Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 62



Tầng quặng mỏ thứ năm căn bản không có bất kì phòng thí nghiệm vô khuẩn nào, mà nó lại là nơi chứa rác thải từ các khu thí nghiệm tầng trên. Bởi vì khí tức nơi này không lưu thông, nên luôn có mùi tanh tưởi lan tràn khắp nơi. Mùi hôi này đến từ đống thi thể của các vật thí nghiệm chồng chất thành núi nhỏ cách đó không xa. Chẳng biết đây là vật thí nghiệm nhân bản vô tính thất bại hay là những nhân loại vô tội đã chết vì không chịu đựng được sự tà ác của chúng.

Cao Thừa Tử đột nhiên cảm thấy rùng mình, chỉ thấy ngón tay tê rần một chút, tay phải cầm súng lập tức mất đi tri giác. Tên bác sĩ kia cũng tháo xuống khẩu trang, một gương mặt đàn ông ngoài quốc gầy yếu liền xuất hiện trước mắt hắn. Nam nhân kia mỉm cười, lên tiếng: “Tuy rằng tao rất thưởng thức thân thể của mày, chính là, ngại ngùng… Làm bác sĩ chính trong lần thí nghiệm này, tao không cho phép những thực nghiệm của tao kiếm củi ba năm lại bị thiêu trong một giờ. Ha hả, thằng ranh, chậm rãi thưởng thức phong cảnh nơi này đi!” Nói xong tên bác sĩ lập tức xoay người hướng về phía thang máy. Cao Thừa Tử dùng tay trái cầm súng, một tay nâng cánh tay còn lại. Từ ống hãm thanh vang lên một tiếng động nhỏ, cái ót của tên bác sị lập tức trúng bạn rồi mềm nhũn ngã xuống.

Ngay sau đó, Cao Thừa Tử liền hướng về phía micro trên mặt đồng hồ, nói: “Nguy cơ đã giải trừ, vừa rồi bản đồ địa hình con gửi đến, mọi người đều thấy rõ ràng rồi chứ? Con còn chưa tìm được vị trí cụ thể của hai đứa nhỏ. Lão cha, ngài mang theo Tuyết Lang cùng Dạ Lang rồi nghĩ biện pháp lẻn vào trong. Con sẽ phụ trách tầng cuối, mọi người phân công nhau tìm hai tầng trên. Tốt nhất nên kiếm một bộ quần áo bác sĩ thay vào, bọn họ cơ bản không có kiểm tra khuôn mặt thật.”

Nói xong, Cao Thừa Tử thả cổ tay xuống, rồi vội lẻn lên tầng mỏ thứ tư. Bên trong người đến người đi, ngôn ngữ giao lưu giữa các quốc gia hỗn tạp đủ thứ tiếng. Cao Thừa Tử hết đường xoay xở, đành phải gắng sức ở trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm cho được hài tử. Nếu ngốc ở một chỗ quá lâu, rất có thể sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

Nhưng Cao Thừa Tử đã đi qua rất nhiều phòng thí nghiệm, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ. Đang trong lúc do dự có nên đi tiếp đến tầng mỏ tiếp theo hay không thì một tên bác sĩ người Pháp lại dùng tiếng Trung lớ mớ của mình phân phó hắn: “Nè, trợ lý bác sĩ, anh chạy lung tung làm gì? Lập tức đi giúp tôi rút máu! Hai đứa nhỏ ở phòng C–117 sẽ ngay lập tức được đưa ra thí nghiệm. Chúng ta trước hết phải tìm hiểu gene mẫu của chúng cho cặn kẽ đã.”

Cao Thừa Tử dừng bước, quay người lại cung kính cúi đầu: “Đúng vậy tiên sinh.”

Phòng C–117, Cao Thừa Tử lẩm nhẩm số phòng rồi lập tức hướng phía trước. Tầng bốn là nơi có nhiều phòng thí nghiệm nhất trong quặng mỏ. C–117 hẳn là ở ngay tại phía trước cách đó không xa, Cao Thừa Tử vừa nghĩ đến khả năng này thìlại càng tăng nhanh cước bộ.

Trong phòng, Tử Tử đang bĩu môi nắm chặt cánh tay Quý Dân. Nước mắt của nhóc cũng trực tiếp rầm rầm rộ rộ chùi lên trên áo đối phương. Thanh âm của nhóc nghẹn ngào nho nhỏ, nghe vào tai liền làm đau lòng người: “Tiểu Dân, anh làm chi lại thay em để bọn họ chích một châm lại một châm a? Đau quá đau quá, nha nha nha nha… Tiểu Dân, anh còn đang đổ máu kia. Em còn có một khối chocolate, anh mau ăn nó luôn đi!”

Quý Dân vươn nắm tay đặt lên bàn tay nhỏ bé của Tử Tử, há mồm ăn luôn miếng chocolate Tử Tử đưa tới: “Tử Tử đừng khóc! Anh không sao, máu của anh nhiều lắm! Chích thêm mấy mũi cũng chưa tính là gì, ăn chocolate của Tử Tử rồi liền bồi bổ trở lại thôi.”

Tử Tử vẫn không ngừng khóc, thậm chí nhóc khóc nhiều đến nỗi đã biến mặt mình thành mặt mèo hoa: “Tiểu Dân, người bọn họ muốn tìm là em. Trên chân em có nốt ruồi màu hồng, giống y như nuốt ruồi đỏ trên chân Quả Cam ba ba. Đứa nhỏ mà bác sĩ kia nói chính là em, nhưng anh vì sao lại nói với họ là anh chứ? Em không phải là do ba ba thông qua gene người khác sinh ra nha! Ba nói em là do ba ba tự sinh ra, Tiểu Dân, anh như vậy là gạt người. Bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ khi dễ anh.” Tử Tử vừa nói một bên vừa khóc. Nhóc ôm lấy eo Quý Dân, đau lòng khóc nức nở. Nhóc không sợ hãi, nhóc rất dũng cảm, lúc bị bắt đi nhóc thậm chí cũng chưa khóc lấy một tiếng. Nhưng đến lúc Quý Dân bị rút máu, nhóc liền òa khóc, so với tình cảnh kim đâm trên chính người mình còn thương tâm hơn vạn lần.

Quý Dân vuốt cái túi nhỏ của bảo bối, dỗ dành: “Không ai dám khi dễ anh, A Hoành sẽ tới cứu chúng ta. Chú Quả Cam, ông Cao Cường, hai chú sinh đôi, còn có hai ông ngoại, bọn họ đều sẽ tới cứu chúng ta. Tử Tử không khóc, anh không đau, một chút cũng không đau.”

Tử Tử gắt gao ôm Quý Dân, cắn môi nói: “Tiểu Dân, có phải là em quá nhỏ không? Có phải em rất vô dụng không? Chờ em trưởng thành, em nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ anh. Em nhất định sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ anh. Tiểu Dân, em thấy bọn họ lấy kim đâm anh, rút máu của anh, tâm em liền đau lắm nha! Em không muốn bọn họ khi dễ anh, chính là em ngay cả một chút khí lực đều không có. Tiểu Dân, em sẽ không để cho bọn họ đâm cánh tay của anh nữa, sẽ không để bọn họ hút máu của anh! Nếu bọn họ còn dám khi dễ anh, em liền cùng bọn họ liều mạng!”

Quý Dân nhìn bộ dáng quật cường của Tử Tử mà tươi cười, còn vươn tay vuốt vuốt mỏm tóc mềm mài trên đỉnh đầu nhóc. Em mới hơn hai tuổi thôi nha, ngay cả ba tuổi còn chưa tới, em làm sao bảo hộ anh chứ? Còn liều mạng nữa, tiểu hài tử ngốc…

Đang lúc hai đứa nhỏ thả lỏng cảnh giác, cánh cửa lại đột nhiên bị đẩy ra. Sau đó, một tên mặc áo blue trắng lập tức ôm dụng cụ lấy máu đi vào. Tử Tử vội đem Quý Dân đẩy vào góc, thân mình nhỏ bé bay ra chắn ở trước mặt nhóc: “Không cho ông lấy máu Tiểu Dân nữa! Tôi sẽ không cho ông chạm tới anh ấy! Muốn lấy liền lấy máu của tôi! Tôi cùng Tiểu Dân có cùng thể chất nha, người các ông muốn tìm cũng là tôi. Tôi là…” Tử Tử nói tới đây lại bị Quý Dân lấy tay che miệng. Nhóc thật vất vả mới làm cho mấy kẻ này tin tưởng nhóc mới là người của tộc phản lão hoàn đồng chân chính. Nhóc không có khả năng vì một câu đau lòng của Tử Tử mà vứt bỏ sự bảo hộ nhóc ra sức thực hiện nãy giờ đâu.

Ánh mắt cùng hành vi Quý Dân cũng không giống đứa nhỏ sáu tuổi, nhóc thản nhiên nhích người tới liếc mắt một cái: “Lời của đứa nhỏ chớ có tin. Còn muốn lấy máu phải không? Vậy đến đây đi!” Nói xong nhóc vén cổ tay áo lên, lộ ra mạch máu đã trải rộng dấu xanh tím ghê người: “Nhanh một chút, tôi còn muốn cùng Tử Tử chơi đùa.”

Cao Thừa Tử đóng cửa lại, lập tức tháo xuống khẩu trang to bự trên mặt. Hắn đi lên trước đem hai đứa nhỏ ôm vào trong ngực: “Hai tên xú tiểu tử các con, dọa chết lão tử rồi!”

Vừa biết người đến là cha mình, đôi mắt lưng tròng của Tử Tử ngay lập tức tràn đầy kinh hỉ: “A, Quả Cam ba ba, người rốt cuộc đã đến rồi sao? Cha không biết đâu, Tiểu Dân bị rút thiệt nhiều máu. Con sợ lắm! Sắc mặt của anh ấy hiện tại tái nhợt à, tay cũng thật lạnh, cứ như vậy anh ấy sẽ chịu không nổi đâu.”

Quý Dân vẫn bình tĩnh như trước. Nhóc vỗ vỗ hai má Tử Tử, an ủi: “Anh đã nói không có việc gì rồi Tử Tử, em toàn chuyện bé xé ra to.”

Cao Thừa Tử đem ảnh chụp của hai đứa nhỏ gửi đi, báo bình an, kế đó hắn mới nâng cổ tay đối bên kia nói: “Đã tìm thấy hai đứa nhỏ, bọn họ tạm thời an toàn. Chính là Quý Dân có chút suy yếu, mang chút chocolate lại đây.”

Trên phi cơ, mọi người vừa nghe được tin tức hai đứa nhỏ thì trái tim treo trên cao nãy giờ cũng lập tức được buông lỏng. Đôi song bào thai có chút bất mãn: “Thật đáng tiếc! Hai huynh đệ chúng ta thân thủ bất phàm, thế nhưng lại không có cơ hội được thể hiện.”

Thẩm Kính Khiêm hướng hai đứa con trai nhỏ, nói rằng: “Ai nói hai đứa không có cơ hội phô trương thân thủ. Các con ngay hiện tại đi xuống tiếp ứng bọn họ. Có nhớ kĩ vị trí cụ thể không? Mang theo chocolate, thân thể Tiểu Dân rất suy yếu…” Thẩm Kính Khiêm nắm chặt đốt ngón tay trắng bệch, cảm thấy lo lắng vô cùng: “Cha cũng đi xuống cùng các con.”

Thẩm Lăng Vân do dự đáp: “Ba…ba vẫn đừng nên đi xuống…”

Thẩm Lăng Vũ cũng nói: “Đúng vậy ba, dù sao ba đã một bó tuổi, vẫn là đừng… mạo hiểm.”

Thẩm Kính Khiêm bắn một cái liếc mắt về phía hai thằng con, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới: “Một bó tuổi?”

Thẩm Lăng Vũ thông minh đột xuất, lập tức sửa miệng: “Không không không không, ba, chúng con không có ý này. Chúng con chỉ là lo lắng, dù sao ba mỗi ngày đều làm việc hoạch địch ra sách lược, mấy chuyện lao động vũ lực này đã thật lâu không có đụng tới. Chuyện Tiểu Dân cứ giao cho hai đứa con. Chúng con nhất định đem Tiểu Dân cùng Tử Tử bình an trở về, ba cứ yên tâm đi!”

Thẩm Lăng Vân cũng phụ hoạ: “Đúng vậy ba, lão ba ngài đẹp trai như vậy anh tuấn như vậy, vẫn chỉ thích hợp làm người cầm đầu ra lệnh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.