Giả thiết nói, bên cạnh anh có người thân thiết vì trợ giúp người không
liên quan sắp mà gặp phải nguy hiểm trí mạng, có phải anh nên động thân
ngăn cản hay không! Dù sao Thạch Nam mất hết mặt mũi ngăn cản Hạ Thiệu
Nhiên bảo vệ Tiểu Anh, như vậy Lý Khuynh Tâm tuyệt đối là thí sinh tốt
nhất diễn vai xấu xa.
Lý Khuynh Tâm không mang bất kỳ hành lý
long đong mệt mỏi từ T thị chạy vào cửa liền nước miếng cũng không uống
trực tiếp thẳng hướng lầu ba phòng của Tiểu Anh. Tiểu Anh đang loay hoay máy chụp hình nhìn thấy cô sửng sốt nửa ngày, khi phản ứng lại, tâm
tình trong nháy mắt nhiều mây.
Cô không thích Lý Khuynh Tâm, tựa
như Lý Khuynh Tâm không thích cô vậy. Hơn nữa ở nơi này tùy thời cũng sẽ rơi đầu, muốn nhờ Lý gia che chở, Hạ Thiệu Nhiên bảo vệ, tá túc ở chỗ
này, ở điểm này Tiểu Anh tự nhận thấp hơn một đoạn so với Lý Khuynh Tâm.
Tiểu Anh để máy chụp hình xuống, dịu dàng chào hỏi: "Hi, cô trở lại."
Lý Khuynh Tâm mặt kéo căng, ra lệnh: "Lập tức mang theo đồ của cô đi theo tôi."
"Đi đâu?" Tiểu Anh mơ hồ có loại cảm giác xấu.
"Đưa cô đến nơi an toàn."
"Nhiên nói, nơi này an toàn nhất."
"Nhiên?" Lý Khuynh Tâm bĩu môi, "Xem ra tôi không có ở đây mấy ngày, quan hệ của hai người lại thân mật không ít."
"Thế nào, cô ghen tỵ?" Tiểu Anh cho là Lý Khuynh Tâm thích Hạ Thiệu Nhiên nên mới có thể có thái độ như vậy đối với cô.
Lý Khuynh Tâm đưa mắt trừng người, cô lại gần Tiểu Anh, quan sát cô, ánh
mắt dễ dàng làm cho người ta mê hoặc, nhìn Tiểu Anh không dám động,
không dám hé răng.
Lý Khuynh Tâm nắm cằm nhỏ của cô nói: "Cô biết cô đắc tội đến tột cùng là người nào không? Đông nghị viên Kim Cách Tư
cùng với tập đoàn Xã Hội Đen sau lưng hắn. Cái tập đoàn đó một mực tìm
nhược điểm của sư huynh, muốn uy hiếp anh ấy đi làm chuyện anh ấy không
muốn làm, cô ở lại bên cạnh anh ấy chỉ biết trở thành gánh nặng của anh
ấy, trở thành cứng ngạnh tổn thương anh ấy, tôi không thể để giả thiết
này trở thành có thể. Cho nên tôi muốn đưa cô đi, lúc này rời đi, chờ
tình thế trở lại bình thường thì sẽ để cô trở về nước."
Lý Khuynh Tâm buông cô ra, Tiểu Anh xoa xoa cằm nói: "Có thể trở thành là một
người cứng ngạnh tổn thương, nhất định là người anh ấy để ý nhất, mặc dù tôi rất thích anh ấy, cũng hi vọng anh ấy yêu thích tôi, nhưng tôi thế
nào cũng cảm giác chính tôi ở trong lòng anh ấy không có quan trọng như
cô nghĩ. Cô nói tập đoàn đó một mực tìm nhược điểm của anh ấy, lần này
cô đưa tôi đi, lần sau thì sao, còn sẽ có cô gái giống nhau tôi xuất
hiện bên cạnh anh ấy, chẳng lẽ mỗi lần gặp nguy hiểm hoặc là gặp phải
khảo nghiệm gì đều độc ác như vậy mà đem người triệt phá sao? Cô muốn
nhìn sư huynh cô cả đời đều cô đơn một mình sao? Lý Khuynh Tâm, loại
giải thích này, còn không bằng thoải mái thừa nhận cô thích Hạ Thiệu
Nhiên, tôi còn có thể hiểu được."
"Nha đầu thối, cô nói mò gì?" Lý Khuynh Tâm nổi giận, đi lên kéo cô, "Nhanh thu dọn đồ đạc đi theo tôi."
Tiểu Anh phản kháng, chỉ là một giây kế tiếp liền không dám hành động thiếu
suy nghĩ, lưỡi dao đặt ở động mạch cổ. Lý Khuynh Tâm mang cô từ cửa sau
đi ra ngoài, lên một chiếc xe hơi màu đen.
Tiểu Anh nói: "Lý
Khuynh Tâm, tôi không có chút nào thích cô." Khuôn mặt quật cường thay
đổi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bộ dáng nghiêm mặt tức giận.
Lý Khuynh Tâm nhìn chăm chú vào đường sá, liếc cô một cái, lành lạnh châm
chọc một câu: "Vậy cũng thật là hỏng bét, tôi thích cô, làm sao bây
giờ!"
Tiểu Anh nhìn cô, hai cô gái liếc mắt nhìn nhau.
Xe
chạy ra khỏi một khoảng cách, Lý Khuynh Tâm lấy từ trong ngực ra mặt nạ
đeo lên. Mặt nạ bươm bướm màu vàng kim khéo léo ửng sáng cắm ở sóng mũi
cao đặc biệt dễ nhìn, phong cách đặc hữu thần bí, tuy ghét cô nhưng Tiểu Anh cũng không nhịn được len lén nhìn lâu mấy lần.
Xe dừng lại ở ngã ba trong rừng rậm, một chiếc xe màu đen đã sớm chờ ở chỗ này một
người đàn ông nhảy xuống, người đàn ông đeo kính mát, mặc màu đen bó sát người, che lưng, nguỵ trang quân trang, giày Martin, anh tuấn, bắp thịt cuồn cuộn, vóc người cường tráng giống như tay quyền anh.
Lý Khuynh Tâm ra lệnh Tiểu Anh: "Xuống xe."
Tiểu Anh vô cùng không tình nguyện xuống xe, bất mãn đem cửa xe bỏ sập vào
cực kỳ vang, đưa tới ánh mắt dò xét của người đàn ông. "Chính là cô ấy
sao?" Người đàn ông hỏi.
"Đúng." Lý Khuynh Tâm móc ra chi phiếu
từ trong túi áo, người đàn ông đưa tay nhận, Lý Khuynh Tâm thu tay lại,
nói: "Ngàn vạn đừng hư chiêu bài tập đoàn K."
Người đàn ông cầm
lấy chi phiếu, nhếch miệng lên, "Yên tâm. Bươm bướm tiểu thư ủy thác
trách nhiệm nặng nề, tập đoàn K nhất định tẫn chức tẫn trách cúc cung
tận tụy, đến chết mới thôi."
Bươm bướm tiểu thư?
Tiểu Anh
nghi ngờ nhìn Lý Khuynh Tâm một chút, phát hiện ánh mắt của cô, Lý
Khuynh Tâm nhìn về phía cô, vừa trợn mắt lẫn nhau sau lảng tránh ánh
mắt.
Người đàn ông buồn cười nhìn hai người. Lý Khuynh Tâm đến gần Tiểu Anh cảnh cáo nói: "Nhớ, không nên nói đừng nói."
Lý Khuynh Tâm đi, Tiểu Anh không có lựa chọn sau khi lên xe mới phát hiện
chỗ ngồi kế tài xế còn cô gái nằm, cô gái tram điểm đậm rực rỡ, môi đỏ
hồng, móng tay sơn đang đưa kẹo que vào trong miệng.
"Hi!" Cô gái khoát tay, hỏi: "Ăn kẹo không?"
Tiểu Anh lắc đầu, thật sự rất khó tin tưởng bọn họ là người rất tốt.
Xe hàng màu đen chạy nhanh trên đường xa lạ, Tiểu Anh cắn chặt môi dưới,
cố nén nước mắt, trong lòng đặc biệt khó chịu, không biết mình đời trước rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì, đời này gặp báo ứng, không có cha mẹ,
không có ai yêu.
Lạc Huyền giương mắt nhìn kính chiếu hậu cô gái lã chã ướt át, nói: "Mỹ nữ, cô có quan hệ thế nào với bươm bướm."
Tiểu Anh ngậm kín miệng, sẽ không nói cho anh ta biết thân phận thật của bươm bướm, vậy sẽ làm hại Hạ Thiệu Nhiên bại lộ.
"Tình địch?" Lạc Huyền hỏi.
Tiểu Anh quay mặt qua chỗ khác, mặc kệ anh.
"Chớ không nói lời nào?"
Tiểu Anh quay đầu trở lại, hỏi: "Vậy anh cùng cô ấy là quan hệ như thế nào?"
"Khách hàng, cô không nhìn thấy cô ấy giao một tờ chi phiếu cho tôi à, kêu tôi bảo vệ tốt cho cô?" Lạc Huyền nói: "Có thể kêu bươm bướm bảo vệ, khẳng
định quan hệ không tầm thường."
Tiểu Anh không có nói.
Xe
đi tới trong một rừng cây, Lạc Huyền biến sắc, bên khóe miệng dâng lên
cười nhạo, không biến sắc tiếp tục lái xe. Đột nhiên, hai bên rừng cây
tuôn ra mấy tên sát thủ áo đen mang súng, "Kít!" Tiếng thắng xe dài nhọn chói tai, lạc Huyền dừng xe. "Làm sao anh dừng xe?" Tiểu Anh kinh hãi,
vỗ chỗ ngồi trước hỏi.
"Không nhìn trong tay bọn họ cầm vũ khí
sao!" Lạc Huyền nói xong, cởi dây nịt an toàn ra. Phượng Hoàng bình tĩnh theo cửa sổ xe, ngậm kẹo que.
Bọn sát thủ dùng súng đập vào cửa xe, la to: "Xuống xe!"
Lạc Huyền cùng Phượng Hoàng trước sau xuống xe.
Lúc này thật chạy không thoát! Tay Tiểu Anh run run, thấp thỏm mở cửa xe,
chân vừa xuống đất, liền bị ba người áo đen một thanh níu lấy. Tiểu Anh
nhìn chằm chằm Lạc Huyền, tức giận nói: "Anh cứ như vậy bảo vệ. . . . .
." Nghĩ đến bọn sát thủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tất cả, biết Kim
Cách Tư cùng trùm buôn thuốc phiện có giao tập, lời đến khóe miệng cứng
rắn nuốt trở về. Trong lòng thật sự căm tức loại hành động mềm yếu không đánh mà hàng như Lạc Huyền, châm chọc nói: "Bắp thịt cả người đều là
kẹo đường sao? Trông khá mà không dùng được!"