Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 31



Cao Thừa Tử ngẩng đầu, cùng Mẫu hậu nương nương nhà mình trao đổi ánh mắt thoáng qua, sau đó lại xoay người nhìn về phía cha Kỳ: “Bác trai, ý của bác là?”

Cha Kỳ giơ tay, làm thủ thế không suy nghĩ nhiều thêm nữa: “Chờ người của nhà họ Quý đến rồi nói sau!”

Bên này, Kỳ Tiểu Nguyên đang bận bịu nấu món vịt hầm bia, gà xào ớt, còn thuận tay dùng đậu que hái được trong khu vườn phía đông trang trại chăn nuôi làm một đĩa thịt cắt hạt lựu xào đậu que. Sau khi đem vịt hầm chín, cậu liền bắt tay vào lột đậu nành lông nhật, để chuẩn bị làm món đậu muối. Trong nồi áp suất, thịt thỏ vẫn đang chờ hầm nhừ, Kỳ Tiểu Nguyên nhìn đồng hồ, rồi lầm bầm lầu bầu nói: “Còn phải hầm thêm mười lăm phút nữa. Thịt thỏ đại bổ, phải để anh Thừa Tử ăn nhiều một chút.” Nghĩ nghĩ, cậu lại bỏ vào mấy viên cẩu kỷ, nghe nói càng tốt à.

Kỳ Tiểu Nguyên giương mắt nhìn nhìn sáu vạn mà hôm nay lão nhân đã giao cho mình, khe khẽ thở dài, rồi lại đem tiền thu vào. Không biết Tiểu Bân gần đây thế nào rồi, từ nhỏ nó đã là người thành thật chất phác. Tuy rằng Kỳ Tiểu Nguyên nhát gan, nhưng cậu lại là một người rất có chủ kiến, lại có tính cách quật cường đến chết người từ trong xương tủy.

Không giống Kỳ Tiểu Bân, nếu như nói Kỳ Tiểu Nguyên vào bộ đội còn có thể làm tiểu binh chăm lo bếp búc, đổi lại là Kỳ Tiểu Bân nhập ngũ thì thậm chí ngay cả chức hậu cần tạp vụ đều không thể đảm đương nổi. Nếu hắn không đi học, không đọc sách, không công tác, quả thật sẽ chẳng còn lối nào khác để đi. Đó cũng là lý do khiến Kỳ Tiểu Nguyên hồi trước phải dứt khoát đi nhập ngũ, chứ không để cho em trai mình đi.

Tuy rằng thành tích học tập của cậu cũng không tệ lắm, còn có một lần đạt được thành tích cao nhất tại trung học dưới quê. Nhưng như cha Kỳ đã nói qua, ông không chỉ trông mong vào Tiểu Nguyên đỗ đại học, mà trọng yếu hơn là muốn cậu học cách làm người khi vào đời. Trên hết, tính tình của cậu không thể cứ mềm yếu như vậy nữa. Vừa vặn, việc vào bộ đội cũng là một cơ hội tốt để cho con trai ông rèn luyện.

Thật ra, cậu không hiểu vì sao cha Kỳ phải nhất định bắt cậu học cái gì nhập thế làm người, kỳ thật việc này với cậu mà nói chẳng có lấy chút hứng thú. Nếu có thể, cậu nguyện ý cả đời thủ trong trại chăn nuôi. Tuy rằng phong cảnh ở thôn Chu Thận không được đẹp cho lắm, nhưng được cái lánh đời xa nhân thế, cũng có thể xem như là một thôn nhỏ yên tĩnh. Nếu được sống ở đây cả đời đã được coi như một chuyện vô cùng may mắn với cậu.

Đáng tiếc đáng tiếc, cậu đã yêu phải Cao Thừa Tử, còn làm ra mấy cử chỉ như điên như rồ. Nhớ đến mỗi khi hắn đứng ở trên thao trường, hoặc cầm ống nước cường lực phun về phía tân binh, hoặc khi hắn tay không bóp nát một lon Coca nhưng chẳng mảy may chịu chút thương tổn thậm chí ngay cả một chút vết bẩn cũng không dính phải, hoặc trong thời gian ngắn nhất giữa một đống linh kiện lộn xộn loạn thất bát tao thành công lắp ráp ra một khẩu AK47, tâm của cậu đều dậy sóng như biển rộng mênh mông. Chỉ cần hắn có thể cùng mình chung sống bên nhau, cho dù cậu phải sống ít đi vài năm cũng đáng.

Tiếng báo hiệu của nồi áp suất vang lên, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức như tỉnh mộng. Cậu đứng dậy vặn tắt bếp ga, chỉ cần đợi thêm mười mấy phút nữa, thịt thỏ có thể bỏ vào tô đợi bưng lên. Không biết Anh Thừa Tử có thích ăn thịt thỏ hay không? Nếu như anh ấy thích thì cậu sẽ nuôi nhiều thêm mấy con thỏ.

Lột xong đậu, Kỳ Tiểu Nguyên tính làm thêm chút dưa leo bóp xổi, bởi vì dưa leo có thể giải nhiệt. Vừa vặn hôm nay món thịt có hơi nhiều, cậu phải làm thêm mấy món nhẹ nhẹ để phối hợp cùng.

Kỳ Tiểu Nguyên mới vừa lấy dưa leo ra đem rửasạch sẽ, chợt nghe thấy thanh âm mở cửa từ bên ngoài. Trong lòng cậu bắt đầu thấp thỏm, chẳng lẽ nhanh như vậy đã nói xong hết chuyện rồi? Lão ba sẽ đồng ý cho cậu cùng anh Thừa Tử ở cùng nhau sao? Về thân thế của Tử Tử, sau khi lão nhân ông biết được, không biết sẽ chống đỡ nổi không đây? Kỳ Tiểu Nguyên lập tức buông dao chạy ra cửa nghênh đón, không nghĩ tới người vào cửa cũng không phải là người cậu đang nghĩ.

Nhìn một nhà ba người ở cửa, Kỳ Tiểu Nguyên có hơi ngoài ý muốn. Người đến không ai khác chính là Kỳ Tiểu Bân cùng em dâu đã nhiều ngày không trở về, cùng với cô con gái hai tuổi, nhũ danh Chân Chân. Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng Kỳ Tiểu Nguyên vẫn rất nhiệt tình nói: “Tiểu Bân? Sao hai em lại về đây? Vừa vặn vừa vặn, anh mới làm một bàn thức ăn ngon, hôm nay có khách đến, hai đứa mau vào ăn cơm.”

Nghe tới đây, vợ của Kỳ Tiểu Bân – Thục Vinh bảo: “À? Thật đúng là trùng hợp, chúng em còn được hưởng sái hào quang của khách nhân người ta nữa!”

Tuy rằng chỉ là một câu nói thực bình thường, Kỳ Tiểu Nguyên nghe xong lại cảm thấy cả người không thoải mái. Lúc này, Kỳ Tiểu Bân xách giỏ quà giao cho Kỳ Tiểu Nguyên: “Anh, ba cùng Tử Tử đâu? Em đã lâu không về thăm mọi người, thân thể của ba vẫn khỏe chứ?” Kỳ Tiểu Bân vẫn là một bộ dạng như xưa, hắn nói không nhiều lắm, nhưng con người lại rất thành thật.

Kỳ Tiểu Nguyên tiếp nhận giỏ quà: “Ba cùng khách đang nói chuyện trong vườn đông. Đến thì đến thôi, còn mua hoa quả làm gì, trái cây trong nhà còn ăn không hết kìa. Em làm việc cũng không dễ dàng, về sau có về nhà, cứ mang người về là được.”

Kỳ Tiểu Bân còn không kịp nói gì, Thục Vinh đã nhảy vào: “Haiz, anh hai nói như vậy, nhưng Tiểu Bân nhà của chúng ta cũng không phải người không hiểu chuyện. Về nhà một chuyến, có thể không mua chút đồ vật sao?” Nói xong, cô ta còn thuận tay bốc lấy mấy quả anh đào trong giỏ quà bỏ vào tay con gái mình, bản thân thì sờ soạng bẻ một quả chuối tiêu bắt đầu gặm.

Kỳ Tiểu Nguyên không nói gì thêm, đem người dắt đến nhà chính ngồi xuống, chính mình thì đem hoa quả đi rửasạch bỏ vào mâm đựng trái cây, để mọi người cùng ăn.

Thục Vinh sau khi tiến vào nhà, liền bắt đầu đánh giá phòng ở của Kỳ Tiểu Nguyên, một bên đánh giá một bên nói: “Anh hai quả thật phát đạt quá! Nhìn xem, đồ dạc nơi này toàn bộ đều là gỗ lim hết, chậc chậc.”

Kỳ Tiểu Nguyên cười cười: “Đây đều là hàng second hand thôi.” Đồ đạc, gia cụ trong nhà đều do cậu tìm về từ chợ đồ cũ, cũng đâu phải như mua nhà cưới vợ, rửa sạch là có thể dùng rồi. Cũng không đáng bao nhiêu tiền, bất quá đồ đạc vẫn còn tám phần mới, do kẻ có tiền xài không bao lâu liền đào thải. Nếu là Cao Thừa Tử, nói kiểu gì hắn cũng sẽ không thể để vợ mình dùng đồ đã qua tay, chỉ cần Kỳ Tiểu Nguyên muốn, cái gì hắn cũng đều có thể mua về cho cậu.

Vu Thục Vinh ngồi ở trên ghế salon cạp dưa, con cô ta thì đi từng bước một theo đuôi Kỳ Tiểu Nguyên ra ngoài. Vừa đi một bên vừa bi bô: “Bác bác, con muốn anh Tử Tử…”

Kỳ Tiểu Nguyên nhịn không được đem Chân Chân bế lên, vui tươi hớn hở nói: “Anh Tử Tử của con đang ở cùng ông nội! Bác lấy cho con cục thịt, con ăn xong thì để ba ba mang con đi tìm anh được không?”

Tiểu nha đầu vội gật gật đầu: “Dạ!” Tiểu nha đầu này vốn tên Kỳ Mỹ Chân, lớn lên trông cực giống Kỳ Tiểu Bân. Mọi người đều nói con gái giống ba, con trai giống mẹ. Khó trách, Tử Tử nhà cậu lại càng lớn càng giống cậu. Nghĩ tới đây, Kỳ Tiểu Nguyên lắc lắc đầu, trong lòng mặc niệm: phi phi phi, mình mới không phải mẹ, mình mới không phải mẹ!

Tiểu nha đầu vừa định nhận lấy miếng thịt, lại nghe Thục Vinh quát một tiếng: “Dừng tay! Ai đưa đồ mày đều ăn hết sao? Tay không mà bắt không biết bẩn à? Mẹ bình thường dạy mày như thế nào? Không được ăn bậy đồ người khác đưa, mày như thế nào không nghe?”

Kỳ Tiểu Bân nhíu nhíu mày: “Em đừng nói lung tung. Con nít dù cần giáo dục, cũng không thể giáo dục như kiểu em. Anh hai nấu cơm luôn luôn sạch sẽ, anh từ nhỏ đã ăn cơm anh ấy nấu mà lớn lên! Chân Chân liền ăn không được? Hôm nay cơm đều do anh hai làm, vậy thì đêm nay em sẽ không ăn sao?”

Vu Thục Vinh trợn trừng hai mắt: “À, Kỳ Tiểu Bân, mỗi lần về tới nơi có người nhà của anh là anh lại bắt đầu chống đối tôi đúng không? Có người cho anh chỗ dựa anh liền sẽ lên mặt với tôi đúng không? Tôi cho anh biết Kỳ Tiểu Bân, tôi muốn dạy con tôi thế nào đều là chuyện của tôi, không cần kẻ lo bò trắng răng như anh xen vào! Nếu không có tôi chăm sóc con, anh có thể an tâm đi làm sao? Nằm mơ đi!”

Bé con bị dọa đến run run rẩy rẩy, bàn tay giơ giữa không trung, không biết có nên tiếp hay không. Kỳ Tiểu Nguyên cũng thực xấu hổ, cậu cười khan một tiếng, đem thịt thỏ bỏ vào: “Được rồi, đừng dọa cháu nữa, cần gì vì chuyện này mà làm lớn chuyện. Không rửa tay là không thể ăn bậy đồ vật, anh xem nhẹ chuyện này, Tiểu Bân em cũng nhỏ giọng một chút, ồn ào cái gì, hàng xóm nghe được không tốt.”

Kỳ Tiểu Bân nhíu nhíu mày, không nói gì nữa, ôm lấy con gái liền hướng thẳng về khu phía đông của trang trại. Vu Thục Vinh lúc này lại tức mặt mày hớn hở: “Vẫn là anh hai biết nói lý lẽ! Không giống như hắn, mấy thứ học được từ đại học đều bị cẩu trong bụng xơi hết rồi, cả ngày mũi không ra mũi mắt không ra mắt.”

Kỳ Tiểu Nguyên không nói gì, tiếp tục làm thức ăn trong phòng bếp. Vu Thục Vinh cũng theo sau tiến vào, như có chuyện muốn nói cùng Kỳ Tiểu Nguyên.

Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy sự tình không đúng lắm, tuy rằng cậu tiếp xúc với người em dâu này không nhiều, nhưng cô ta cũng giống như loại người rỗi hơi không có gì làm sẽ chạy đi nói chuyện phiếm với cậu. Vì thế Kỳ Tiểu Nguyên liền hỏi: “Em dâu có chuyện gì sao? Anh đang vội, em nếu có chuyện gì liền nói đi, cũng không cần khách khí.”

Vu Thục Vinh cười nói: “Nghe anh nói kìa, bộ không có chuyện gì là em không thể tâm sự với anh sao?”

“À, vậy nếu không có việc gì thì em đi lên nhà chính ngồi đi! Anh còn phải nấu cơm, trong phòng bếp ám khói ám dầu, mùa hè lại nóng, ngốc lâu trong đây không thoải mái.”

Vu Thục Vinh cứ nấn ná không chịu đi ra ngoài, một lát sau mới hỏi: “Em nghe nói… Mấy mẫu đất trong thôn, còn có phòng ở, muốn phá bỏ dời đi nơi khác phải không anh?”

Kỳ Tiểu Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lại ân cần tìm cậu nói chuyện phiếm như vậy, nguyên lai là vì chuyện này. Mấy ngày hôm trước, đích thật có vài người bên phía chính quyền qua đây khảo sát quy hoạch, bất quá cũng không biết tới khi nào thì mới rờ tới nơi này. Bọn họ nói là muốn xây bến xe, bởi vì trạm trung chuyển hiện tại quá nhỏ, không đủ sức chứa, nên mới tính dùng tạm cho đến khi bến xe mới được xây lên ở thôn bọn họ. Nghe nói toàn bộ thôn đều phải dọn đi, giá mỗi tấc đất hiện nay cũng tăng lên không ít.

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đâu! Tin tức cũng không biết thiệt giả, cho dù có thể xảy ra, phỏng chừng cũng phải chờ một đoạn thời gian?” Đột nhiên, Kỳ Tiểu Nguyên lại nổi lên một dự cảm xấu, vốn nơi này nếu phá bỏ rồi dời đi nơi khác, cậu cũng không tính toán độc chiếm ruộng vườn cùng bất động sản nơi này. Bởi vì dù sao đất đai đều ấn đầu người phân chia, Vu Thục Vinh cùng Kỳ Tiểu Bân đều có phần. Tuy nói sau khi bọn họ chọn nhà trong thành phố đã tương đương với việc buông tha quyền kế thừa đất đai ở nông thôn, bất quá Kỳ Tiểu Nguyên vẫn cảm thấy là thân huynh đệ, cậu nên cho em trai mình một phần. Nhưng cậu chủ động cho là một chuyện, người khác tới đòi lại là một chuyện khác. Cậu cũng không phải keo kiệt, chính là lo lắng. Bữa cơm hôm nay, ngàn vạn lần chớ nên cảm thấy khó chịu mới đúng. Dù sao, chuyện này đối với cậu mà nói rất trọng yếu.

Đang lúc Kỳ Tiểu Nguyên cân nhắc, một trận tiếng xe ồm ồm truyền đến. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức xoa xoa lên quần vài cái, rồi chạy ra ngoài đón tiếp. Chỉ thấy một chiếc xe mô tô đang rồ ga chạy vào sân, hai tên giống đực một lớn một nhỏ ngồi trên mô tô lại giống nhau như đúc. Người lớn thì một đầu tóc dài phiêu dật, mũ bảo hiểm vừa được gỡ xuống, mái tóc dài suôn mượt liền quẫy động một cái. Thân hình của người đàn ông có tỉ lệ hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn, hương vị thành thục, làn da thì nhẵn nhụi trắng mịn. Nam nhân vừa tiến vào, toàn bộ không khí trong tiểu viện giống như đều trở nên có chút chẳng còn giống như xưa.

Quý Hoành đem nhóc con bế xuống xong, lại bắt đầu than thở: “Mệt chết ta, xú tiểu tử, lần sau chớ có kêu lão nhân gia ông chở con đi một quãng đường dài vậy nữa, phạt con đấm lưng cho ông một tháng!”

Quý Dân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Hoành, rồi đem mũ bảo hiểm mini tháo xuống: “Ai bảo ông muốn khè uy phong, còn bày đặt cưỡi mô tô nữa!”

Kỳ Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy hai người đến, lập tức cả kinh nói: “Chú Quý? Tiểu Dân? Hai ngươi như thế nào đến đây?” Thiệt khéo, hôm nay quả nhiên rất náo nhiệt. Chẳng những một nhà ba người em trai cậu đến đây, ngay cả một già một trẻ bên nhà họ Quý đều ghé đến. Bất quá đối với Kỳ Tiểu Nguyên mà nói chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, nhưng đối với Mẫu hậu nương nương mà nói chuyến ghé thăm này chính là kinh hỉ trong kinh hỉ. Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, không cần phải phí công phu tìm hắn tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.