Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 8



Kỳ Tiểu Nguyên lập tức đè lại bàn tay nhỏ của Tử Tử: “Đừng động Tử Tử, trên tay có găm kim tiêm, không thể lộn xộn. Chờ con truyền dịch xong, ba sẽ ôm con được không?”

Tử Tử chớp chớp ánh mắt: “Dạ.”

Kỳ Tiểu Nguyên đau lòng nắm tay Tử Tử, nói: “Có đau không?”

Tử Tử lắc lắc đầu: “Không đau, chính là có chút lành lạnh. Ba sao ba lại khóc?”

Kỳ Tiểu Nguyên nhéo nhéo cái mũi của Tử Tử: “Ba mới không khóc, Tử Tử ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy ba sẽ mang con đến thành phố Z chơi chịu không?”

“Có đến vòng xoay ngựa gỗ không ạ?”

“Có, chờ con hết bệnh rồi ba sẽ mang con đi chơi vòng xoay ngựa gỗ. Được không?”

Tử Tử vươn cánh tay be bé không bị găm kim tiêm ra, nói: “Ngoắc ngoắc ngón tay, ba ba không được gạt con à nha!”

Tử Tử biểu tình thực nghiêm túc, bởi vì lần trước Kỳ Tiểu Nguyên đã từng nói qua sẽ dẫn bé đến thành phố Z ngồi ngựa gỗ xoay tròn, kết quả có mấy chú heo phát sốt, nên đành trễ hẹn. Tuy Tử Tử ngoài miệng không nói cái gì, trong lòng khẳng định sẽ không vui, hơn nữa còn oán niệm ba ba nói không chịu giữ lời đã lâu. Cho nên lần này Tử Tử đã có kinh nghiệm, trước hết nghéo tay làm dấu, để phòng ngừa ba ba lần thứ hai nói không giữ lời.

Kỳ Tiểu Nguyên rốt cục bị biểu tình của nhóc con chọc cho bật cười: “Được, ba ba nói sẽ giữ lời, ngoéo tay làm dấu nè. Như vậy, Tử Tử trước ngủ một chút đi nha, chờ con tỉnh ba ba sẽ mang con đến thành phố Z được không?”

Tử Tử gật đầu nói: “Được ạ!” Sau đó, bé con ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại

Tảng sáng ngày mới, Kỳ Tiểu Nguyên ôm Tử Tử còn đang ngủ say bước lên chuyến xe đường dài đi đến thành phố Z.

Cha Kỳ tới sáng sớm hôm sau mới nghe nói chuyện này, lấy ba vạn đồng liền lập tức đứng dậy đi tới thành phố Z. Trước khi lên xe, ông còn dặn dò Lôi Quân chiếu cố trang trại chăn nuôi, quán ăn nếu lo không nổi thì trước đóng cửa cái đã. Căn cứ vào tình huống hiện tại của Tiểu Nguyên, chỉ sợ không có khả năng mướn thêm người làm.

Thời điểm cha Kỳ đuổi tới, Kỳ Tiểu Nguyên vừa vặn đang phát sầu vì phí nằm viện cho cục cưng.

Khu nội trú yêu cầu trước giao một vạn đồng thế chấp, Kỳ Tiểu Nguyên chạy tới vội vàng, trên người chỉ mang theo mấy trăm đồng tiền. Cha Kỳ tới vừa đúng lúc, đưa trước phí nằm viện, liền hỏi Kỳ Tiểu Nguyên đây rốt cuộc là tình huống gì đây? Ban ngày nhìn còn khỏe mạnh, nói bệnh liền bệnh là sao?

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Bác sĩ nói không có trở ngại gì, chỉ là khiếm khuyết vách liên thất bẩm sinh, nếu chữa trị tốt sẽ không có gì khác biệt với những đứa trẻ khác. Chỉ cần khôi phục sức khỏe, rèn luyện thêm, không chừng còn có thể làm bộ đội đặc chủng nữa đó cha.”

Cha Kỳ biết Kỳ Tiểu Nguyên đang an ủi ông, thời gian này ai cũng không sốt ruột bằng bản thân cậu. Kỳ Tiểu Nguyên lộ ra vẻ ngượng nghịu, ấp a ấp úng: “Ba, ba còn tiền không?”

Cha Kỳ đáp: “Có, ba có mang theo ba vạn đồng dùng để xoay sở chuyện trong nhà. Còn lại đều đã đưa con gửi tiết kiệm định kỳ, còn có mấy vạn, bất quá đều đã đem gửi.”

Kỳ Tiểu Nguyên khó khăn nói: “Bác sĩ bảo phí phẫu thuật tới gần sáu vạn, sau khi nằm viện để hồi phúc nếu nói ít cũng phải hơn mười vạn đồng. Con trên tay không có tiền mặt, bệnh viện lại không cho ghi nợ, ba nói xem chúng ta nên làm gì đây?”

Cha Kỳ cũng lúng túng trả lời: “Sớm biết vậy không nên đem tiền đều gửi tiết kiệm hết, số heo trong nhà tháng sau còn có thể xuất ra hai đợt, bất quá nhìn tình huống của Tử Tử, chỉ sợ không thể kéo dài nữa. Nếu không… chúng ta hỏi mượn em trai của con? Nó làm việc nhiều năm như vậy, lúc mua phòng ở kết hôn một phân tiền nó cũng không cần bỏ ra, trong tay của nó chắc cũng có chút tiền tích cóp. Trước tìm em con mượn chút tiền đi, tháng sau bán được heo có thể trả lại sau.” Dù sao hai anh em giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.

Kỳ Tiểu Nguyên từ trước đã không ít lần nhân nhượng Kỳ Tiểu Bân, mà ngay cả chuyện phân phòng ở cũng đều để cho lão Nhị chọn trước. Vào thời khắc mấu chốt, mượn mười vạn đồng cũng không phải chuyện quá phận! Lại nói, đây chính là tiền để cứu mạng Tử Tử.

Kỳ Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, đáp: “Dạ, con sẽ đi gọi điện cho Tiểu Bân.” Ngay sau đó, Kỳ Tiểu Nguyên đi vào trong góc phòng, gọi đến điện thoại của Kỳ Tiểu Bân. Chuông vang lên nửa ngày, em dâu Thục Vinh của cậu mới tiếp máy: “A lô anh hai hả? Sao anh lại gọi điện qua cho Tiểu Bân nhà em vậy?”

Kỳ Tiểu Nguyên vừa nghe chỉ biết hy vọng không lớn, tuy rằng cậu không tiếp xúc với người em dâu này nhiều lắm, nhưng thông qua chuyện lần trước cậu cũng hiểu được cô ta không hề giống như người sẽ dễ dàng bỏ tiền cho người khác vay. Kỳ Tiểu Nguyên nói: “Không… Không có gì, Tiểu Bân đâu? Có ở nhà không?”

“Tiểu Bân à! Không có, mấy ngày nay đều liều mạng đi làm việc, tiền công còn chưa có lấy tới tay. Thời gian dọn tới đây trong nhà cái gì cũng không có, trước kia còn ít tiền dành dụm cũng không quá khó khăn. Nhưng mấy ngày nay, con gái tụi em bị cảm mạo, đã nằm viện vài hôm, nếu anh ta còn không cầm tiền về, em cùng con gái phải uống gió tây bắc mà sống. Ôi, anh xem em nói chuyện này với anh làm gì chứ? Anh hai gọi điện tìm ảnh có việc gì không?”

“A, không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi thăm chút thôi.” Cúp điện thoại, Kỳ Tiểu Nguyên thở dài một hơi. Cậu ở thành phố Z không có bạn bè, Tử Tử thì đang cần phẫu thuật, bên Tiểu Bân thì đừng mong mượn được tiền. Ngẫm lại nhà hắn cũng không dễ dàng gì, một mình nuôi sống cả nhà, Thục Vinh không có việc làm, còn có một đứa con gái mới chập chững bước đi. Tính qua tính lại, cậu chỉ đành nghĩ biện pháp khác.

Càng nghĩ, Kỳ Tiểu Nguyên lại gọi điện cho Hậu Dũng. Đây là người bạn hồi trung học của cậu, là một người giàu chủ kiến, chủ ý cũng nhiều, cũng không học qua đại học, bất quá lại là người có tiền đồ nhất trong thôn. Người người đều nói Hậu Dũng làm việc bất chính, tiền kiếm vào tay không sạch sẽ. Nhưng trước mắt Kỳ Tiểu Nguyên cũng tìm không ra được người nào để vay tiền. Dù sao chỉ cần qua tháng này, chờ bán được heo, bọn họ lại có thêm tiền. Cho dù là vay với lãi cao, một tháng còn có thể lên đến bao nhiêu lợi tức chứ?

Khi Hậu Dũng tiếp điện thoại Kỳ Tiểu Nguyên ngược lại rất nhiệt tình, còn nói cái gì bạn học cũ phải mời cậu ăn một bữa cơm. Không có biện pháp, vì vay tiền, Kỳ Tiểu Nguyên đành phải đem Tử Tử giao cho cha Kỳ chiếu cố, chính mình thì đi gặp Hậu Dũng. Cha Kỳ hỏi: “Tiểu Bân nói như thế nào? Có cho muợn hay không?”

Kỳ Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ đáp: “Mượn, bất quá hắn lúc này rất vội, con phải đi qua lấy. Cha chăm sóc Tử Tử dùm con, con đi qua đó một chuyến.” Cậu sợ cha sẽ oán giận nếu như nói ra chuyện em trai không có nhà để cho mượn tiền, kiểu gì cũng nên giấu chuyện này đi.

“Thằng hai lúc này cũng hiểu chuyện rồi, con an tâm đi đi! Tử Tử giao cho ba.”

Thế là Kỳ Tiểu Nguyên đi đến chỗ hẹn với Hậu Dũng. Hậu Dũng quả thật có tiền đồ, chạy cả một chiếc xe hơi lớn, tuy nói không biết đây có phải là của hắn ta hay không? Thời điểm xuống xe còn thực phong cách, cửa xe vừa mở, lập tức có người chạy tới giúp hắn đỗ xe vào vị trí. Hình tượng của Hậu Dũng hiện giờ cùng với lúc học trung học cũng có khác biệt rất lớn. Khi đó hắn chỉ là một học sinh trung học gầy teo nho nhỏ, hiện tại vừa cao lại vừa đen, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng, mười phần hùng hổ.

Hậu Dũng nhìn thấy Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nhiệt tình ôm cổ của cậu, còn thân mật vỗ vỗ bả vai: “Cao Khảo Trạng Nguyên, bao nhiêu năm rồi không gặp cậu hả? Cậu nói xem một tên đi thi Trạng Nguyên thì làm lính cái gì? Bất quá không học đại học thì không học thôi! Học vào cũng chả thấy bao nhiêu chỗ tốt. Đi, anh em mang cậu đi ăn bữa ngon.”

Kỳ Tiểu Nguyên kiên trì đi theo Hậu Dũng ngồi vào trong xe, đi tới một câu lạc bộ đêm thoạt nhìn rất sang trọng. Sau khi chơi đùa suốt hai giờ đồng hồ, Hậu Dũng một chút ý định muốn chấm dứt đều không có, làm Kỳ Tiểu Nguyên không thể dây dưa nổi với hắn nữa. Tử Tử hiện giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện chờ cậu đem tiền phẫu thuật về đấy! Vì thế cậu không thể không kéo tay của Hậu Dũng, người còn đang bận ôm một cô gái trẻ tuổi chụm đầu ghé cổ một cách thân mật, rất có thể ngay giây tiếp theo sẽ ngã lên trên ghế salon này này nọ nọ: “Bạn học cũ, tôi hôm nay tìm cậu thật có việc. Có thể hay không trước nghe tôi nói hết đã?”

Hậu Dũng cười cười, để cô gái kia ngồi một bên chờ hắn: “Tôi biết ngay cái tên Cao Khảo Trạng Nguyên cậu không có việc gì làm sao có thể tìm tên côn đồ tôi được, nói đi! Có chuyện gì bạn học cũ này có thể giúp đỡ một phen.”

“Cậu… Có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.