Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 12



Kỳ Tiểu Nguyên xoa cái trán đau sắp nứt ra của mình, gật gật đầu: “Em…đã biết.” Đột nhiên, trong đầu cậu lại hồi tưởng về chuyện mới phát sinh, cậu… cậu thật sự đã cùng Cao Thừa Tử làm? Kia… Anh Thừa Tử sẽ nghĩ như thế nào? Có thể sẽ cảm thấy cậu rất tùy tiện, quá vô sỉ không?

Nhưng… cậu vừa nãy đã bị hạ dược à! Làm sao có thể khống chế bản thân được chứ? Bất quá… Vừa mới nãy, cậu giống như đã nói với Cao Thừa Tử chuyện cậu thích người ta. Xoẹt một cái, mặt mũi của Kỳ Tiểu Nguyên liền hồng thấu đến mang tai, này… nên như thế nào đối mặt với anh ấy đây?

Cao Thừa Tử vươn hai ngón tay nắm lấy tờ hợp đồng, đưa tới tay Kỳ Tiểu Nguyên: “Cậu có biết nên làm thế nào không? Lấy tình huống của cậu hiện tại, nếu đối nghịch cùng với tôi, hậu quả là gì cậu đoán được chứ?”

Trong phút chốc, Kỳ Tiểu Nguyên có chút thất thần, nắm lấy hai trang hợp đồng, ánh mắt rất nhanh quét qua một lần, tầm mắt lập tức bắt lấy trọng điểm trong đó. Kỳ Tiểu Nguyên ngẩng đầu hô to một tiếng: “Tình nhân!?”

Cao Thừa Tử nghiêng đầu nhếch một bên khóe môi, Kỳ Tiểu Nguyên càng thêm thất thần. Cái người Cao Thừa Tử này xác định chính là anh Thừa Tử mà cậu quen biết sao?

Tuy rằng thời điểm Cao Thừa Tử thao luyện tân binh trong mắt cậu xem ra rất tà ác, quả thực chính là ông cố nội của ma quỷ. Nhưng hắn chưa bao giờ để lộ ra vẻ mặt này, như vậy thoạt nhìn, tựa hồ ngay cả linh hồn của hắn đều toát lên một sự tà mị, làm cho người khác nhịn không được trầm luân vào.

“Như thế nào? Không nguyện ý? Vừa nãy không phải lão tử đã hầu hạ cậu thích muốn chết luôn sao? Chớ giả vờ nữa, tôi biết cậu đang thiếu tiền. Đi theo lão tử vừa có ăn lại có uống. Chút tiền cậu thiếu thì tính là gì? Thức thời thì hãy ngoan ngoãn ký vào đây. Nếu tôi không nhìn trúng cậu, cậu làm gì có được cơ hội tốt như vậy? Một trăm vạn, đủ cho cậu sống sung sướng cả đời.”

Vừa nãy, những lời Cao Thừa Tử nói cậu đều ghi nhớ trong lòng, cậu đương nhiên biết nên làm như thế nào. Vì thế sau khi do dự một chút, cậu đã ký tên của mình lên bản hợp đồng kia.

Ngay lúc Cao Thừa Tử vừa lòng thu hồi hợp đồng, Kỳ Tiểu Nguyên lại đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng: “Thừa… Anh Thành tử, hiện tại là mấy giờ rồi?”

Cao Thừa Tử nói: “Buổi chiều năm giờ rưỡi, làm sao vậy?”

Thân sắc của Kỳ Tiểu Nguyên lập tức rối loạn: “Nguy rồi, bệnh viện đã sắp hết giờ làm việc! Tử Tử ngày mai phải phẫu thuật, bác sĩ đã nói nội trong hôm nay em phải bổ sung đủ tiền phẫu thuật, nếu không sẽ làm chậm trễ thời gian phẫu thuật. Em mượn mười vạn này là để cứu mạng Tử Tử! Anh Thừa Tử, em không thể trì hoãn nữa. Giờ em phải phải quay về bệnh viện ngay, Tử Tử vẫn còn đang nằm viện đó!” Kỳ Tiểu Nguyên chảy xuống dòng nước mắt. Nếu bởi vì chuyện hôm nay mà làm trễ cuộc phẫu thuật cho Tử Tử, cậu sẽ hận mình chết mất.

“Cái gì Tử Tử? Tử Tử là ai?” Cao Thừa Tử hỏi: “Trước đừng có gấp, mặc quần áo tử tế đã, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Kỳ Tiểu Nguyên hai ba cái đã mặc xong quần áo, Cao Thừa Tử thuận tay đem hợp đồng ném vào trong túi xách, kéo cậu vào thang máy.

Cảm xúc của Kỳ Tiểu Nguyên lúc này có chút kích động, trong lòng cậu đang gào thét, Tử Tử là con của anh đó! Bé là con trai ruột của anh, con lớn lên trông không khác gì anh cả! Chính là, cậu làm sao để nói cho đối phương biết Tử Tử là con trai ruột của anh ấy chứ?

Đừng nói cậu không biết làm thế nào để giải thích chuyện cậu có thể sinh con, cho dù có thể giải thích rõ ràng, đối phương hiện đang có nhiệm vụ trong người, còn là đặcvụ nằm vùng, cậu sao có thể đem Tử Tử – đứa con ngoài giá thú thẳng thắn giao cho hắn. Trọng điểm là, nếu như có người biết đến sự tồn tại của Tử Tử, chẳng những sẽ liên lụy đến người chấp hành nhiệm vụ, đồng thời sẽ khiến cho Tử Tử lâm vào nguy hiểm không cần thiết khi xuất hiện.

Ngồi trên xe, Cao Thừa Tử rốt cục đã ngưng giả trang, một bên lái xe một bên lại hỏi: “Kỳ Tiểu Nguyên, cậu đã xảy ra chuyện gì? Khi không lại chạy tới mượn bọn cho vay nặng lãi? Chớ có ý nghĩ may mắn dư thừa, cậu phải biết rằng chuyện vay nặng lãi không phải là thứ mà dân thường như cậu có thể đụng vào.”

Kỳ Tiểu Nguyên nghẹn ngào: “Em cũng không muốn, Tử Tử bị bệnh tim bẩm sinh, ngày mai phải phẫu thuật rồi. Bác sĩ nói hôm nay phải thanh toán chi phí trước, không thì sẽ làm lỡ cuộc phẫu thuật ngày mai của Tử Tử.”

Cao Thừa Tử kinh ngạc: “Bệnh tim bẩm sinh? Sao lại là bệnh này chứ?”

Kỳ Tiểu Nguyên đã nghe Lôi Quân phân tích qua, có khả năng là do lúc cậu mới hoài thai Tử Tử đã phát sốt một thời gian dài, cho nên dẫn đến trái tim thai nhi phát triển dị dạng không hoàn chỉnh. Kỳ Tiểu Nguyên thở dài: “Bác sĩ nói là khiếm khuyết vách liên thất, làm xong phẫu thuật sẽ không có gì khác biệt với những đứa trẻ khác. Bác sĩ còn nói cuộc phẫu thuật hiện tại cũng không tính là quá nguy hiểm, chỉ cần chữa trị tốt, rất nhanh sẽ khôi phục hoàn toàn.”

“Kỳ Tiểu Nguyên, cậu sau khi xuất ngũ đã làm cái gì vậy? Ngay cả mười vạn đồng cũng không có?”

Kỳ Tiểu Nguyên có chút hổ thẹn, nói quanh co: “Em… đầu tư vào trang trại chăn nuôi, vừa mới có lợi nhuận, không nghĩ tới Tử Tử đã xảy ra chuyện này.”

Cao Thừa Tử trầm mặc mấy phút đồng hồ, lại nói: “Những chuyện cậu vừa nói đều là sự thật?”

“Nói cái gì?”

Cao Thừa Tử đáp: “Nói cậu thầm mến tôi ba năm.”

Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên lắc lắc đầu: “Không…”

Tay lái xe của Cao Thừa Tử nhất thời đình trệ. Kỳ Tiểu Nguyên lại nói: “Không… Không phải là thầm mến qua, mà là luôn thầm mến. Thẳng đến vừa nãy, em cùng anh trên giường…”

Kỳ Tiểu Nguyên cúi đầu, trên mặt một trận hỏa thiêu. Cho tới bây giờ, cậu dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày có thể cùng Cao Thừa Tử ngồi chung một chiếc xe. Anh ấy lái xe, còn mình thì ngồi ở chỗ phó lái, cùng trò chuyện về đề tài thân mật giữa cả hai. Loại cảm giác này thực vi diệu, nhưng Kỳ Tiểu Nguyên lúc này lại không có tâm tình hưởng thụ. Tử Tử đang sinh bệnh, mà bên bệnh viện đã sắp hết giờ làm việc, bệnh của Tử Tử nếu chậm trễ phẫu thuật, rất có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng!

Cao Thừa Tử hắng giọng một cái, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng có vẻ mất tự nhiên, sau khi ấp úng một tiếng thì hỏi: “Cậu đã kết hôn?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức xua tay: “Không có, em… không kết hôn.”

“Vậy Tử Tử là?”

“Tử Tử là…” Kỳ Tiểu Nguyên do dự, cậu không thể nói cho Cao Thừa Tử, cậu không thể.

“… Là con của em…” Bé cũng là con của anh.

“Không kết hôn mà đã sinh con?”

Kỳ Tiểu Nguyên nóng nảy: “Anh Thừa Tử anh đừng hỏi nữa được không? Tử Tử là em một mình sinh, bé chính là con của em!”

Hiển nhiên, Cao Thừa Tử cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thời điểm Kỳ Tiểu Nguyên tùy hứng, vì thế hắn không nhiều lời nữa. Nhưng trong lòng hắn vẫn không hề buông tha cho ý nghĩ này. Người mà hắn đã động qua thì chính là của hắn. Trách nhiệm hắn sẽ nhận, quản em ấy có con hay không, mà con của em ấy là cùng ai sinh hắn cũng mặc kệ.

Vì thế Cao Thừa Tử lại nói tiếp: “Kỳ Tiểu Nguyên, đi theo anh đi! Anh đã động đến em, em lại chưa kết hôn, vậy theo anh đi! Bất quá… Có khả năng phải ủy khuất em một đoạn thời gian, cái kia… nhiệm vụ này có chút phiền toái, anh không thể để lộ ra với nhiều người. Phải nhớ kỹ những lời anh đã nói với em, hồ sơ tại Bầy Sói bất luận kẻ nào đều không thể tra ra. Em chỉ cần một mực khẳng định mình là tiểu binh của bộ hậu cần binh đoàn số bảy, bí mật này liền không thể bị tiết lộ. Còn có chuyện con của em, anh sẽ giúp em giải quyết. Cháu còn nhỏ, nên tìm một bác sĩ chắc ăn một chút để tiến hành phẫu thuật thì hơn.” Cao Thừa Tử châm chước, nếu có thể, hắn sẽ đưa con của Kỳ Tiểu Nguyên đếnHải Lam. Loại phẫu thuật này chú Diệp chắc chắn am hiểu nhất.

Đầu óc Kỳ Tiểu Nguyên như phát mộng. Cậu tuy cũng nghe được Cao Thừa Tử nói những thứ gì, nhưng cậu không biết phải đáp lại thế nào. Thầm mến tròn sáu năm, dễ dàng như vậy liền tới tay?

Tuy rằng thời gian nắm bắt được không hợp thời, nhưng trong lòng cậu lại như sóng cuộc trào dâng. Kỳ Tiểu Nguyên thỉnh thoảng cúi đầu nhìn di động, không trả lời vấn đề của Cao Thừa Tử. Thật ra cậu rất muốn bổ nhào vào trong ngực Cao Thừa Tử nói em nguyện ý, nhưng trước mắt cậu chỉ có thể tràn đầy chua xót trong lòng.

Em đương nhiên nguyện ý, em ngay cả con trai cũng đã sinh cho anh thì có gì em không thể làm cùng anh chứ? Đương nhiên tình nhân cũng tốt, mà người yêu cũng thế, em đều nhận hết. Nhưng con của chúng ta đang sinh bệnh, con của chúng ta đang sinh bệnh a!

Cao Thừa Tử nhìn ra Kỳ Tiểu Nguyên tâm thần bất định, vì thế đem tốc độ xe tăng đến mức nhanh nhất. Sau khi đến bệnh viện, Kỳ Tiểu Nguyên liền chạy vội vào quầy nộp phí. Nhân viên công tác nơi đó đã muốn tan tầm, cũng may còn có cửa sổ trực ca mở cửa. Thế nhưng nhân viên phụ trách ô trực ca lại đưa cho cậu đơn nộp phí. Kỳ Tiểu Nguyên đành phải chạy lên lầu, tìm bác sĩ viết biên lai nộp tiền, nhưng bác sĩ lại nói cho cậu biết, cuộc phẫu thuật của Tử Tử đã lùi lại.

Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt tía tai hỏi: “Vì cái gì? Chúng ta không phải đã nói rõ phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho Tử Tử sao? Ngài cũng đã nói tình huống của bé rất khẩn cấp, nếu không nhanh an bài phẫu thuật rất có thể sẽ xuất hiện biến chứng khác, vì sao hiện giờ lại lùi thời gian?”

Bác sĩ là một người trung niên béo ục ịch thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi. Nghe nói hắn ta chính là chuyên gia tim mạch có uy tín nhất ở nơi này. Kỳ Tiểu Nguyên vốn rất tín nhiệm chuyên gia này, cứ như vậy, hắn ta thu xếp thế nào cậu cũng không nói tới.

Chuyên gia đáp: “Vốn là an bài như vậy, chính là tôi không phải đã nói với cậu ngay từ đầu, trước buổi chiếu phải đóng xong tiền phẫu thuật sao? Hiện tại cậu kéo dài không nộp, tôi nghĩ cậu không vội cho đứa nhỏ phẫu thuật, cho nên mới lùi lại thời gian dành cho người bệnh khác.”

Kỳ Tiểu Nguyên vừa nghe vậy liền nghẹn một bụng khí: “Tử Tử bệnh thành như vậy, tôi làm sao có thể không nóng vội cho con tôi làm phẫu thuật? Ông là bác sĩ đấy, không thể bởi vì chuyện phí phẫu thuật mà kéo dài bệnh tình người ta như thế!”

Bác sĩ béo hồi đáp: “Tôi chỉ ấn trình tự làm việc, những chuyện khác thì mặc kệ.” Nói xong hắn ta liền định tan tầm chạy lấy người. Kỳ Tiểu Nguyên kinh ngạc, rồi lại không biết nên làm như thế nào phản bác lại tên bác sĩ béo kia.

Lúc này, một người đàn ông mang kính mắt ước chừng hơn ba mươi tuổi vội vàng chạy đến, nhìn thấy bác sĩ béo lập tức nắm chặt tay hắn: “Thật sự là phiền toái ngài bác sĩ Chu. Tiểu Minh có thể được phẫu thuật vào ngày mai hoàn toàn mà nhờ ngài hỗ trợ. Xin ngài cầm lấy cái này, chỉ là một chút lòng thành mà thôi” Bác sĩ béo hướng nam nhân vứt một ánh mắt ra hiệu, ho nhẹ một tiếng đem phong bì thu vào túi áo.

Kỳ Tiểu Nguyên nháy mắt liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Vừa muốn phát tác, Cao Thừa Tử đã ngăn cậu lại: “Bác sĩ bây giờ đều coi mạng người như cỏ rác, chỉ biết đút lót. Anh thấy bệnh viện nhân dân thành phố Z này cũng nên chấn chỉnh lại. Không biết khi Diệp Thần biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào?” Nói xong, hắn lại kéo tay Kỳ Tiểu Nguyên, bảo: “Đi thôi! Mau cho con trai xuất viện.”

Bác sĩ béo vừa nghe Cao Thừa Tử nhắc tới tên Diệp Thần, lập tức thay đổi sắc mặt. Diệp Thần là bạn củaviện trưởng bệnh viện nhân dân thành phố Z. Ông ta cùng viện trưởng là đồng học kiêm bạn tốt, phải nói ai nấy trong giớiđều muốn nịnh bợ hắn. Hôm nay sao hắn có thể đắc tội Diệp Thần?

Vì thế, hắn lập tức lộn trở lại giữ chặt Cao Thừa Tử, cười tươi nói: “Vị gia trưởng này, không phải tôi không sắp xếp phẫu thuật cho đứa nhỏ, là vì tình huống của người bệnh kia thật sự phi thường khẩn cấp. Ngài xem như vậy được không? Sáng sớm ngày mốt, tôi sẽ tiến phòng phẫu thuật cho Tử Tử.”

Cao Thừa Tử đẩy tay bác sĩ béo ra: “Không cần, bác sĩ như vậy tôi sao có thể để cho con tôi lên bàn mổ? Tôi cảm thấy, cuộc phẫu thuật này nên để cho bác sĩ Diệp tự mình đến thực hiện thì hơn.” Bác sĩ béo sững sờ đứng ở nơi đó.

Kỳ Tiểu Nguyên trong lòng run lên, anh ấy… anh ấy vừa nói con của tôi?

Cậu máy móc mang Cao Thừa Tử đi đến phòng bệnh, trong đầu lại không ngừng nghĩ đến hai chữ “con tôi” mà Cao Thừa Tử đã nói. Anh ấy không phải cố tình, không phải cố tình à! Chính là, anh ấy vì sao lại để ý như vậy?

Kỳ Tiểu Nguyên thầm hít một hơi, tận lực mang theo tươi cười vào phòng bệnh. Tử Tử đang dưới sự chăm sóc của cha Kỳ ăn một chén cháo, thấy Kỳ Tiểu Nguyên tiến vào lập tức mở đôi cánh tay nhỏ bé hướng về cậu quơ quơ, một bên còn vui vẻ hô: “Ba ba! Người rốt cục đã về rồi! Con nhớ ba quá à!”

Nghe thấy thanh âm ngọt ngào của bé con, cả trái tim của Kỳ Tiểu Nguyên đều tan chảy cả ra, nước mắt nhịn không được lăn xuống thành dòng. Nhưng ngay lúc này, cậu lại nghe con trai đang ôm cổ mình nói rằng: “Ba ba, trên cổ ba là saovậy? Có phải ba bị cái gì cắn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.