vậy! Uống xong canh liền muốn lấy máu người khác à!"

"Cô rốt cuộc là ai?" Lương thu hồi đao, dựa gối đầu. Vuốt ve chơi đùa thủy chủy sắc bén ở trong tay, giống như tùy thời đều có thể bay ra ngoài.

"Anh đây là hoài nghi tôi sao? Tôi giống như kẻ xấu ư? Thoạt nhìn rất thông minh, thực tế cũng là đầu óc đần. . . . . ." Chữ 'độn' còn chưa ra khỏi miệng, chủy thủ của Lương đã chỉa tới, Tiểu Anh vội vàng dùng cái mâm che kín mặt, nói: "Nếu tôi là người xấu, cũng sẽ không mạo hiểm tánh mạng đi cứu đại tiểu thư."

Lương mở miệng: "Cũng bởi vì cô đã liều chết cứu đại tiểu thư, mới có thể làm cho người ta đem lòng sinh nghi. Bình tĩnh, nhạy bén như vậy, cô gái nhỏ bình thường đã sớm sợ vỡ mật."

Bình tĩnh, nhạy bén, cô là ai chứ! Cô là mèo nhỏ Lạc Tiểu Anh, xông qua ổ cướp biển, cơ quan mật thất để trộm đi bảo vật, trốn thoát khỏi họng súng của trùm buôn thuốc phiện! Mặc dù cô còn chưa có danh tiếng gì trong giới trộm đạo, nhưng cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, thoát hiểm từ miệng hùm đấy! Tiểu Anh rất là đắc ý vì mình có kinh nghiệm mạo hiểm kích thích như vậy, mím môi cười.

Lương trợn mắt nhìn cô nói: "Cô cười cái gì đấy?"

Gì chứ? Có cái mâm cản trở cũng có thể đoán ra cô đang cười. Cắt! Tiểu Anh dời khay vuông đi, nhăn cái mũi nhỏ: "Cười anh đần!"

Lương tức giận, đá qua một cước, Tiểu Anh linh hoạt né tránh. Lương đụng đến vết thương nơi bả vai, vết thương nứt ra, nhuộm đỏ băng gạc.

"Tốt lắm, tốt lắm, anh nhanh ngồi trở về đi, muốn đánh muốn giết tôi thì cũng phải sau khi lành vết thương đã." Tiểu Anh mạnh mẽ ấn hắn xuống gối đầu, ngồi ở trên ghế bên mép giường nói: "Từ sau khi biết đi công viên Tân Túc, ba người chúng ta vẫn ở chung với nhau, trong lúc đó tôi không có nói chuyện với người khác, cũng không có gọi điện thoại phát tán tin tức. Tôi hoàn toàn không có thời gian, cũng không có cơ hội đi thông báo cho bọn sát thủ mai phục ở công viên trước."

Cô nói những câu có lý, sát thủ ở công viên hiển nhiên đều là mai phục tốt trước đó rồi. Lương hỏi: "Cô cảm thấy là ai?"

"Nếu như anh không có nói với người khác nơi chúng ta muốn đi, ngoại trừ ba người chúng ta, còn có hai người biết chúng ta muốn đi đâu. Phu nhân, còn có Ma Lý bên cạnh phu nhân. Phu nhân thì không thể nào, Ma Lý thì tôi không biết." Tiểu Anh nhìn Lương, ánh mắt lóe sáng, "Anh vẫn luôn ở nhà Đằng Nguyên, nên hiểu rõ người ở nơi này hơn tôi chứ?"

Trừ đại tiểu thư, Lương đều không chú ý tới những cô gái khác. Hắn chỉ biết Ma Lý tới đây chưa bao lâu, người này không thích nói chuyện, luôn thần thần bí bí.

Tiểu Anh cười nói: "Nếu không tôi giúp anh tra cô ta một chút?"

Lương do dự mấy giây mới đồng ý, Tiểu Anh cười hì hì, "Tôi muốn nói trước, xảy ra chuyện gì, anh phải thay tôi chịu trách nhiệm."

Nhìn bộ dáng cô cười như một tên trộm, Lương chợt có cảm giác bị lừa.

Nhược điểm của Lương là đại tiểu thư, chăm sóc tốt đại tiểu thư, diệt trừ người xấu núp ở bên cạnh đại tiểu thư là phương pháp tốt nhất để đổi lấy tin tưởng của hắn.

Ban đêm, trăng non tròn đầy treo trên ngọn cây. Ở đại viện yên tĩnh của nhà Đằng Nguyên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n một đạo bóng đen nhanh chóng xẹt qua dưới ánh trăng, đạp vách tường leo lên lầu ba. Tiểu Anh đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trên môi lạnh lẽo một trận. Đột nhiên mở mắt, mặt của Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện ở trước mắt.

"Ưmh!" Vừa muốn há mồm, đầu lưỡi bá đạo liền xông vào. Hạ Thiệu Nhiên đè cô ở trên giường hôn một hồi, Tiểu Anh bị hôn đến trời đất mờ mịt, đầu óc phình to, lỗ mũi vừa khô lại nóng, có loại cảm giác thiếu nước nghiêm trọng.

Hạ Thiệu Nhiên hôn đủ rồi mới buông cô ra, lỗ mũi dán vào cô nặng nề thở dốc, "Có nhớ tới anh không?"

"Có." Tiểu Anh bị hôn có chút thiếu dưỡng khí, nói không ra câu đầy đủ, chỉ có thể 'có, ừ' đáp lời.

Hạ Thiệu Nhiên thở gấp, ngón cái bóp khuôn mặt nhỏ bé thủy nộn, "Mèo ngốc!"

"Ừm!" Tiểu Anh bị đau, rầm rì một tiếng.

"Chuyện buổi sáng, có sợ không?"

Tiểu Anh lắc đầu, cánh tay quấn lên cổ của anh, nói: "Anh lo lắng cho em!"

"Người ngốc như em có thể không làm người khác lo lắng sao!"

"Sao em lại ngốc chứ?" Tiểu Anh không phục. "Chim cũng bị bắn rơi rồi."

Tiểu Anh cong môi, mình cũng không nhịn được cười, "Lúc người ta luyện súng, kỹ thuật bắn còn rất chuẩn, ai biết. . . . . . Aizz! Tựa như dùng dao thái rau để giết gà vậy, nổ súng về phía người không giống như nổ súng về phía bia, không phải cùng một chuyện."

Hạ Thiệu Nhiên điểm trụ môi của cô, "Lần sau nhìn đúng rồi bắn"

"Ừ!" Tiểu Anh giống như con gấu koala, dùng cả tay chân cuốn lấy anh. Hạ Thiệu Nhiên nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên.

Càng hôn càng nóng, càng hôn càng miệng đắng lưỡi khô. Tiểu Anh níu lấy cổ áo Hạ Thiệu Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn phủ lên môi của anh, hóa giải khô cạn nơi cổ họng. Bỗng chốc, chóp mũi nóng lên, hai dòng máu phun ra từ lỗ mũi. Hạ Thiệu Nhiên rời khỏi môi của cô, tìm kiếm khăn giấy chặn lên lỗ mũi nhỏ không ngừng chảy máu đó.

Tiểu Anh nhìn máu trên đầu ngón tay, kêu lên: "Máu!"

Chất lỏng đỏ tươi chói mắt, Hạ Thiệu Nhiên khẩn trương hỏi: "Thế nào? Đang tốt sao lại chảy máu?"

"Không biết." Trong đầu Tiểu Anh chợt lóe linh quang, chu miệng nhỏ một cái: "Không phải là do em uống trộm canh đại bổ của Lương chứ?" Hạ Thiệu Nhiên im lặng. Tiểu Anh khóc không ra nước mắt.

. . . . . .

Đầu mùa xuân ấm áp, trời trong nắng ấm.

Trang phục đặt vào mấy ngày trước đã được đưa tới cửa, quần áo cao cấp chia ra đặt ở trong hai rương lớn. Tiểu Anh và Ma Lý bị đại quản gia gọi đi lấy quần áo, Tiểu Anh chạy tới đầu tiên, nhanh chóng mở hai cái rương ra, làm lộn xộn quần áo đã sắp xếp ở bên trong rồi mới đóng kín cái rương.

Lúc Ma Lý đi vào, Tiểu Anh làm bộ mới vừa mở cái rương viết tên tiểu thư Đằng Nguyên ra, "Ồ! Sao trong này có thể có một cái áo choàng không tay màu đen?" Cô làm bộ như không biết chuyện, cẩn thận thẩm tra đối chiếu thông tin trên cái rương, thẩm tra đối chiếu danh sách vật phẩm, nhăn đầu mày thanh tú, nói: "Cái này, hình như là của phu nhân!"

Ma Lý đoạt lấy xem một chút, lạnh lùng nói: "Là của phu nhân."

"Kỳ quái, quần áo của phu nhân sao lại đặt ở trong rương của tiểu thư." Tiểu Anh cúi đầu lấy ra một áo khoác màu trắng, "Cái này cũng là của phu nhân, người sắp xếp quần áo của cũng quá không kỹ lưỡng rồi, làm lẫn lộn quần áo của tiểu thư và phu nhân." Tiểu Anh lấy toàn bộ quần áo ra để lên bàn phân chia, Ma Lý cũng đi lấy cái rương, đặt lại từng bộ vào trong.

Lúc người ta đang làm việc, tính cảnh giác thấp nhất.

Tiểu Anh đang cầm quần áo đại tiểu thư, xoay cổ nhìn quanh, "Tôi nhớ rõ ràng còn có váy hoa nữa mà! Ở đâu rồi...! Ở đâu rồi....!" Không thích nói chuyện với người khác, Ma Lý khinh thường cô lầm bầm lầu bầu.

"A, tìm được rồi, thì ra là cô cất rồi!" Tiểu Anh dứt lời, thân thể tới gần Ma Lý, hơi nghiên thân thể, duỗi dài cánh tay phải ôm lấy cái váy tinh xảo, một tay không để lại dấu vết, âm thầm chạm vào túi áo Ma Lý.

Ma Lý chán ghét né tránh cô, điện thoại di động trượt xuống tay áo. Tiểu Anh cầm váy, cười ngọt ngào. Ma Lý lấy được quần áo liền tránh ra. Tiểu Anh sao chép thông tin từ điện thoại di động, sau khi chuẩn bị xong liền đặt ở dưới mặt bàn.

Ma Lý ôm cái rương đến gian phòng đặc biệt dùng để quần áo của phu nhân Mỹ Tuyết, lấy từng bộ quần áo mới ra treo lên, sau khi ra ngoài mới phát hiện điện thoại di động không có ở trong túi. Ma Lý trở lại phòng khách nhỏ, tìm được điện thoại di động ở dưới bàn, bên khóe môi dâng lên nụ cười nhạo âm u lạnh lẽo, ngón cái ấn phím tìm kiếm truyền tin ghi chép, xóa bỏ một dãy số. . . . . . .

Tiểu Anh truyền tin tức trong điện thoại di động của Ma Lý cho Thạch Nam, sau đó mới nói cho Lương mấy số điện thoại trò chuyện gần đây. Thạch Nam bên này rất nhanh tra được một người từ trong ghi chép điện thoại của Ma Lý -- Sâm Xuyên Minh Trí. Người thừa kế công ty Minh Trí là vị hôn phu của đại tiểu thư Ái Hương. . . . . .

Buổi chiều, đại tiểu thư Ái Hương đang học cắm hoa, người dạy là người trong nhà Đằng Nguyên, Cao Mộc Thanh Sa. Thời gian này, Tiểu Anh nên quét dọn gian phòng cho đại tiểu thư. Trước kia, khi còn là nhiếp ảnh gia cũng đã làm không ít công việc nặng, dọn dẹp gian phòng đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ đơn giản.

Ái Hương là một người rất thích sạch sẻ, gian phòng luôn phải thật ngăn nắp, Tiểu Anh chỉ cần cầm khăn lau một chút bụi bậm vừa bám lên. Trên khay trà để một máy ảnh kỹ thuật số, là Ái Hương chụp ly cà phê mới mua xong lại quên cất đi. Tiểu Anh hoàn toàn không có sức miễn dịch với máy ảnh, cởi bao tay cao su xuống, cầm máy chụp hình lên đùa nghịch.

Trong máy ảnh của Ái Hương, phần lớn là vật phẩm, quần áo, đồ trang sức, đồ chơi nhỏ màu sắc sặc sỡ của cô gái, còn có một tấm hình của Lương. Có phải con gái đều thích giấu người đàn ông mình yêu mến ở trong máy ảnh để thỉnh thoảng lấy ra nhìn một chút không? Tiểu Anh không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc mình chụp ảnh Hạ Thiệu Nhiên, khóe miệng không tự chủ cong lên, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Mắt cười lên cong thành hình trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền lớn thật sâu.

Không biết Đằng Nguyên Mỹ Tuyết cau mày đứng bên cạnh cửa bao lâu, lộ ra nét mặt giật mình không thể tin.

Tiểu Anh cảm giác không khí rất không thích hợp, bỗng chốc quay đầu, "Phu, phu nhân." Tiểu Anh bị sợ đến trợt tay một cái, thiếu chút nữa vứt bỏ máy chụp hình.

Mỹ Tuyết bận rộn lo lắng thu hồi tâm tình không tốt, lộ ra nụ cười, giọng điệu ôn hòa nói: "Ta đến nhìn Ái Hương một chút."

Tiểu Anh để máy chụp hình xuống, đứng ngay ngắn trả lời: "Thời gian này, đại tiểu thư đang học cắm hoa với quản gia Cao Mộc."

"Ừ." Mỹ Tuyết biết Ái Hương đang học cắm hoa, bà cố ý thừa dịp Ái Hương không có ở đây tới xem cô gái có dung mạo giống mình này một chút. Bà có một loại cảm giác thân thiết không nói ra được với cô.

"Phu nhân, mời ngài ngồi." Tiểu Anh để máy chụp hình về chỗ cũ, rót một ly trà cho Mỹ Tuyết, cung kính đứng ở một bên.

Mỹ Tuyết không có uống trà, mà cầm máy chụp hình lên, nhìn hình bên trong. Tiểu Anh sợ bà phát hiện hình của Lương, liền nói: "Tất cả hình tiểu thư chụp đều là đồ vật nhỏ, đồ trang sức, quần áo, giày dép, vỏ ngoài điện thoại di động, ngay đến vòng bồn cầu cũng chụp. Vừa nhìn đã biết tiểu thư là một người đặc biệt nhiệt tình, yêu cuộc sống."

Mỹ Tuyết cười, "Dữu Nguyệt cũng là người nhiệt tình, yêu cuộc sông sao?"

"Ừm!" Mỹ Tuyết nhìn tấm hình ly cà phê, Tiểu Anh nghiêng đầu lấy góc độ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nói: "Ống kính kéo hơi dài, ánh sáng điều chỉnh đến lớn nhất, độ nét đơn giản, hiệu quả nhất định sẽ càng đẹp mắt."

Mỹ Tuyết ngẩng đầu, nói: "Dữu Nguyệt giống như rất hiểu về chụp ảnh nha!"

"Không có, biết một chút thế thôi." Tiểu Anh ngượng ngùng nói.

"Bình thường cũng thích chụp hình sao?"

"Vâng. Không có máy chụp hình, cũng có điện thoại di động chụp một chút."

"Có thể để cho ta xem một chút không?"

Tiểu Anh không ngờ phu nhân Đằng Nguyên sẽ cảm thấy hứng thú với chụp ảnh, di0en-da14n.le9.quy76.d00n không có một chút nhăn nhó, rộng rãi lấy điện thoại di động ra cho bà xem. Đằng Nguyên Mỹ Tuyết nhìn tỉ mỉ ảnh chụp bên trong.

Đầu cành hoa anh đào, con chim đang nghỉ ngơi, cá trong hồ tạo ra gợn sóng, Huân Huân đội mũ đầu bếp chuyên tâm trang trí bánh ngọt, Ái Hương đánh đàn dương cầm, còn có bà...ngồi ở dưới cây hoa anh đào.

Mỹ Tuyết ngẩng đầu, Tiểu Anh vội vàng giải thích nói: "Phu nhân không nên tức giận, tôi chụp ngài không có ý tứ gì khác, chính là cảm thấy dáng vẻ ngài ngồi suy nghĩ đặc biệt đẹp mắt, thật đó."

Suy nghĩ? Mỹ Tuyết rũ mí mắt xuống, cong môi cười yếu ớt, đổi chủ đề, "Dữu Nguyệt chụp hình rất có cảm giác."

Tiểu Anh khiêm tốn, "Cũng tạm thôi!"

Mỹ Tuyết vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé bà đang nắm chặt, cười nói: "Cố gắng lên đi!"

"Dạ, phu nhân."

"Ta đi về trước đây." Mỹ Tuyết cất xong máy chụp hình, đứng lên.

Tiểu Anh nói: "Tôi tiễn ngài, phu nhân."

Mỹ Tuyết khoát tay, "Không cần, làm việc của cô đi!"

Tiểu Anh cung kính khom lưng, "Ngài đi thong thả."

Bóng dáng yểu điệu trước mắt biến mất, Tiểu Anh vẫn duy trì tư thế cúi người chào.Ngón cái tay phải lướt qua, đụng vào nơi ngón trỏ của phu nhân Đằng Nguyên đặt ở phía trên màn ảnh, hình như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp mong đợi đã lâu.

Vừa đến đêm khuya, tất cả mọi người đã lặng lẽ ngủ. Ánh đèn yên tĩnh trong phòng ngủ vẫn có ánh sáng yếu ớt, trên giường lớn mềm mại, chân mày Mỹ Tuyết nhíu lại, tay gắt gao nắm góc chăn, thỉnh thoảng lắc đầu, bộ dáng không nỡ ngủ.

Ngày suy nghĩ đêm nằm mộng. Trên tay một người gầy đen đeo chiếc nhẫn nắm chặt kim châm, hung hăng ghim lên da thịt nhẵn nhụi của đứa bé. Mỗi lần châm xuống sẽ mang theo giọt máu ra, bảo bối nhỏ bởi vì đau đớn nên bắp chân đá lung tung, tay nhỏ bé quào loạn, da ửng hồng, khuôn mặt căng ra, oa oa kêu to, tiếng khóc thê thảm.

Mẹ của đứa bé không cách nào ngăn cản mọi chuyện xảy ra, bà bị người ta đạp sống lưng đè xuống đất, trơ mắt nhìn đứa bé bảo bối của mình bị thủ pháp tàn nhẫn ngược đãi hành hạ.

"Đừng thương tổn đứa bé của tôi, đừng. . . . . ." Người phụ nữ đáng thương khóc đến khàn cả giọng, giọng nói thay đổi. Sư phụ xăm hình lòng dạ độc ác, phát ra tiếng cười hưng phấn cổ quái.

"Đừng. . . . . ." Người phụ nữ trừng lớn mắt, không ngừng tuôn nước mắt. Từ từ, nước mắt trong suốt biến thành dòng máu màu đỏ, con ngươi đột nhiên rớt xuống từ trong hốc mắt đó. . . . . . Đừng!

"Á!" Mỹ Tuyết lại lần nữa bị ác mộng làm tỉnh lại, mắt người phụ nữ chảy máu rõ mồn một trước mắt, hình ảnh đứa bé bị ngược đãi hiện lên trong đầu, cái loại đau tê tâm liệt phế đó vẫn còn ở lồng ngực. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Mỹ Tuyết khổ sở ôm đầu, tự lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.