Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 3: Mục Đích Của Black



Có loại cảm giác xoay chuyển kiếp sau dư sinh.

Lạc Tiểu Anh nhìn người đàn ông ra tay cứu mình, tâm tình kích động, đôi mắt vẫn nhịn không được hoảng hốt rơi nước mắt xuống. Nước mắt trong suốt như viên kim cương theo khuôn mặt lăn xuống.

BLACK vươn tay, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay của anh.

Giữa bàn tay to dày rộng có một giọt nước mắt nhỏ bé, óng ánh trong suốt giống như kim cương tinh khiết nhất, là một giọt lệ đẹp nhất anh gặp qua. Trong ngực móc ra ống thủy tinh nhỏ hình dáng gần như giọt nước biển, đem nước mắt đổ vào, cài nút phong kín, đựng tốt.

Tiểu Anh không biết anh cho nước mắt cô vào đó để làm cái gì, lại biết rõ anh cứu mạng mình, lau khô nước mắt nói: "Cám ơn."

BLACK không hề để ý đến cô, anh dùng tốc độ nhanh nhất cởi nguỵ trang quân trang trên người Hải Tặc té xỉu xuống, mặc vào trên người mình. Ấy là uy vũ dáng dấp quân nhân anh tuấn.

Tiểu Anh lờ mờ nhìn động tác nhanh chóng của anh, ngây ngốc, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Anh là BLACK?"

". . . . . ."

Mặt BLACK không thay đổi nhìn cô một cái, đội mũ lên, ước lượng tốt chủy thủ, đi đầu xông lên, nói: "Không muốn chết thì theo sát tôi."

Lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện với cô, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo không mang theo một tia nhiệt độ không ngừng luẩn quẩn bên tai Tiểu Anh, cho đến khi bị một cánh tay có lực bắt được, mới hồi hồn hỏi: "Vậy bọn họ làm thế nào?"

"Tôi không phải là chúa cứu thế." BLACK nói.

BLACK mở cửa sắt lớn dắt Lạc Tiểu Anh ra, đầu ép thật thấp dọc theo bậc thang đi lên, Hải Tặc trông chừng phòng giam trên mặt đất giơ bình rượu lên nhạo báng, "Tạp Uy, trưởng quan của chúng ta muốn khai trai rồi, hắc hắc, khẩu vị cũng không giống nhau." Một gã Hải Tặc khác phụ họa cười lớn.

Bọn họ gọi người đứng đầu Hải Tặc là trưởng quan?

BLACK dắt Lạc Tiểu Anh bước nhanh ra khỏi địa lao, Tiểu Anh khẩn trương, sợ mình diễn bị lỗ tẩy, bị hải tặc nhìn ra cái gì, trái tim suýt chút nửa bật ra từ cổ họng.

BLACK dắt cô nhanh chóng quẹo vào trong ngõ hẻm tối tăm nhỏ hẹp, thân thể áp sát tường quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác định an toàn mới thu lại, nhấn đồng hồ điện tử trên cổ tay. Dụng cụ tinh vi trong nháy mắt mở ra, mặt đồng hồ biểu hiện hình ảnh bản đồ hướng dẫn, phía trên rõ ràng ghi rõ vị trí hiện tại của hai người cùng với đường một lối ra.

Chỉ có trong phim ảnh mới có thể thấy thiết bị điện tử tinh vi như thế, thế nhưng lại xuất hiện trước mắt, Tiểu Anh trố mắt, cảm thán: thật là lợi hại!

BLACK chọn xong đường đi mang theo cô trong đêm đen nhanh chóng đi về phía trước, theo dõi bóng lưng anh, trong đầu của Tiểu Anh chỉ có một câu —— không muốn chết thì theo sát tôi.

Hai người vòng qua Hải Tặc đứng gác, ở phía sau tòa thành cùng nhau dừng trước cửa sắt lớn, BLACK cẩn thận mở cửa sắt lớn ra, một mùi âm u ẩm ướt mốc meo trong nháy mắt tràn vào lỗ mũi. BLACK dùng đồng hồ đeo tay nhiều chức năng chiếu sáng, từng bước một dọc theo bậc thanh trơn trượt đi xuống phía dưới, Tiểu Anh cau mày che miệng mũi đi theo phía sau anh.

Ủng quân nhân đạp lên nước đục, gợn sóng tản ra, trên đỉnh đầu đường ống dẫn nước đen sì nhỏ giọt, "Tí tách! Tí tách!" Mang theo tiếng vọng, nước ngầm đen sì an tĩnh đáng sợ, Tiểu Anh kéo vạt áo sau của BLACK. BLACK dừng lại, không thích cùng người khác tiếp xúc quá mức thân mật chính anh quay đầu lại, chống lại một đôi mắt to trắng đen rõ ràng.

Bốn phía rất đen, đem đôi mắt này có vẻ đặc biệt sáng, khẩn trương, sợ, còn có cầu xin anh.

BLACK xoay người, ngầm cho phép hành vi của cô.

Càng chạy giọt nước càng nặng, nước đục không quá giày cao gót, tiếp xúc đến làn da, có loại kích động làm cho người ta ghê tởm muốn từ nơi này nhảy ra ngoài, Tiểu Anh cau mày nhẫn nại lấy.

"Rầm rầm!"

Trong lúc bất chợt, đỉnh đầu vang lên thanh âm thoát nước khổng lồ dọa Tiểu Anh giật mình, ôm ngực hướng lên nhìn quanh đường ống đen sì bẩn thỉu. Xe xa, nước đục từng vòng đẩy mạnh ra, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy tiếng đạp nước tập kích bất ngờ truyền vào trong lỗ tai BLACK.

BLACK cảnh giác dán vào bên tường, ánh sáng chiếu hướng nguồn gốc âm thanh. Đầu đường giao nhau khuyếch tán gợn nước càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, từng hình thể dài rộng, con chuột như ong vỡ tổ vọt ra.

Con chuột!

Tiểu Anh thét chói tai: "A. . . . . . Ưmh. . . . . ." Nửa đoạn tiếng kêu bị BLACK chặn lại. Một tay BLACK che miệng cô, một tay chặn ngang ôm cô lên. Hai chân Lạc Tiểu Anh cách mặt đất, cúi đầu hoảng sợ nhìn từng con chuột lớn hình thể dài rộng bẩn thỉu từ trên giày BLACK nhanh chóng bò qua, bị sợ đến toàn thân phát run, tóc gáy đều dựng lên. Cô không sợ con nhện, không sợ rắn, sợ nhất con chuột.

Sau khi con chuột điên cuồng đi qua, nước ngầm khôi phục lại yên lặng, có thể nghe được chỉ có tiếng thở hổn hển, Tiểu Anh giương mắt nhìn về phía mặt BLACK không vẻ gì, trái tim đập thịch thịch. Đây chính là lần đầu tiên cô cùng người đàn ông tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy nha! Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nóng lên, hơi xấu hổ, may mà ánh sáng mờ nhạt, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện mặt của cô đỏ ửng.

Đối với BLACK thường làm nhiệm vụ vào ban đêm mà nói, xem ngang với Ám Dạ ban ngày, trên gương mặt thiếu nữ rõ ràng đỏ ửng đập vào mắt.

Theo bản đồ hướng dẫn, BLACK đi tới trước một vách tường, móc ra khẩu súng hình cái bật lửa, bật mở ra. Giấu dưới cái bật lửa là một mảnh kim loại, trang bị dán ở trên tường, đè xuống cái nút khởi động sau đó con số màu đỏ đếm ngược thời gian. Kiến thức của Tiểu Anh có ít hơn nữa cũng biết đó là bom hẹn giờ. Cô ngơ ngác tiến lên trước cẩn thận xem, BLACK thấy cô không đuổi theo, nâng cổ tay, chùm tia sáng theo đồng hồ điện tử hướng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lòng hiếu kỳ, Tiểu Anh hiểu được ý, giẫm xuống nước bẩn tanh hôi đuổi theo anh.

Hai người dừng lại ở một chỗ nơi đường ông dẫn giăng khắp nơi dày đặc trong khoảng tối, một tay BLACK ôm lấy đường ống đứng ở phía trên, đốt ngón tay thử dò xét gõ đỉnh lều, trong ngực lấy ra nút cài kích cỡ tương đương bom dính vào đỉnh lều, nhanh chóng nhảy xuống, dắt Lạc Tiểu Anh qua một bên.

"Ầm"

Hai nơi ở nước ngầm đồng thời vang lên tiếng phá hủy. Trái bom dán lên vách tường bị oanh ra một cái lỗ thủng to, tấm gạch tường xi măng bị sụp đổ, bên trong nhốt bọn phú hào vươn ra bụi mù, như bị đánh như máu gà, vượt lên trước chạy đến.

"Reng! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Chuông báo động của tòa thành mãnh liệt vang lên, bọn hải tặc từ trong chăn bò ra ngoài, lùng bắt người chạy ra.

Bên này, bom nổ nát trần nhà, hòn đá cùng xi măng cứng rắn rơi vào bên trong nước đục, phát ra tiếng "Đồm độp, boong boong". BLACK vung ra khói mù lần nữa nhảy lên trên đường ống, đưa tay hướng về phía phía Tiểu Anh ở bên dưới, Tiểu Anh đem lấy tay mình giao cho anh, bị anh lôi kéo, tiếp đó cũng leo lên đường ống, đi theo anh theo cửa động chui lên.

Trong kim khố, máy theo dõi hoạt động phát ra báo động, bọn hải tặc lại cho rằng đó là địa lao giam giữ phú hào nổ tung, từ đó sinh ra chấn động dẫn đến báo động, cũng không quan tâm kỹ càng.

Đèn trong phòng tối om từ từ sáng lên, lúc này Tiểu Anh mới thấy rõ, mình đang ở chỗ nào. Từng đống đô la mỹ xếp ngăn nắp, thỏi vàng bày biện chỉnh tề, còn có vô số châu báu đồ trang sức chất đống trên mặt đất đếm không hết.

"Oa! Thật nhiều tiền! Trời ơi! Đây là mật thất cất giấu của bọn hải tặc ư?" Đô-la đặt vào bên môi hôn hai cái, châu báu hướng trên cổ đeo vào, kinh hoảng lúc trước đã bị hưng phấn thay thế.

Đây không phải là như lời người ta nói: thấy tiền sáng mắt, thấy tiền không muốn sống!

Tiểu Anh hướng về phía giữa đại sảnh, tay nâng tiểu đồng điêu khắc, một chuỗi dây chuyền ngọc trai ngây ngốc cười hề hề cảm than, động tác của BLACK đã nhanh nhẹn ở trong một đống hộp châu báu lục lọi.

"Này, anh đang tìm cái gì à?" Tiểu Anh lại gần.

". . . . . ."

"Muốn tôi giúp anh không?"

". . . . . ."

"Tôi giúp anh sẽ nhanh hơn đó."

". . . . . . cái hộp màu xanh ngọc."

"Đã biết!"

Cái hộp màu xanh ngọc!

Cái hộp màu xanh ngọc!

Tiểu Anh ở trong một đống châu báu đảo chọn, châu báu và đồ trang sức quá nhiều, lật tới đáy mới bị cô tìm được. "BLACK" cô gọi anh. BLACK lại gần, từ từ mở hộp ra, một dây chuyền ngôi sao hồng ngọc hiện ra trước mắt.

Năm mặt của ngôi sao đều là đá quý màu hồng chẳng hề tinh khiết, ở giữa chứa tạp chất màu trắng, người vừa nhìn như rơi vào trong sương mù, sương dày đặc, không rõ. Bởi vì không tinh khiết, mới có thể bị giữa tâm ngôi sao móc xuống, dùng một khối ngọc thạch kích cỡ như nhau bổ sung chỗ thiếu hụt.

Tựa như Venus cụt tay vẻ đẹp không trọn vẹn vậy, trái tim không tinh khiết ở trong chợ đen xào đến giá trên trời.

Cái đầu nhỏ của Tiểu Anh xoay chuyển nhanh, ngửa đầu hỏi: "Là vì nó mới tự nguyện bị hải tặc bắt được sao?"

". . . . . ." BLACK không đáp lại, đánh giá tốt bảo vật.

Tiểu Anh mếu máo, đứng lên tìm tòi một vòng, chạy đến trước từng viên châu tròn ngọc sáng hay dây chuyền ngọc trai, nói: "BLACK, sợi dây chuyền này hạt châu thật to, anh không đem nó đi theo sao?"

"Đừng đụng. . . . . ."

BLACK cảnh cáo chậm một bước, tay Tiểu Anh mới vừa chạm vào dây chuyền ngọc trai, báo động bên trong phòng chợt vang lớn.

"Reng reng reng reng reng reng! ! ! ! ! ! ! !" Đèn báo hiệu màu đỏ ở bốn vách lóe lên, phát ra thanh âm chói tai.

Tiểu Anh đụng vào cơ quan, trong kim khố phát ra còi báo động chói tai, kinh động đến tất cả Hải Tặc trong thành.

BLACK phản ứng nhanh chóng một phát níu lấy cánh tay của cô trở về đường cũ, thân thể mới vừa chìm xuống cửa động, liền nghe tiếng cửa kim khố nặng nề mở ra, ngay sau đó là bọn hải tặc quát mắng tranh cãi cùng âm thanh súng máy bắn càn quét.

Hai người chạy như điên trong luồng nước dưới mặt đất, nước đục bẩn thỉu bị văng lên thật cao, sau lưng truyền đến tiếng kêu gào cùng đạn bắn từ bọn hải tặc.

Dòng nước đen sì, viên đạn đòi mạng mang theo tia lửa đỏ xẹt qua thân thể hai người mà qua, đạn bắn vào vách tường, vỏ đạn “bụp bụp” rơi xuống nước đục, văng lên bọt nước bẩn. Bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng tại nơi này, Tiểu Anh khẩn trương sợ hãi, hai tay che lỗ tai không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng người phía trước chạy, liều mạng chạy.

Mấy tên Hải Tặc ở phía sau bọn họ đuổi theo sát không nghỉ, BLACK lại ở một bên trên vách tường dính lên một quả bom, "Bùm" nổ, vách tường bị đập nở hoa, bọn hải tặc bị lực xung kích làm văng ra, nặng nề ngã trên mặt đất, BLACK trốn ở góc phòng từ trên người một Hải Tặc cướp đoạt một cây súng lục đưa tới trước mặt Tiểu Anh.

Trong tay có vũ khí thì cơ hội sống sót nhiều hơn một chút, Tiểu Anh cắn răng dứt khoát nhận lấy súng lục.

Lúc này, mấy tên Hải Tặc từ cửa dưới đất xông vào dòng nước, lùng bắt bọn phú hào chạy trốn tứ phía, BLACK mang theo Tiểu Anh thừa dịp hỗn loạn xông ra vòng vây, lúc này bên ngoài sắc trời đã sớm sáng trưng.

Vì cầu mong hy vọng sống mà bọn phú hào điên cuồng chạy ra khỏi nhà ngục dưới đất chạy trốn ở trên đảo, muốn bắt bọn họ đổi tiền tiêu nên bọn hải tặc căn bản không dám nổ súng, căm tức cầm theo súng bao vây chặn đánh.

Kêu gào, cảnh cáo, hô to, gọi, cầu xin tha thứ. . . . . .

Hòn đảo nhỏ này chưa từng náo nhiệt như thế này qua.

Thừa dịp loạn mà chạy, Tiểu Anh quả quyết bỏ giày cao gót xuống, bị BLACK nâng eo, thả vào trên bệ cửa sổ để mở cửa sổ, chân trần nhảy xuống. Một tay BLACK chống trên bệ cửa sổ nhảy vào theo, nữ đầu bếp đang bận rộn bị giật mình, cái xẻng trong tay rớt xuống.

BLACK thuận tay cầm hai cây lạp xưởng nhét vào túi quần, mang theo Tiểu Anh ở trong thành đấu đá lung tung.

"Ở chỗ này, bọn họ ở chỗ này!" Nữ đầu bếp có thân thể mập mạp lộ ra ngoài cửa sổ hét lớn kêu bọn hải tặc. Truy binh trước sau vọt tới, số lượng quá nhiều không thể thoát khỏi, BLACK tự mình dẫn dụ kẻ địch, nói với Tiểu Anh tụ họp ở tầng chót.

Tiểu Anh bắt tay anh lại không thả, lo lắng anh sẽ ném mình, lo lắng mình không thể đến được lầu chót. BLACK nhìn ra sự lo lắng của cô. "Tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này." Đây là bảo đảm tốt nhất anh có thể cho được.

Trong một gian phòng ở tầng chót của Tòa thành, Hải Tặc Tạp Uy hướng một người trưởng quan trẻ tuổi chỉ với một cái quần cụt hồi báo tình huống. Za¬ck ngậm cây tăm như có điều suy nghĩ, phân phó nói: "Cẩn thận kiểm tra tư liệu mỗi người trên du thuyền, không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào, thông báo người mua thay đổi thời gian địa điểm giao dịch, hai người kia thì tôi muốn sống."

"Dạ, trưởng quan."

So với tiếng kêu gào không ngừng ở bên ngoài, bên trong phòng yên tĩnh hơn rất nhiều, Za¬ck giơ tay lên lấy máy chụp hình ra lật xem từng bức hình một, ánh mắt tĩnh mịch ngừng ở tấm hình cuối cùng.

Trong hành lang, Hải Tặc tiểu Đầu Mục với sắc mặt nặng nề mang theo ba thủ hạ lần lượt tìm kiếm người xâm nhập ở từng gian phòng, một đạo bóng đen nhanh chóng ôm cổ của một Hải Tặc kéo dài tới một bên.

Tiểu Đầu Mục cảm giác sau lưng rất không thích hợp, quay đầu nhìn lại, ba thủ hạ chỉ còn hai người, ba người nhất thời kinh hãi, đề cao cảnh giác quay về đường cũ. Một trận gió lạnh xẹt qua, trong giây lát tiểu Đầu Mục quay đầu lại, phát hiện mất đi một thủ hạ.

Tình huống thế nào, bọn họ đang tính toán, người hay là quỷ.

Không khí quỷ dị, trong hành lang có chút âm u lạnh lẽo, sau cổ lạnh rờn rợn, tiểu Đầu Mục cùng tên thủ hạ còn sót lại, ánh mắt sợ hãi, chân run lẩy bẩy, ghìm súng chạy trốn.

"CMN, đồ bỏ đi." Tiểu Đầu Mục la mắng. Thần kinh bị làm cho như vậy nên anh càng không ngừng quay đầu lại nhìn, anh khiến bản thân thêm can đảm, hô: "Ra ngoài, tao biết rõ mày đang ở nơi này!"

BLACK từ cửa sổ rộng mở trực tiếp nhảy vào, hai chân dài đem anh gạt ngã, không đợi tiểu Đầu Mục hoàn toàn xoay người lại lưỡi dao lạnh lẽo đã dán lên cổ của anh.

"Máy chụp hình ở nơi nào?" BLACK lạnh lẽo mở miệng.

Tiểu Đầu Mục hốt hoảng hỏi: "Máy chụp hình nào?"

"Từ cô gái kia lấy tới."

". . . . . ."

Lưỡi dao lõm vào trong thịt, phát ra tia máu.

Tiểu Đầu Mục nói: "Ở chỗ của Za¬ck."

"Za¬ck là ai ?"

"Quan chỉ huy cao nhất của nơi này."

"Đừng nói nhảm quá nhiều với tao." Lưỡi dao lại ép xuống một phần.

"Za¬ck ở trên lầu cao nhất, máy chụp hình bị anh ấy lấy đi."

BLACK dời lưỡi dao, tiểu Đầu Mục muốn giơ khuỷu tay phản kích, BLACK cầm đao chém anh ngất.

Tiểu Anh chân trần tránh Hải Tặc, chạy tới tầng cao nhất, đi thông cầu thang sân thượng truyền đến tiếng đối thoại của bọn hải tặc, Tiểu Anh xoay người muốn chạy xuống lầu dưới, vừa nghĩ không đúng, dừng bước chân tiến vào một gian phòng ở lầu chót.

Bên trong phòng không có một bóng người, Tiểu Anh dựa vào cánh cửa, dồn dập thở dốc.

"Cốc cốc."

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa thiếu chút nữa đem cô hù dọa đoạn khí, vội vàng đè thấp bước chân hướng trong phòng chạy vào, tay chân lanh lẹ chui vào trong tủ quần áo lớn.

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, ánh mắt Za¬ck rét lạnh, tắt vòi nước, lau nước trên mặt một cái, thong thả ung dung mặc áo choàng tắm vào, chân trần đi ra ngoài. Tâm tư cẩn thận của anh nghiễm nhiên phát giác có điều không thích hợp, ánh mắt nhìn lướt qua tủ treo quần áo lớn khép chặt.

Mở cửa, Hải Tặc ngoài cửa nói: "Trưởng quan, trừ hai con tin nhảy vào trong biển, những người khác đã bị bắt trở về toàn bộ, còn hai người tiến vào trong kim khố vẫn còn đuổi bắt."

"Còn chưa có bắt được? Việc nhỏ như vậy chẳng lẽ còn muốn tự tôi ra tay sao? Các người đều là ma ăn à!" Zack sập cửa, cởi áo choàng tắm xuống hướng tủ treo quần áo đi tới. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.